30/7/11

Bánh mì thịt nguội và Bão




Tôi bắt đầu ngày thứ bảy bằng một cái bánh mì thịt nguội.

Trong lúc ngồi gặm bánh mì, tôi chợt nhận ra một buổi sáng yên ả cũng có thể là thế này đây. Là sau một đêm với những giấc mơ toàn đánh đấm máu me, sáng ra tắm một phát rồi ra phố mua cho mình một cái bánh mì thịt nguội. Không có nem chua và bỏ nhiều sốt bơ.

Cũng khá lâu rồi tôi không ăn bánh mì buổi sáng. Tự dưng hôm nay vừa bước chân xuống giường, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: "À há, lát đi mua bánh mì ăn!". Thú thật, bánh mì thịt nguội ở khu tôi ở cũng chả phải đặc sản gì, nhưng nếu buộc lòng phải đem so sánh với vài món gọi là đồ ăn sáng khác thì đây quả là lựa chọn không đến nỗi tồi. Ít nhất là vào những khi ta đói, và bỗng dưng muốn ăn....!

Giá vàng và lạm phát đã khiến bánh mì thịt nguội của tôi hôm nay tăng lên vài nghìn, chất lượng thì hơi giảm xuống một hoặc hai level. Cũng chả sao. Có bánh mì mà ăn vốn đã là sướng lắm rồi.

À, đang có bão! Cơn bão gì đó gọi là Nock-ten. Nghe cứ như Nocturne ấy. Bão thì chẳng hay ho gì, nhưng nếu thời tiết cứ thế này thì thích quá. Gió thổi ù ù làm cho Sài Gòn hạ xuống vài độ, đi học có thể tự tin thả tóc mà không sợ nóng, còn ở nhà có thể thoải mái quấn chăn mà không sợ bị gọi là hâm. Và một buổi sáng mát mẻ gặm bánh mì thì luôn sướng hơn ăn trong cảnh nóng hầm hập thường nhật.

Bánh mì thật ra không phải thứ hấp dẫn. Bão thì lại càng không. Nhưng nếu xếp chung hai thứ không hay ho ấy vào cùng một ngày thì có lẽ nó mang lại niềm vui nho nhỏ cho một vài người. Dẫu những lý do để mà vui hoàn toàn khác nhau.


- Sài Gòn. Ngày có bão -






26/7/11







Khi nhìn tấm hình này, tôi đã cảm giác rằng...


nỗi nhớ đến nghẹt thở dường như vỡ òa.


Tự mình lẩm nhẩm,


Dẫu là theo cách này hay cách khác...


thì mọi thứ đến thế này là hết.








Có phải chỉ cần anh tiến nhanh hơn và tôi bước chậm lại

là có thể gặp nhau ở cuối con đường?









Ừm... lẽ ra đã phải là một con đường khác,

và vào một ngày rất khác. Tôi nghĩ vậy! :-)









Ngày thế này,


chỉ muốn ăn một quả nho đen.








22/7/11

Chuyện yêu ghét




Em hậm hực hỏi tôi: "Sao cứ thích làm người khác ghét thế? Vậy mới hả dạ à?"
Tôi cười xòa: "Người khác là ai? Là em à? Thế em cứ ghét tôi đi. Ưu tiên cho em đấy!"
Lại cười. Tôi và em cùng cười. Ở đầu dây bên kia, có lẽ em đã quên mất là cần phải "ghét cho tôi biết mặt". :-)


Em thường hay làm mặt giận với tôi. Rất đỏng đảnh. Tôi biết, vì em là một cô nhóc mạnh mẽ, và vì em cô độc quá. 
 
Tôi thường tỏ ý không quan tâm tới em. Nhiều khi em cứ thao thao chuyện này chuyện nọ, tôi lại chỉ ừ hữ những câu vô thưởng vô phạt. Em hờn dỗi, nhưng một lát sẽ quên ngay. Hình như em hiểu thế giới của tôi cũng cô độc lắm. Có lẽ.


Một lần, em bảo thế này, rằng em chả quan tâm đến cái sự thờ ơ của tôi, cũng chẳng thèm để ý đến cái giọng cộc lốc của tôi, em chỉ nghĩ rằng tôi khờ lắm, vì khiến em ghét tôi là một trò vô ích, và em lo sẽ có những người không hiểu tôi được như em ( ^^' ). Không biết nên buồn hay nên vui vì những lời "bà cụ non" ấy. Nhưng hình như nó xoáy nhẹ vào đâu đó gần tim tôi, một cảm giác không phải là đau, rất khó tả.


