28/5/13

Goodbye May!





Xin mượn một đoạn buồn bã để nói lời tạm biệt tháng Năm không vui...

"...Cuối cùng, lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại được đời người. Cuối cùng thì tình yêu cũng không giữ lại được người mình yêu. Càng sống nhiều người ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất kì ai, chết thì quá dễ mà sống thì quá khó. 
Hôm nay, ta gặp nhau đây, ngày mai lại gặp nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay, ngày mai. Chết thì chẳng có cuộc hẹn hò nào cả.
Càng yêu ta càng thấy: Có tình tình yêu thì khó, mất tình yêu thì quá dễ. Hôm qua còn nói yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người buôn mất vốn liếng. Cứ tự an ủi mình và tự nghĩ rằng: khi mình đang đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian được yêu thì một người khác đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thấy cuộc đời cũng nhẹ nhàng hơn và dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ trong lòng một nỗi hờn oán thì cũng nặng nề. 
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ yên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như một người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên nơi này để tìm về một chốn khác. Phụ đời và phụ người cũng như thế mà thôi. Người ở lại cũng nhớ thương một bóng hình đã mất. Khó mà quên nhau, khó mà xoá trong nhau một nỗi ngậm ngùi.
Tưởng rằng có thể dễ quên đi một cuộc tình hoá ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xoá đi cuộc tình khác chỉ là sự vá víu tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ để làm bằng phẳng bên ngoài mà thôi. 
Mỗi người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi con người vì sợ mất tình mà giữ trong lòng một nỗi nhớ nhung..."

(Trịnh Công Sơn)




27/5/13

Thể dục buổi sáng (hồi 12)












p/s 1: Từ bữa đến giờ có mấy bác trung niên béo tốt thấy anh chạy thể dục một mình nên thường bắt chuyện hỏi han, xưng anh xưng em ngọt như mía lùi với anh. Nói thật, anh tuy mang tiếng là chín-ếch đấy nhưng đầu óc anh còn cổ hủ lắm, nên anh chịu không theo kịp cái phong cách trò chuyện rất chi là cởi và mở của các bác ấy đâu. Thiệt tình là anh đếch thể nào nuốt trôi cái chuyện này mà! 
p/s 2: Còn như mặt anh mà nom già quá nên các bác ấy nhận nhầm thì m.kiếp, anh thành thật xin lỗi các bác!







26/5/13

Thể dục buổi sáng (hồi 11)



Chuyện 1:
Anh đang dành ra vài phút khởi động bằng cách đi bộ thì đằng sau có tiếng hô:
"Nào, chạy đi chứ cháu! Chạy đi!"
Anh giật nảy cả người, hóa ra là ông chú "điền kinh" đang đốc thúc mình, anh chưa kịp biện minh thì ông chú đã lao vọt đi với tốc độ mang phong cách của vận động viên. Anh thấy thế đương nhiên không dám tha thẩn nữa, cũng vội vội vàng vàng co giò bắt đầu chạy.
-> Đây chính là mặt trái của việc thích làm những-điều-đúng-đắn. Mình làm thì không ai nói gì, nhưng cứ hễ tạm ngừng một cái là có người chỉ trích ngay. Chậc chậc...


Chuyện 2:
Anh hì hục chạy được một đoạn dài lại thấy một bác béo tròn đang đi bộ phía đối diện lên tiếng:
"Gắng lên nhá cháu!" - Đồng thời bác ta còn khuyến mãi thêm một vẻ mặt tràn đầy cảm thông.
Anh vừa cười vừa mếu không biết nói sao.
-> Đây lại chính là một chút tích cực khi làm việc tốt, bạn sẽ nhận được vô số những lời động viên, mặc dù phân nửa trong số đó đều là những lời đãi bôi. Hờ hờ!


Chuyện 3:
Hôm nay ông cụ "chân ngắn chân dài" vẫn tiếp tục miệt mài đi bộ. Khác cái là mọi hôm đi còn phải chống gậy, còn hôm nay ông cụ đột nhiên vác gậy lên vai, điệu bộ hết sức anh dũng bước đi tập tễnh trên đường.
-> Những người không còn gì để mất thường vô cùng dũng cảm!


