1/8/11

Sự trưởng thành của tôi






Tôi, đối với sự trưởng thành của mình, thật không có nhiều hứng thú. 
Sự trưởng thành như một cơn đau tinh thần mỗi ngày vậy, ở đó những vết thương liên tục bị chấn động, bị chà xát. Lành, rồi lại đau, rồi lại lành. Cứ luân phiên những đau và choáng váng, đến khi hoàn hồn thì cơn đau tinh thần đó đã trở thành những vết sẹo tinh thần lúc nào tôi cũng chẳng hay. Sự trưởng thành mỗi ngày đắp cho tôi một lớp vỏ vững chắc, lớp vỏ làm từ những chai sạn ngày một dày lên đã bảo vệ cho tôi phần nào trước vô số nỗi đau thuần cảm tính, nhưng kèm theo đó nó cũng dần dần cách ly tôi khỏi cảm xúc yêu thương. Tôi đồ rằng như thế. 
Vào ngày hôm qua, tôi đã không còn mấy cảm động trước một câu chuyện tình cảm của người khác, chỉ đại khái hiểu rằng giữa hai người họ có những trắc trở về khoảng cách, về thời gian và những điều tương tự, song họ vẫn có rất nhiều niềm tin vào tương lai của mình. Đại khái vậy. Chỉ có vậy thôi. Nhưng rõ ràng khi nghe về những thứ kiểu như "niềm tin vào tương lai tươi sáng" thì một cảm giác gì đó gần như là nỗi bực dọc đã len lén trườn vào đầu tôi. Lạnh lẽo và ẩm ướt như một con rắn, nó làm phiền tâm trí tôi cả ngày hôm ấy. 
Không phải là tôi tuyệt không có niềm tin hay hy vọng vào bất cứ chuyện gì, nhưng một bức tranh được tô độc những màu sáng thì luôn làm tôi chói mắt. Bởi tôi đã bắt đầu hiếm có những khi ngắm nghía một bức tranh bằng tâm hồn của một đứa trẻ, bởi tôi là kẻ trưởng thành, nên mọi thứ trong mắt tôi đều tự nảy sinh những quy luật nhất định. Tôi bắt đầu nhìn thấy nhiều hơn bằng sự trưởng thành của mình. Và cũng có ngần ấy thứ dần rơi vào điểm mù cũng với sự trưởng thành đó.

Vài người có động viên tôi rằng, một khi bạn đã lớn, bạn sẽ có những suy nghĩ chín chắn hơn, và cái chín chắn ấy thể hiện ở chỗ bạn luôn tin vào cuộc đời này, bạn luôn sống một cách tích cực sao cho tươi sáng nhất, v.v... và v.v..... Không, tôi không nghĩ như vậy. Đừng có ai nói rằng tôi còn bé. Tôi trưởng thành, nhưng tôi không yêu đời đến thế, và thậm chí còn cảm thấy buồn cười trước những câu cổ súy mang đầy màu sắc xã hội chủ nghĩa đó. Tôi chưa hề bi quan, hẳn rồi, nhưng trước một tâm trí ngày càng phức tạp lên, tôi chỉ muốn những thứ còn lại trong bản thể của mình phải được giản lược đến mức tối thiểu để thích nghi với cái cuộc sống không mấy dễ chịu này. Là như vậy. 
Thỉnh thoảng, tôi rất nhớ thời niên thiếu. Đầy những chuyện ngây ngô, thú vị và ngu ngốc, kiểu như mấy con ruồi trông cũng đến là diễm lệ theo một cách nào đó của riêng nó, hoặc tôi sẽ yêu ngay một người nào đó nếu người ấy gọi được đúng cái tên mà tôi đã bí mật đặt cho mình. Anyway, nothing lasts forever! Tôi chỉ có thể sẵn sàng đấu tranh để những yêu thương đó ở lại với tôi thêm chút nữa mà thôi. 
Kiểu gì đi nữa, một ngày nào đó sự trưởng thành cũng sẽ đến bên bạn, vỗ vai và nói: "Này cậu, chúng ta bắt đầu phải đi với nhau rồi đây, quên cái anh chàng niên thiếu kia đi nhé!". Lúc đó, dù muốn cũng không thể bẻ ngược kim đồng hồ nữa rồi...!