24/9/11

Gió lớn






Sài Gòn, gió điên cuồng thổi.

Vòng xe buýt sáng nay đẫm mưa, những hạt nước cứ lao vào ô cửa kính đến vỡ vụn. Buồn bã vô cùng.

Ngay cái khoảnh khắc chống cằm nhìn dòng xe ướt đầm lặng lẽ trên xa lộ, tớ đã ngộ ra một điều, Ph ạ, tớ ngộ ra rằng trái tim này đang run rẩy và cô đơn biết bao...! Tớ thấy mình như một con diều tung tẩy vút bay, đến khi mưa gió mới nhận ra mình đã đứt dây tự bao giờ. Chao đảo mãi thế này rồi rã nát, liệu còn lâu lắm không Ph?

Thỉnh thoảng tớ vẫn nhận ra trong bầu không khí quanh tớ một mùi vị quen thuộc, từ cậu. Thỉnh thoảng tớ vẫn mơ thấy một bàn tay lạnh buốt xòe ra rồi lặng lẽ nắm lại, là cậu. Tớ thấy cậu đang rất cô độc. Tớ sợ. Sợ rằng cậu đang một mình, và cũng sợ rằng tớ đã quá cô đơn...

Ph à, có những lúc buồn như thế đấy. Giữa vô số thiên hà và tinh tú, Trái Đất vẫn phải mình nó quay trong lặng lẽ. Vậy thì giữa 7 tỉ người này, một hơi thở hay một giọt nước mắt của mình có là gì đâu...