Chuyện 4:
Vẫn là hôm nay, tên "tóc nâu-giày tím" lại dắt chó đi dạo. Cả hai ướn éo rất chi là tình cảm, hễ đi ngang qua anh là cả chủ lẫn tớ liền điều chỉnh dáng điệu hết sức hiên ngang.
-> Mấy anh chàng bảnh bao (cùng với những con chó cũng rất bảnh của họ) thường chỉ thích một việc duy nhất là "làm cảnh", họ không hề thích thể thao  =.='


Chuyện 5:
Những chuyện trên kia đều là tầm vơ tầm phào cả đấy, chớ nên đọc, nếu có đọc rồi thì cũng cố mà quên đi! :))






25/5/13

Đứng yên





Tôi thấy người ta thường chê trách những người chỉ mãi đứng yên một chỗ mà chẳng tiến được đến đâu. Kỳ thực, đứng yên một chỗ thì đã làm sao? Người đứng yên một chỗ có thể ngửi hương hoa được lâu hơn, ngắm bầu trời được kỹ hơn, nghe người ta nói được rõ hơn. Thân thể đứng yên cũng không có nghĩa là đầu óc sẽ trì độn, vậy thì hơn thua nhau một bước đi cũng chẳng đáng để bận lòng. Nói cho cùng, có thử đứng yên mới biết, để đứng thẳng được mà không bị dẫm đạp lên cũng là một việc đòi hỏi không ít nỗ lực rồi...







24/5/13

(‾ - ƪ‾)



Thỉnh thoảng, buồn ngủ đếch chịu được.....










22/5/13

Thể dục buổi sáng (hồi 9)



Chào em!

Dạ.

Sáng giờ đi bộ được mấy vòng rồi, sao thấy đi nhiều thế?

Vâng. Hỏi câu ngớ ngẩn đếch muốn trả lời! Đi bộ không đi nhiều thì đi làm khỉ gì.

Em dậy lúc mấy giờ?

Dạ khoảng 5 giờ. Hỏi mấy giờ làm quái gì không biết?

Sao không thấy em chạy nữa?

Em bị đau chân ạ. Bố khỉ, theo dõi tôi từ khi nào vậy?

Ờ...

Ờ? 

Ơ này, sao em đi nhanh quá vậy?

Cái thứ chết tiệt nhà anh, tôi đi thể dục chứ không phải đi đú đởn. Lần khần nữa để nghe anh nói nhảm à!!






19/5/13

Σ( ° △ °|||)




Cậu gì ơi, ngóc đầu lên cho tôi ngắm cái... hức hức...  Lỡn mợn quớ..! _









16/5/13

Butterfly - 12 Girls Band



Là bản nhạc cực kỳ sống động mà tôi rất thích, và thường chỉ mở nghe mỗi khi tâm trạng căng thẳng. Nên nghe với một cặp loa hoặc headphone thật tốt, mở maximum nhé!  ♥









