19/11/12

Ngựa biển






ai bảo em tô môi trước tuổi,

ai bảo em mặt trời hoàng hôn,

ai bảo em da trắng nhễ nhại,

ngực em bày chặt một ô buồn...











11/11/12

Đoạn không tên






- Thời tiết chết tiệt! Ít nắng, không gió, không lạnh. Chỉ thấy một cành mai tứ quý từ phía ban-công nhà bên kia thò sang, hai đóa mai nở sớm, vàng rực rỡ. Trong đầu tôi bỗng vang lên một đoạn về hoa mai như này: "Hoa mai có năm cánh như hoa đào, nhưng cánh hoa mai to hơn cánh hoa đào một chút...". Nó như một thứ kỷ niệm nào đó bước ra từ vùng âm u của ký ức, rồi bắt đầu quay tròn như cái đĩa than. Quay được một lát thì tôi chóng mặt.



- Tôi không ham đọc câu chữ của An Ni Bảo Bối. Ít đọc lắm. Nhưng trong Hoa bên bờ, người đó viết:  

Không biết bắt đầu từ khi nào, khi bất kỳ ai đó đứng trước mặt tôi, dù có mang lại cho tôi tình yêu, thương đau, đả kích, cảm động đến mấy, tôi vẫn không dễ rơi nước mắt. Nước mắt đã tuôn rơi là khuất phục. Nước mắt không có chỗ để đi. Thế là chỉ khi ở một mình, nước mắt mới tràn ra trước một bộ phim. Cuộc sống thành phố phần lớn chỉ như vậy mà thôi. 

Tôi cảm thấy đáy lòng mình lay động. Chính là như thế. Tôi chính là như thế.



- Giọng Sói qua điện thoại thật thân thương. Như giọng mẹ tôi vậy. Sói kể rằng cậu chàng đã có thể đi lại một cách chầm chậm từ giường ra cửa sổ, người thì vẫn còn gầy và xanh xao lắm. Sói lúc nào cũng dịu dàng, ngay cả khi đau đớn và mệt mỏi đến thế, khiến tôi lại càng thương nhớ cậu bạn của tôi đến bội phần. Chàng trai an nhiên tự tại đó, tôi muốn ôm cậu ấy, lùa tay đánh rối mái tóc bồng bềnh của cậu ấy, và nghênh ngang nói rằng: "Cậu lúc nào cũng có riêng một phần bé tí tẹo thuộc về tôi, đúng không hả Sói?"  : )



- Có người bạn hỏi tôi lâu nay còn hút thuốc không. Tôi đáp rằng không, lâu rồi không động đến. Lại hỏi tôi từng hút nhiều thế sao không nghiện thuốc. Tôi bảo tôi không nghiện, nếu thấy muốn thì làm một điếu, thấy đủ rồi thì thôi, không lấy gì làm bận lòng. Tôi hiếm khi hút thuốc, dù trong phòng có bật lửa và một vài điếu vứt rải rác đâu đó trong các túi xách. Thỉnh thoảng, vào lúc chiều tối, sau khi tắm giặt mát mẻ và mặc một cái váy rộng rãi, ra đứng hóng gió ngoài ban-công, lúc ấy tôi mới thực sự muốn hút một điếu thuốc. Chỉ đứng đó, nhả khói và ngắm nghía chúng, hoàn toàn chẳng nghĩ ngợi gì, cảm giác ấy thật sự thoải mái và tĩnh tại. Có điều, không hiểu sao cứ cuối mỗi điếu thuốc, mẹ tôi lại từ trong khoảng không vụt hiện ra với ánh mắt sắc lẻm và bắt đầu lèm bèm: "Bỏ ngay cái trò hút chích đi nhé!", làm tôi lần nào cũng cười một mình như con ngớ ngẩn. Mẹ hình như sợ điều gì đó ở tôi. Buồn cười cái điệu bộ ngoa ngoắt ấy thật đấy chứ...



- Cô đơn phát điên, nhưng cũng chỉ trong lặng lẽ.





2/11/12

Pháo hoa chóng tàn



..... nhưng lòng người khó tan.




Mỗi người đều có một thời thanh xuân, đều có một cuộc tình đẹp như pháo hoa trên trời, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng suốt đời không quên được. Thế gian này, có rất nhiều việc có thể quay trở lại, nhưng khi đánh mất thời gian và bỏ lỡ một cuộc tình thì sẽ không thể quay trở về được. Dù như vậy, chúng ta không thể xóa đi những thứ mà chúng ta đã từng có, những thứ đó được niêm phong trong bộ nhớ, bền lâu mà không bị phai màu. Cho nên, chúng ta sẽ luôn vì một bức ảnh đã ố vàng mà suy nghĩ rất lâu, sẽ vì tình cờ nghe được một bài hát mà rơi lệ, sẽ vì một cảnh ly biệt gặp lại mà cảm động không nguôi.

- Gặp lại ở chốn hồng trần sâu nhất -