Em ạ, đừng quá nghĩ cho tôi như thế :-) Tôi có thể làm một người không ưa tôi, khiến thêm vài người ghét tôi, nhưng không thể biến hơn 7 tỉ người thành kẻ thù được đâu :-) Có một vài người, tôi quý mến họ lắm. Như em ấy. Nhưng tôi lại thấy ngột ngạt và mụ mẫm quá khi niềm vui như cái bóng khổng lồ trùm lên. Lúc đó tôi lại ước giá họ ở xa xa tôi một chút. Đủ để tôi yên tâm trong thế giới của mình mà quan sát được họ. Tôi biết, tôi biết, em lại định nói tôi sao mà khờ khạo quá đi. Nhưng tôi chỉ có thể sống khi tôi là chính tôi. Không phải sao?


Nói em nghe điều này, lắm lúc tôi phát giận, và tôi bảo đi tức là phải biến đi. Nhưng tôi vẫn chạy theo sau em, lo em khóc. Tôi mừng vì em là cô bé thông minh, quẹt đi những ấm ức rồi em cũng quẹt đi luôn cả những hờn ghét tôi. Thế đấy em à, ghét một người dễ lắm, và nhanh lắm. Yêu một người khó hơn nhiều, vì yêu được những điều đáng ghét nhất ở người đó mới thật sự là yêu... :-)


Mà, em biết chưa nhỉ, tôi cũng yêu quý nhiều người lắm, không chỉ một mình em đâu. Đừng giận tôi vì điều đó nhé! :))






16/7/11

I am me one more!





 Tôi năm nay 19 tuổi, 8 tháng, 12 ngày.

Có nghĩa là tôi đã trưởng thành rồi. Vì nghe đồn 18 tuổi là người trưởng thành.

Tôi sau khi được chấp nhận là người trưởng thành cũng chẳng khác trước đó là mấy. Vẫn thích gì làm nấy thôi. Có điều nếu có hậu quả thì tôi tự chịu trách nhiệm lấy. Không như lúc còn bé, nếu làm sai có thể tìm cách đổ lỗi cho đứa khác (lúc bé sao hèn thế nhỉ!? =]] ). Thật ra người lớn đầy đứa còn hèn hơn trẻ con, nhưng có lẽ tôi tự thấy đã là người lớn thì nên dám làm dám chịu, không thì lớn làm cái gì, thế nên...... chậc...!

Tuyệt nhiên tôi không phải mẫu người khiến người khác thích thú bắt chuyện. Mà tôi cũng không mấy khi bắt chuyện với ai. Rất hiếm. Lý do chủ quan là vì tôi không thích. Còn về khách quan mà nói thì sẽ ít người ưa tôi, vì tôi thường nói mà không có chủ ngữ hay vị ngữ, chỉ có động từ thôi. Cộc lắm. Tất nhiên lý do thì còn nhiều, không tiện nói ra. 

Tính tôi nó vậy. Nhưng nói gì thì nói, không phải lúc nào tôi cũng thể hiện như thế (nếu không tôi đã vào phòng phẫu thuật, khoa chấn thương chỉnh hình lâu rồi :]] ). Tôi vẫn thường trưng ra bộ mặt hơi tươi một ít, miệng hơi cười một ít để cho ra một người có thiện chí. Khi cần, tôi có thể chẳng thua kém gì dân Ăng-lê. Nghĩa là trong người tôi vẫn tồn tại những phép lịch sự nhất định. :))

Nhân nói luôn, nhiều người không ưa tôi lắm. Cũng chẳng có gì đáng để buồn phiền về điều đó. Vì không thể khiến ai cũng yêu mình như bản thân họ được :)) Mà tôi thì hầu như chưa bao giờ nghĩ đến chiến dịch cải tạo mình cho vừa lòng quần chúng. Tôi có phải người của quần chúng quái đâu! :))

Tính ra cũng buồn vì thật khó để tìm được một người hiểu mình. Chả phải ai cũng có thời gian mà tìm hiểu một kẻ chẳng liên quan mấy đến đời họ như tôi. Chả bận gì mà làm thế. Tôi từ lâu cũng không còn băn khoăn xem ai đang nghĩ gì về mình nữa. Khi quan tâm đến ai, tôi im lặng quan sát để hiểu họ. Hẳn rồi, tôi có cách của riêng tôi.