13/5/13

Cười lên rồi tính





Cậu biết đấy, cuộc sống thật cũng chẳng dễ dàng gì, 
Khi mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên là cậu phải lắng tai nghe xem có tiếng khóc từ ngoài phòng khách vọng vào hay không, và phải nghĩ xem nên làm trò hề gì để xoa dịu người phụ nữ với hai con mắt sưng húp đứng trước mặt mình. 
Khi cậu từ một đứa trước đây vốn lười biếng đổ đốn, nay bắt đầu với những việc nhỏ nhất là pha ngũ cốc đặt trước mặt mẹ, một ngày phải hơn ba lần nhắc bà đo huyết áp, cách một tiếng lại kiểm tra xem mặt bà có đỏ phừng phừng lên không. Rồi thì cậu phải rất ngoan ngoãn rửa chén, tưới cây, chọn một thứ rau nào đấy ngoài vườn cho bữa trưa, quét sân vườn, đảm bảo tất cả các bình nước trong nhà luôn ở trạng thái đầy ắp, và phải luôn chú ý đoán xem mẹ muốn mình làm gì để bắt tay vào ngay vì bà không thích phải cất tiếng sai bảo. 
Rồi như thỉnh thoảng đi đâu gặp người quen, cậu lại phải chuẩn bị tinh thần mỉm cười khi nghe họ hỏi dò: “Bố con đâu rồi ấy nhỉ? Lâu lắm không thấy…”. Cậu sẽ cảm tạ trời đất lắm vì mình từ bé đã quen thuộc với những cái nhìn soi mói. 
Tối tối trước khi đi ngủ, cậu sẽ phải đi một vòng kiểm tra cửa nẻo, rồi thì mở hé cửa phòng mẹ cũng như không chốt cửa phòng mình. Cậu sẽ bắt đầu có thói quen ngủ không sâu giấc để có thể canh chừng mẹ, lỡ có vấn đề gì còn phải lập tức chạy sang ngay. 
Cũng chẳng dễ gì, khi bóng điện phòng khách bị cháy nhưng ở cao quá không leo lên sửa được, khi mái nhà kho bị ngấm nước mưa, khi bình tắm nước nóng bị hỏng, khi có mấy con chồn rình rập đám gà cuối vườn, khi bọn cỏ dại mọc ùn ùn lấp kín cả hàng rào, và cả khi có những kẻ không tốt cho lắm đến gây sự… 
Nhiều lúc cậu sẽ tỉnh dậy vào nửa đêm, lắng nghe tiếng mưa đổ rào rào trên mái nhà, rồi nghĩ cái hiện tại này thật khỉ ho cò gáy. 
Nhiều lúc cậu lại giật mình khi nghe tiếng mẹ sột soạt đi ngang, vừa nhìn đồng hồ chỉ 3 giờ sáng vừa lẩm bẩm lần sau phải nhét đôi dép đi trong nhà vào chân mẹ. Vẫn không quên nguyền rủa cái hiện tại chết tiệt. 
Có những lúc cậu nổi cơn điên lên nhưng đành phải nuốt giận bằng mấy cốc nước lọc. Có những lúc cậu chán nản đến nỗi thò tay tìm một điếu thuốc mới chợt nhớ toàn bộ đã để quên dưới Sài Gòn, đành thầm chửi vài câu rồi thôi. Có những lúc cậu chỉ muốn nắm thật chặt vai mẹ mình lắc lấy lắc để rồi hét đủ điều để cho bà tỉnh ra, cậu chỉ muốn quăng hết đồ đạc, đập tan ly chén, cậu chỉ muốn đấm đứa nào đấy đến bật máu ra thì thôi. Và rồi, cũng có khi cậu chỉ muốn được nhắm mắt ngồi im… 
Mọi thứ đâu phải vui vẻ gì cho cam. Nhưng mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ đã sồ sề ra vì mang nặng đẻ đau mình, da mặt đã sạm đi, bàn tay đã xù xì thô ráp, dáng đi đã không còn thẳng thớm nữa, thì cũng đâu khó lắm để cậu chọn lựa giữa “cười nham nhở cùng cái cuộc sống dở hơi cám hấp này” với “gào thét chửi rủa, quăng quật mọi thứ”. Chả biết cậu thế nào, chứ tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải niềm nở dù đời rất dở thôi. Còn cười được là hạnh phúc lắm rồi.....






12/5/13

♥ My Mother ♥



My Mother, thank you, for everything!  :-)


When she was 21  ''






10/5/13

Drink drink drink



Về nhà chưa đầy 1 tháng anh đã quất sạch bình rượu nho cao nửa mét của mẹ.

Hôm nay mẹ bắt anh nhặt nho để ngâm một bình mới.

Chết thật, anh là con sâu rượu rồi sao?!








9/5/13

Nhơ nhớ Sài Gòn






Thỉnh thoảng nhìn nắng ngoài cửa sổ lại thấy nhơ nhớ Sài Gòn.  
Nhớ bầu trời sáng sớm sạch như lau như li, ban-công nhà bên kia thập thò hai đóa mai nở sớm, vàng rực và lẻ loi.  
Nhớ vòm hoa giấy mọc tràn ra giữa con hẻm nhỏ, dập dìu trong gió như hàng vạn cánh bướm mong manh đến nao lòng.  
Nhớ chất giọng Hà Nội âm ấm của bác hàng thịt mỗi sáng: “Búp bê đấy à, hôm nay định làm món gì thế?”  

Thỉnh thoảng,  
Lại nhớ những buổi chiều căng phồng gió, tôi châm một điếu thuốc rồi hờ hững nhìn đám nhà cao tầng lộn xộn trước mắt, thầm nghĩ: “Cái thành phố này vừa ồn ào vừa vô vị…”  
Nhớ những lần lang thang chợ đêm với nàng Bệnh, hai đứa chỉ vào những bộ cánh màu mè cải lương rồi cúi đầu cười rũ rượi.  
Nhớ bánh ướt, bánh mì thịt nguội, bún bò, bánh cuốn, nhớ đậu hũ 5k một ly, nhớ cả thứ sữa đậu nành uống lợn cợn toàn bột là bột.  
 
