17/8/12

Lảm nhảm




Có lẽ chẳng có ai là kẻ lừa dối mình cả. 
Chỉ là mình đã dán quá nhiều kỳ vọng tốt đẹp lên người họ. 
Nhiều người và nhiều sự việc có bản chất chẳng khác nào tô cháo cá đã nguội. Vẫn cháo đấy, cá đấy, nhưng sờ vào rồi mới thấy nó lạnh ngắt, ăn vào rồi mới biết nó tanh hôi.





14/8/12

Người thợ cắt tóc của tôi




Tôi nhớ ngày tôi còn bé, thợ cắt tóc duy nhất của tôi chính là bố. Bố chả cắt kiểu cọ gì, mỗi lần thấy tóc tôi hơi dài là lại lôi ra, bắt ngồi lên cái ghế nhựa cao cao, lấy khăn bông to quấn quanh cổ, rồi lượn mấy đường kéo theo hình oval ôm trọn lấy gương mặt bầu bĩnh của tôi, xong xuôi thì cả hai bố con đều lấy làm tâm đắc lắm. Sau này khi đã lớn, tóc tôi tỉa này nọ vài tầng phức tạp hơn thì tôi bắt đầu ra tiệm cắt tóc nữ. Thỉnh thoảng bố tôi lại đùa: "Mày cứ màu mè ra đấy làm gì cho phí tiền, ở nhà bố cắt cho còn hơn khối đứa!". Những lúc ấy thì tôi thường nguây nguẩy phản đối bảo bố cắt lại hỏng hết tóc con. Thế là bố tôi cười.


Khách hàng trung thành nhất của bố có lẽ là thằng em tôi. Nó cũng thanh niên rồi đấy, nhưng chả bao giờ thèm ra tiệm cắt tóc, nó bảo chỉ cần bố cắt thôi là đúng yêu cầu nó rồi, thêm tí gel vuốt tóc nữa là đủ. Tuy đi học xa nhưng thỉnh thoảng nó lại từ Sài Gòn về để bố tôi cắt tỉa lại tóc cho.


Ngay cả bố tôi cũng có người thợ cắt tóc của riêng mình. Đó là một tiệm cắt tóc cũ kỹ nằm lọt thỏm trong một con phố toàn những khu nhà cao ngất. Ông chủ tiệm cắt tóc ở đó đã già, nghe đâu làm nghề này từ những ngày đầu giải phóng. Tôi nghĩ, duy trì được cái tiệm nhỏ ấy qua cơn bão đô thị hóa, tồn tại cho đến giờ nhờ những khách hàng quen như bố tôi, điều đó rất hiếm, và thật sự đáng nể trọng. Bố tôi là một công chức nhà nước, lẽ ra có thể đến những nơi sang trọng hơn để tóc tai trông bóng bẩy hơn, nhưng ông vẫn luôn đến đấy mỗi lần thấy tóc bạc nhiều hoặc dài ra. Chỉ đến đấy mà thôi. Có lẽ có những điều đã thành thói quen thì người ta thường không muốn bỏ, bởi bỏ rồi sẽ cảm thấy lòng dạ bất an lắm. Ở tuổi ngũ tuần như bố tôi hình như người ta có thêm những điều nho nhỏ bất an, những điều đó thường bị đám con cái bỏ lơ và quên lãng.


Tấm hình này, tôi tình cờ bắt gặp trên blog tumblr hanoisaigon. Nó gợi lại cho tôi rất nhiều những kỷ niệm cũ kỹ. Hóa ra những kỷ niệm đó chưa từng bị tôi vứt đi, nó vẫn ở đâu đó trong tâm trí tôi thôi. Bởi những điều cũ kỹ đó luôn là những điều rất đẹp.


Chiều SG. Nắng như đổ lửa.









13/8/12

Oh damn!






Đời mình là cái bánh rán thiu.

Nhưng lũ ruồi bọ thì chỗ quái nào cũng bâu vào được.