16/4/11

Hôm nay đã là tháng Tư






Phải. Đúng thế. Đã là tháng Tư.

Chính ra thì đã là giữa tháng Tư. Nghe nói lại có siêu trăng gì gì đó.

Tháng Tư nắng chói chang, vàng suộm như cánh đồng lúa mạch. Nắng thế này chụp ảnh ngược sáng sẽ rất đẹp. Tôi đã nghĩ thế trong khi nheo mắt nhìn ra ngoài trời không một gợn mây, bên tai vẫn văng vẳng một đoạn nhạc do Olivia Ong hát. Nhạc rất hợp để nghe vào một ngày tháng Tư nghiêng ngả......

Tôi vừa trở lại Sài Gòn sau 1 tuần dài ở nhà. Về nhà để gặp một người mà tôi lúc nào cũng mong mỏi được gặp, gặp rồi tôi lại không muốn rời xa...... Không muốn. Không muốn. Không muốn một chút nào. Lúc nào tôi cũng như cảm thấy được những ngón tay mát lạnh ấy lùa vào tóc, xoa xoa nhẹ lên vết sẹo lõm sâu trên đầu tôi, và ánh mắt nhìn tôi mênh mang những nỗi yêu thương vô bờ bến........
Giá như...


              giá như....



                              giá như.......

Nắng tháng Tư làm đầu tôi thỉnh thoảng chập chờn nghĩ đến N.P. Nghĩ đến quần cộc, áo phông, đôi dép xỏ ngón rực rỡ, đôi chân trắng muốt trong những ngày mùa hạ của Sui và Kazami. Thật dớ dẩn. Tôi lại đi nghĩ về những cặp chân trắng muốt và những đôi môi đỏ hồng. Có lẽ đầu óc tôi hơi loạn rồi! 
Chỉ là, đôi khi tôi hơi quá mê mẩn những dòng văn nhẹ tênh của N.P. Ở đó có một thứ tình cảm nào đấy mỏng manh và trong suốt như sợi tơ..... ừ, tình cảm như một sợi tơ nối một người với một người khác, nhưngtuyệt đối không dùng để ràng buộc nhau, vì tơ thì mỏng manh và trong suốt....................... và dễ đứt.
Nhớ nhé! Tuyệt đối không nên dùng tình cảm để ràng buộc nhau. Không nên đâu. Tình cảm loại nào thì cũng vậy cả thôi.

Cho nên chúng tôi gặp nhau rồi nhưng vẫn nhẹ nhàng chào tạm biệt, và hẹn ngày gặp lại.

Cho nên Kazami mới không đi tìm Sui, và Otohiko mới đâm ra yêu Kazami nhiều đến thế.

Cho nên siêu trăng muốn quay trở lại lúc nào mà chả được. Ai bảo nó hiếm chứ!

Cho nên nếu trong lòng tôi có nhộn nhạo, quặn thắt, ngổn ngang những điều đáng-lẽ-nên-đem-giấu-đi thì tôi vẫn mặc kệ, tôi vẫn cuộn tò vò rồi ném vào một góc đấy đã. Chẳng phải nắng rất rực rỡ sao. Nắng tháng Tư có đẹp mấy thì cũng chỉ đến hết tháng Tư. Cho nên phải ngắm thật kỹ để mà nhớ thật lâu. Kệ thây mọi thứ! Muốn ra sao thì ra!


p/s: Tháng Tư đến là để chờ đợi cho đến tháng Năm. Giống như một chỗ râm mát để nằm đợi cơn gió chạy qua......





11/4/11

Những mảnh yêu





Thỉnh thoảng, có thể xảy ra những chuyện như thế này: 
Khi tôi đang phiêu diêu ở khoảng nào đó trong cuộc đời của mình, thì bỗng một người chạy đến dúi vào tay tôi vật gì đấy. Người đó nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt hấp háy nhiều ngụ ý, rồi nhẹ quay bước bỏ đi. Tôi còn chưa kịp thắc mắc đã thấy trong tay mình là một mảnh của người kia, nằm im lặng nãy giờ, và trông cứ ngoan hiền như một hạt cơm. Thật chẳng hiểu gì cả. Hoàn toàn không hiểu. 
Thế rồi, ngày nào cũng vậy, người đó lại đến, mang theo một mảnh của mình và đặt nhẹ nhàng vào tay tôi. Nhân tiện thì... người đó cứ luôn đến vào những lúc tôi đang bận mơ màng và ngây ngốc (!). Ban đầu tôi không để ý nhiều cho lắm, những mảnh ghép lăn lóc khắp nơi, không được cất giữ mà cũng chẳng bị vứt đi. Dần dà, chúng mỗi lúc một nhiều lên, và bắt đầu làm tâm trí tôi cảm thấy lấn cấn. Tôi bèn đem từng mảnh ra mà ngắm nghía mân mê. Cuối cùng cũng chợt nhận ra, người kia muốn trao bản thân họ cho tôi... 
Tôi từ đó đâm ra lo lắng về món quà mỏng mảnh như sứ Trung Hoa của mình. Cứ chốc chốc lại phải liếc mắt xem nó còn ở đó hay không. Đến nỗi một bận nọ, tôi thở dài mà nghĩ rằng: "Nếu một ngày vật kia biến mất thì tôi sẽ phải đặt thứ gì vào để lấp khoảng trống của nó đây?". Thật tình mà nói, tôi vốn là kẻ chẳng có gì nhiều, cho nên tôi yêu bản thân mình, và rất yêu những thứ nhỏ bé mà tôi sở hữu. Yêu đến nỗi lắm lúc phát hoảng lên vì không biết mình có đủ quan tâm đến chúng không. Cứ thế, cứ thế, tôi loay hoay giữa sợ và yêu. 
Một ngày nọ, người kia lại đến. Lần này nhìn tôi rất lâu. Ánh mắt thấp thoáng nghi ngại và buồn hiu. Tôi cũng vì thế mà tần ngần không dám nói. Sự bối rối khiến tôi theo thói quen giữ chặt hơn món quà của mình, như thể sợ nó rơi vỡ mất đâu. Tôi bắt đầu đứng đó mà lặng im, mải miết băn khoăn về trái tim sứt sẹo của mình. 
Còn người kia, đi lúc nào, tôi cũng không hay...





2/4/11

Cá tháng Tư!









"Người ta cứ thích dùng những lời thật chát nói với nhau
để mà trút những buồn bực không tên
và tìm kiếm một liều thuốc cho những căn bệnh tâm thần của cái xã hội này...."