Thỉnh thoảng,  
Rất nhớ cái hồi sáu, bảy người nấu cơm chung, ồn ào nhưng gần gũi, vẫn chưa quên được khẩu vị của từng người.  
Rất nhớ cái chương trình âm nhạc “Đốm yêu cầu – Bệnh trả lời” những khi nhàn tản sinh điên loạn.  
Rất nhớ những câu chuyện cực kỳ khốn nạn và bệnh hoạn của hai con hâm dở ngồi trước cửa phòng số 6 =))  
Sói đùa bảo: “Đấy không phải nhớ Sài Gòn đâu, chỉ nhớ mấy thứ lỡ để rơi vào tay Sài Gòn đó thôi!”. Ừ, nói đến chữ “nhớ” với Sài Gòn sao thấy nó xa xăm quá Sài Gòn ơi…..





8/5/13

Thể dục buổi sáng (hồi 8)


Sáng nay, anh chạy bộ ngang qua hai bác gái ăn mặc màu mè (cũng đang đi bộ thể dục), một trong hai người khi thấy anh bèn cảm thán một câu: "Con gái mà siêng năng thể thao ghê!".
Anh há hốc mồm kinh ngạc. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh chưa từng một lần được ai khen siêng năng, tất nhiên cũng có vài người dùng từ "siêng năng" với anh, nhưng ý họ lúc đó là để mỉa mai. Lời khen lần này kèm biểu cảm gương mặt có vẻ rất thật lòng của bác gái kia chả khác nào một cơn gió biển ào vào lòng anh, muôn phần tươi mát, có lẽ đây chính là kết quả nhãn tiền của việc thể dục thể thao. Anh đang chuẩn bị phập phồng mũi giả vờ kìm nén niềm tự hào thì chợt nhớ đến mẹ, mẹ anh ngày thường vẫn luôn nhắc nhở, chớ có nghe người khác khen mình mà lấy đó làm sung sướng, thời buổi này được một người khen thì bị vạn người ghen, để được lòng một người mà gây thù chuốc oán với nhiều người tuyệt nhiên không phải cách sống lâu bền. Nhớ lại điều này, anh có phần hơi lo lắng bèn quan sát xung quanh, ban nãy khi bác gái xinh đẹp kia cất lời khen, vừa hay anh đang chạy qua một khúc cua vắng vẻ, nếu không tính đến trường hợp có kẻ rình mò trong bụi rậm thì hầu như chỉ có ba người nghe được lời khen ngợi đáng mến ấy. Vậy là anh hoàn toàn yên tâm, tiếp tục lâng lâng tận hưởng niềm sung sướng. Cứ cái đà này, việc anh được vinh danh là thanh niên tiêu biểu trong đại hội thể thao toàn khu phố cũng có khi sẽ thành hiện thực. Lúc ấy mẹ anh sẽ không còn cơ hội tua đi tua lại cái điệp khúc: "Con với chả cái, mày mua cho tao ký muối để tao muối mặt đi, toàn làm tao mất mặt thôi con ạ!".
Tất nhiên khi về nhà, anh đem chuyện này hồ hởi kể lại cho mẹ nghe. Quả không ngoài dự đoán, mẹ anh vừa nghe vừa gật gù, nét mặt mỗi lúc một tươi sáng hơn. Lát sau nghe xong chuyện, mẹ anh xúc động bảo: "Mày vậy là được. Ngay ngày mai tranh thủ làm quen với bọn họ đi, rồi dò la xem ai có đứa con nào đẹp trai không nghe chưa. Nhất cự ly, nhì tốc độ, mày có cả hai yếu tố rồi, cứ thế mà phát huy! Mẹ thấy viễn cảnh có thể kiếm cho mày một thằng chồng bắt đầu có chút ánh sáng rồi.
Anh nghe dứt lời, cảm thấy như dạ dày rơi tuột xuống gần ruột già. Anh chưng hửng: "Mẹ thật thủ đoạn. Có kiểu mẹ như này thì con ba chục tuổi cũng không sợ ế!". Không ngờ mẹ anh quay sang nguýt cho anh một phát thủng trán, mắng: "Mày ngố lắm con ạ! Tao là cũng có ý tốt với mày thôi, mày xem, mày cứ hăng hái thể thao thêm vài tháng nữa đi rồi thành ra vai u thịt bắp, lúc ấy có mười cái mạng thủ đoạn như tao cũng không cứu được mày. Bây giờ trông bộ dạng mày đã không đứa nào thèm ngó đến rồi, thật đến là vất vả cho tao quá!"
Thật khiếp sợ miệng lưỡi của mẹ anh. Anh nghẹn họng, cười mà như mếu.



