22/10/11

Viết cho "tôi 20"






Khi đã 20, 
Tôi quá chán cảnh ngày ngày phải lê mông trên những giảng đường của Đại học Kinh tế - Luật và khoác lên người cái áo đồng phục xanh nhợt nhạt theo kiểu "người con dâu của Chúa", thế nên một ngày nọ tôi tự nói với mình: "Vậy là quá đủ rồi!". Mặc kệ cho ai phản đối đi nữa, tôi quyết định theo đuổi ước mơ thiết kế. Tôi muốn trở về đúng khả năng của tôi. 
Tôi không nghĩ về số bằng cấp mà tôi cần có cho bằng chúng bạn. Tôi nghĩ về những trải nghiệm mình sẽ có được khi sống với những điều mình muốn làm. 
Tôi không sợ mình đi lạc, mà tôi sợ phải mòn mỏi đi trên những con đường đã vạch sẵn cho mình.


Khi đã 20, 
Tôi bắt đầu quan tâm đến vấn đề sức khỏe mỗi khi gọi điện về cho bố hoặc mẹ.
Tôi thấy cay cay sống mũi khi thỉnh thoảng có dịp về nhà, quét dọn nhà cửa và thấy những mảng tơ nhện cũ kỹ giăng ở góc cửa và gầm giường. Hai đứa con đi cả, nhà chỉ còn hai người lặng lẽ lo toan... 
Tôi sẽ thoáng buồn nếu bắt gặp nhiều tóc bạc quanh chỗ mẹ tôi hay đứng chải đầu, hoặc sẽ không mấy vui nếu khuya gọi điện mà biết thằng em lại đang gặm mỳ tôm.


Khi đã 20, 
Tôi thích giao du với những người vui tính, và trò chuyện với những người biết lắng nghe. 
Tôi hay chơi với con trai, và thích ngắm con gái thông minh duyên dáng. 
Tôi thường hay bông đùa, chọc ghẹo, ít khi nghĩ đến chuyện yêu đương. Nhưng nếu quen ai thì nghiêm túc, chấm dứt rồi cũng sẽ tuyệt đối không có những "restart", "return" hay một "re-n" nào đó.


Khi đã 20, 
Tôi ngầm hoạch định cho mình những chuyến du lịch, khi tự kiếm ra tiền rồi tôi sẽ vác ba-lô đi ngay. 
Tôi không ưa lắm những thứ trang sức bằng vàng. Tôi chỉ đeo một bông tai bên trái, đeo nhẫn ở ngón cái và ngón trỏ. 
Tôi thích thời trang lịch lãm như người Ý, và lạ lùng như người Nhật. Nếu không đẹp thì cũng nên có dấu ấn của riêng mình, sao tôi cũng có thể chấp nhận được, ngoại trừ nhàm chán hoặc vì sợ cái nhìn khắt khe của người khác mà không dám thử. 
Tôi là mọt sách, không phải mọt học. :]] 
Tôi không lo người ta chê mình xấu xí, tôi chỉ sợ nếu tôi bắt đầu luôn nghĩ mình xấu xí mỗi khi soi gương. :]] 
Tôi không chấp nhận một cuộc đời đơn điệu và bị áp đặt.


Khi đã 20, 
Còn rất nhiều việc tôi chưa làm được. Tôi không hứa là sẽ thực hiện được hết mọi kế hoạch, nhưng chắc chắn tôi sẽ hoàn thành tốt một vài trong số đó.


Khi đã 20, 
Tôi hiểu rằng, quá khứ là món quà ta nên trân trọng cất giữ, hiện tại là món quà ta đang được sử dụng, và tương lai sẽ là món quà đang chờ đợi ta.


Khi đã 20, 
Tôi muốn nói lời cảm ơn gia đình và những người bạn tuyệt vời của tôi. Cảm ơn tất cả. Rất nhiều. : )





4/10/11

...













1/10/11

Vintage October






. Tôi đổi blog nhé. Đổi cả avatar này. Vì hôm trước (hôm nào thì không nhớ, dưng mà nó là hôm trước chứ nhất định không phải hôm nay =]] ), tôi tình cờ thấy cái blog để avatar tôi để, và đặt cái tên blog mà tôi đặt, lại vờ không biết tôi. Chậc, thế thì thôi vậy, tôi làm cái khác, vì không có hứng với cái cũ nữa rồi. Đừng bắt chước theo tôi.. : )


. Có một cô bạn đoán rằng tôi thích ngủ gật (chắc vào blog tôi thấy dễ ngủ :]] ). Cũng phải, tôi thích nhất là lim dim ở một góc yên tĩnh, khi bên tai văng vẳng tiếng piano chậm rãi, dịu dàng. Dịu dàng. Tôi thích như vậy. Dù tôi tự thấy mình chẳng dịu dàng gì cho cam :")


. Hôm chat webcam, bạn Phước còi khen tôi dạo này dễ thương nhé! :]] Biết là bạn Phước hay khen đểu, cơ mà nghe vẫn thấy vui, tôi là con gái mà, không yêu bằng tai chứ nghe khen nhất định là phải bằng tai rồi! :]] Bạn Phước ngoan thật đấy... :")


. CKey nhớ tôi. Sói nhớ tôi. Nick nhớ tôi. Nem cũng nhớ tôi. Còn tôi thì nhớ tất cả mọi người...


. Tôi đã từng học may. Cặm cụi bên cái máy may cơ, đạp chậm rãi mà ngắm từng đường chỉ. Hôm nay ngồi nhớ lại bàn may cũ kỹ, rỉ sét, tôi lại thấy quãng thời gian đó khó mà trở lại được. Dẫu có đánh đổi một quãng đời thì tôi cũng chỉ được nhìn lại khoảnh khắc yên tịnh đó mà thôi..


. Hơi kỳ lạ, nhưng khi gõ những dòng chữ này tôi cảm thấy thanh thản như một bà lão đang ngồi trong vườn, cạnh tuổi già bình yên của mình vậy...


. Thỉnh thoảng, tôi thấy, tôi thật sự già cả quá! Ha ha....! : |