Với những hiểu lầm, tôi sẽ học cách lờ đi mà sống. :-)




7/7/11

Like a wind






Tôi trở về nhà vào một ngày mùa mưa. 
Con ngõ đi qua trước nhà chuẩn bị được làm lại, người ta mở rộng ra hai bên, thành thử sân nhà tôi phải lùi vào mất một đoạn. Mẹ tôi đành phá bỏ hàng rào hoa ti-gôn rực rỡ, và để mất một gốc bằng lăng lớn đang nở hoa tím ngát vào tay cánh thợ làm đường. Mẹ tôi tiếc cây bằng lăng lắm, thỉnh thoảng lại chép miệng thở dài. Tôi thì chẳng tiếc đến thế, nhưng cứ bước ra sân nhìn hàng lưới mắt cáo xám lạnh là tôi lại ngẩn ngơ. Trước đây có một người bạn qua nhà từng nói với tôi: "Hoa ti-gôn nhà cậu đẹp lắm, đẹp thế này nhưng có điều không giữ được lâu...". Sao cậu ấy biết nhỉ? Tôi thầm nghĩ về bức tường hoa giờ đây đã không còn, ngôi nhà tôi ở cũng vì thế mà đâm có phần trống vắng. 
Dạo này ngày nào cũng mưa. Những cơn gió lạnh buốt phảng phất hương ngọc lan cứ từ vườn ùa vào khắp nhà. Tôi thường co ro trong chiếc áo bông đỏ rực rồi đi lang thang trong vườn, mân mê những chiếc lá xanh đen trông đến là buồn bã, thỉnh thoảng hái vài trái măng cụt đầu mùa để nhấm nháp. Măng cụt ngọt lịm. Ngọt và lạnh tê tái. Hầu như ngày nào tôi cũng lân la ngoài vườn, chẳng phải để trồng cây cuốc cỏ gì cho cam, tôi chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cây cối để tìm một chút ổn thỏa trong lòng. Hình như đầu óc tôi đã trở nên quá mệt mỏi trước chuyến trở về. 
Sự tĩnh lặng của tôi tạm gián đoạn vào ngày hôm qua, khi em Nguyên lù lù xuất hiện trước cổng, mang theo nào váy, nào đồ trang điểm, nào máy ảnh và cả nụ cười toe toét. Em Nguyên hôm nay khác quá, trông rất có duyên và cũng chín chắn hơn biết bao nhiêu. Trong lúc hai đứa nghịch ngợm trang điểm tôi đã nghĩ: "Được nhìn thấy sự thay đổi của một con người theo thời gian quả thật không có gì tò mò và thú vị bằng". Đúng là như vậy đấy... 
Tôi ở nhà vào những ngày mùa mưa. Nắng thỉnh thoảng xuất hiện rất nhạt, và biến mất cũng rất nhanh. Những lúc thế này, tôi chỉ muốn bản thân mình cũng sớm như cơn gió lạnh buốt ngoài kia, để được tan đi thật nhanh và chẳng để lại gì ngoài chút hương ngọc lan thoang thoảng đến nao lòng...





6/7/11

Cơn mưa Hoài phố






2:04 pm

Mailbox báo có thư.

Là Aryn. 

"Blog cậu đổ mưa rồi :-) Tớ vào, và như nhìn thấy mình năm đó khi về Hoài phố, ngồi chống cằm ở Hải cafe mà ngắm phố mưa loang loáng qua cặp kính 3.5 diop, thỉnh thoảng nghe lờ mờ một đoạn ca từ loại chill-out. Chill-out, nhưng lòng thì cứ trĩu những muộn phiền... 
Nói thế nào về cậu nhỉ..... ừm, như là Hoài phố, "same same but different!". cười
Rất nhớ cậu đấy, nàng ạ!"


:-) Dễ đã gần 3 năm tôi không còn được nắm tay Aryn mà cảm nhận da thịt ấm áp của cô nàng đặc biệt ấy nữa. Mailbox thỉnh thoảng vẫn có thư, nhưng những bức thư ấy chỉ càng tăng thêm khoảng kỷ niệm dai dẳng giữa chúng tôi. Aryn thích cuộc sống cô đơn và chưa bao giờ dừng lại ở bất cứ nơi đâu. Đến rồi đi. Đến rồi đi....... Cô gái bé nhỏ ấy cứ mãi cô đơn giữa phố đông vội vã mà yêu đời, yêu người. Yêu một cách rất riêng.

Aryn của tôi. Tôi vào blog mà tưởng tượng ra cơn mưa Hoài phố. Và nghĩ về cậu. :-)