Biển xanh dậy sóng  :3




7/5/13

Đông Hoa gia gia :))



(Trích Chẩm thượng thư - Đường Thất Công tử) 
Tương truyền một vị thiếu chủ khá hung hăng của Ma tộc, đọc thấy chiến tích của Đông Hoa ghi trong sử kinh viễn cổ, năm đó hùng dũng xông vào Cửu Trùng Thiên tìm Đông Hoa thách đấu một phen. Kết quả vừa đến ngay cổng cung Thái Thần đã bị thị vệ phục tứ phía tóm ngay. 
Lúc đó Đông Hoa đang ngồi bên ao sen cách đó không xa, chơi cờ một mình.
Thiếu chủ trẻ tuổi hăng máu, dù bị bắt vẫn lớn tiếng khiêu khích. Đông Hoa cầm bàn cờ, đi ngang qua, thiếu chủ càng ngang ngược, gào to, rằng nghe đồn Thiên tộc xưa nay nổi tiếng trọng đạo đức, không ngờ hôm nay vừa gặp lại bị đối xử thế này, Đông Hoa nếu còn chút đạo đức lương tri thì hãy ra đây giao đấu tay đôi với ta, chớ nên phái thuộc hạ cậy số đông ức hiếp một người…
Đông Hoa cầm hộp cờ, đi tới rồi lại lùi lại hai bước, hỏi thiếu chủ đang phục trên đất: “Ngươi nói, đạo … gì?”.
Thiếu chủ nghiến răng: “Đạo đức!”. Lại hét to nhắc lại: “Ta nói là đạo đức!”.
Đông Hoa nhón chân đi về phía trước: “Đó là cái gì? Chưa từng nghe nói”. 
Thiếu chủ uất quá ngất tại trận.


Đọc Chẩm thượng thư thấy rất chi là khoái tên Đông Hoa Đế Quân này, đúng cái thể loại "chập cheng leng keng", cười quặn cả ruột!  =))  Riêng bản thân anh mà nói, lúc nào cũng thích giao du với mấy tên hâm hấp tưng tửng kiểu này trở lên  :))





The world is not enough







Một bài hát đã cũ như chính người ngồi trong căn phòng loang lổ nắng chiều ngày hôm đó.....

The World is not enough - Garbage








6/5/13

Má nhạt môi hồng



Đừng bao giờ tin một tấm hình, dù đẹp hay xấu

thì nó đều đã được tút tát bằng mọi thể loại công nghệ  :3


Lục thấy một tấm hình được chụp từ dạo trước, cái hồi bơ phờ nhợt nhạt nom rõ thật ngớ ngẩn. Chợt nhớ đôi câu thơ buồn buồn:

Em về điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nụ cười

Tự thấy bản thân mình trước nay đều quá kiêu hãnh, đau lòng cũng cười, thất bại cũng cười, vô vị cũng cười. Chỉ có khi vui thì nuốt vội nụ cười vào trong. Nụ cười quả thật quá đắt đỏ. 

Thật lòng mà nói, cái sự cao ngạo thì chẳng bỏ được đâu, nhưng đã mệt rồi, còn mấy sức đâu để Sonata này ngạo với nhân gian...





Thể dục buổi sáng (hồi 7)


























5/5/13

Thể dục buổi sáng (hồi 6)


Hôm nay trời rất đẹp, anh vừa chạy bộ vừa ngoái cổ về phía đông ngắm từng tảng mây cuồn cuộn. Hứng chí quá anh lấy điện thoại ra bấm liên tù tì. Bỗng ở đâu mọc ra một ông chú nét mặt tơn tơn, ông chú này cười hí hí như chuột chít rồi chào mào đầu:
- Trời hôm nay đẹp thế! Sáng nào cũng thấy chạy bộ đây phải không!
Anh ướm chừng ông này cũng đáng tuổi cha chú anh nên anh kéo giọng "dạ" ngọt một tiếng rồi định lủi đi. Không ngờ do giọng anh quá ngọt, ông chú nọ bèn sán lại gần, ỏn ẻn đòi xem hình anh đã chụp. Anh vốn từ bé đã được giáo huấn triệt để về vấn đề phòng chống kẻ gian, an ninh quốc phòng các thứ cũng tham gia hết sức đầy đủ, nên mặc dù ông chú này chưa định làm gì nhưng theo bản năng anh thuận tay giữ rịt lấy cái điện thoại rồi giấu ra phía sau lưng. Ông chú thấy rõ mồn một điệu bộ đấy của anh, mấy tia hân hoan trên mặt vụt tắt rồi trao cho anh ánh nhìn hết sức kỳ dị. Anh chỉ còn có nước chỉ tay lên trời rồi bảo: 
- Hình cháu chụp giống hệt trên đó đó, chú ngửa lên mà nhìn. 
Dứt lời, anh cúp đuôi chạy mất. 
Thế mới nói, mặt trái của tinh thần phòng chống kẻ gian đó là nó sẽ cắt phựt rất nhiều mối giao hảo của bạn. Hức hức..... T^T


















Chân dài tới nách nhá!  :))





4/5/13

Thể dục buổi sáng (hồi 5)













Hôm nay gió thổi ở tầng cao, ngọn cây chả hề lay động
nhưng mây thì bị thổi dạt hết về một phía...







3/5/13

Tuli hỏi - Sonata trả lời




Tuli: Mấy hôm nay chị đi đâu?

So: Ở nhà, có đi đâu đâu.

Tuli: Sao không thấy chị online?

So: À, win lỗi, dcom hỏng, mạng nhà cũng hỏng nốt.

Tuli: Không online thì chị làm gì?

So: Làm những chuyện khác ngoài online.

Tuli: …!



Tuli: Còn chạy thể dục buổi sáng không?

So: Còn. Nhưng hôm nay bị giãn cơ không chạy được, ở nhà gập bụng.

Tuli: Không thấy để nhạc nền blog nữa, chị đang có tâm trạng gì à?

So: À, đang dùng dcom, mỗi lần vào blog load nhạc tốn kém, không trả nổi tiền nên dẹp nhạc.

Tuli: =.= Vậy mà tưởng…

So: Tưởng gì?

Tuli: Thì tưởng phải có ẩn tình gì khó nói lắm chứ.

So: Chậc, lý do quả có hơi phàm tục một chút, nhưng cũng khó nói lắm chứ bộ, người ta vẫn nói tiền bạc là vấn đề hết sức nhạy cảm.

Tuli: Chị thật là…! Mà nghe đồn chị thích hoa bạch trà đúng không? Bạch trà tượng trưng cho sự cao quý và thanh khiết.

So: Ờ, không có mùi mẽ nặng như hoa hồng, đỡ bị nhức mũi, khướu giác gần đây yếu ớt lắm. Trông lại trắng trẻo sạch sẽ….. gợi cảm nữa.

Tuli:   //-. -\\  Thật không có nổi tí lãng mạn nào mỗi lần nói chuyện với chị!

So: (ngơ ngác không hiểu)

Tuli: Thôi bỏ qua. Gần đây anh Sói làm gì, vẫn ổn chứ?

So: Cũng không biết nữa.

Tuli: Cái gì? Chị là bạn anh ấy cơ mà? Bạn bè thế à?

So: Ừ thì là bạn, bạn ăn, bạn chơi, bạn tán phét. Nhưng cũng chưa tới mức là bạn tắm, bạn đi vệ sinh, bạn sex… Nên lắm lúc cũng chả biết cậu ta đang ở đâu, đang làm gì. Chẹp chẹp…

Tuli:  @$#@$...   sao anh Sói lại chơi với chị được nhỉ?!

So: Ầy, cậu ta coi đẹp trai vậy chứ vô sỉ lắm, chỉ thích bôi bác cười nhạo người khác, chơi với chị vì mỗi lần đá đểu chị, chị không đánh lại cậu ta được đó mà.

Tuli: Chị…! Chị nhé, em mách anh Sói chị bảo anh ấy vô sỉ!

So: Em cũng vừa bảo thế đấy thôi (. _ .)

Tuli: Tức chết mất! @#%$^*!!! Thôi, bỏ qua!



Tuli: Mà… hỏi thật, chị có buồn không?

So: Không, nãy đi rồi.

Tuli: (ngơ ngác) Đi đâu?

So: Vệ sinh.

Tuli: Gruuuuu….. Dẹp, ứ nói chuyện với chị nữa! Aaaaaaaaaaaa



(Chắc khoảng nửa tiếng sau, không nhớ rõ lắm)
So: Ơ, out khi nào đấy nhỉ…?





M.A.Y




Ờ, hê-lô!  ~(.  _  . ~)