30/6/13

Em bé của Susi ♥



Oaaaaa, nghe tin Susi mang thai được 2 tháng rồi, tự dưng buồn phiền của anh bay đâu hết á!!!
Susi nói nhất định cho anh đặt tên em bé nha, rồi cho anh làm mẹ đỡ đầu nha!!! 
Susi ơi, mau mau sinh em bé ra đi, mong quá aaaaaa!!!
o(><)o 




















29/6/13

I need a doctor







. Ai đã nói thích tôi tóc dài? Ai đã nói muốn tôi tự biết bảo vệ mình? Ai đã nói tôi phải biết nở nụ cười? Là ai đã nói sẽ trở về? Là ai đã nói suốt đời là người anh tốt của tôi? Là ai đã khiến tôi tin tất cả những điều này? Cuối cùng, là ai, ai đã nói dối tôi? Tôi thật không dám trả lời... 

. Trước nay phải nghe những lời coi thường, khinh miệt các thứ cũng nhiều rồi, nhưng phải nghe những lời đó từ chính miệng đứa bạn mình, cảm giác sao mà khó chịu đến thế. Những muốn hỏi nó một câu: "Mày vẫn luôn nghĩ tao là đứa như vậy thôi, đúng không, con bạn của tao?"

. Mẹ vẫn luôn bảo tôi phải đi khám bệnh nhưng tôi kịch liệt từ chối. Cái gì mà khám mắt, chụp não, khám răng, khám xương đầu gối, kiểm tra tim gan thận các kiểu, trước giờ tôi đều dẹp hết. Nhưng nay thì khác rồi, tôi thật sự muốn được mổ lấy não ra ngâm phoóc-môn, rồi bơm nước lọc vào đầu, đầu tôi bây giờ chỉ cần nước thôi!






28/6/13

Phim cũ



Đột nhiên rất muốn xem lại những phim này...



Đèn lồng đỏ treo cao (Raise the Red Lantern)



Chuyện tình cây táo gai (Sơn trà thụ chi luyến)



Mùa quýt chín (Tangerines have ripen)



Như sương, như mưa, lại như gió



Kim Phấn thế gia





27/6/13

Bệnh "ngốc"





Ngốc không phải là cách gọi dịu dàng của ngu. Ngốc chính là ngớ ngẩn kết hợp với hơi điên điên!


- Tôi hoàn toàn không biết gì về nhạc trẻ hiện hành tại Việt Nam. Chưa bao giờ bấm vào mục Nhạc Việt Nam trên mấy web nghe nhạc cả.  

- Tôi không biết đi xe máy. 

- Không biết đánh vảy cá, chưa bao giờ động vào mực ống. 

- Tôi có thể nhìn chằm chằm vào người khác mà không biết ngại, thật ra thì chính tôi khiến họ phải ngại ngùng quay đi, đơn giản vì mắt tôi cận. 

- Tôi không thể nhớ đa số những việc đã cách thời điểm hiện tại khoảng 1 tuần, đối với tôi 1 tuần có nghĩa là "chuyện đã lâu lắm rồi". 

- Tôi không thể đọc đúng thứ tự của các hành tinh trong hệ mặt trời. 

- Khi qua đường, tôi sẽ không nhớ phải nhìn trước sau, chỉ biết ngơ ngơ đi qua, cho nên nhiều lần suýt bẹp dí như con gián. 

- Nếu tôi tỏ ra chăm chú nghe người khác nói và liên tục gật đầu, có nghĩa là, chẳng có lời nào của họ vào tai tôi hết, chỉ đơn giản là nghe thấy bên tai có âm thanh nên phản xạ mà thôi. 

- Tôi có thói quen miệng cười nhưng bên trong không cười. 

- Đối với tôi, một đứa bé 5 tuổi cởi truồng nhảy nhót là điều bình thường. Và một thằng nhóc 15 tuổi, hay một thằng nhóc 25 - 35 tuổi làm thế thì cũng không có gì khác biệt. 

- Tôi thường hay quên chào người lớn, nhưng lại luôn cười toe toét với họ. 

- Tôi ghét phải ngồi trên lớp học. Ghét nhất là kiểm tra bài cũ và kiểm tra 15 phút. 

- Tôi thích nhất là được trở nên mờ nhạt và chìm nghỉm trong đám đông. 

- Tôi thường giả vờ ngớ ngẩn để được yên thân! :))





26/6/13

Từ 1 đến 6



1. Tôi lại để nhạc nền. 

2. Mấy vết thương ở chân thật kinh khủng, mỗi lần tắm nhìn nước chảy qua vết nào vết nấy đỏ au, thấy gai cả người. Đi lại tập tễnh, giống tàn tật. 

3. Đột nhiên ngồi bươi móc, nghiền ngẫm kiến thức về đạo Phật, phát hiện ra một số hiểu biết trước đây của mình bị sai. Lại một lần nữa nhận thức được tính quan trọng của câu nói: "Thà không biết gì còn hơn biết mọi thứ nửa vời" 

4. Tôi không tự kiêu, nhưng thật chẳng muốn tỏ ra hồn hậu với ai, đại để vì họ đều có phản ứng như thể tôi đang bám lấy họ giống con đỉa dai ngoách vậy. Mà tôi thì, đôi khi không thể chịu nổi cái cảm giác bị coi như không-có, thà tự biến mình thành không-có còn hơn. 

5. Cách đây không lâu, tôi vì một số việc phải đi ra ngoài. Thật kinh ngạc, có thể ví là trên đường hễ có năm người thì có đến ba người cứ nhìn tôi chằm chằm. Trước nay tôi bị nhìn quen rồi, nhưng ngay cả về nhà mà cũng bị người ở đây nhìn nhìn ngó ngó, cảm giác hơi khó chịu. Hờ, nếu tôi có gương mặt của Han Ga-in và vóc dáng của Lee Hyori thì chắc tôi cũng nghênh mặt tự hào khi đi ra đường lắm. Nhưng với cái bộ dạng quái đản như này mà bị nhìn, đương nhiên tôi chỉ nghĩ được một lý do: "Mình là quái vật! :"> Thú vị quá!" 

6. Tôi muốn uống nước dừa, ăn vịt quay, ăn bánh cuốn, ăn phở sốt me. Nói chung là tôi muốn ăn. Ăn, ăn và ăn!!!





The letter from Cantarella






Oa, trưa nay đang ngồi hóng mát dưới vòm lộc vừng thì nhận được thư của em Cantarella!   ヽ(゜∇ ゜ヽ)  Ông chú bên bưu điện còn trầm trồ bảo lâu lâu mới được đưa thư kiểu này nữa chứ, tôi kỳ thực là phồng rộp hết cả hai lỗ mũi vì sung sướng!!  (≧◡≦) 

Cực kỳ cám ơn em Cantarella vì đã chiều theo ý tôi mà cặm cụi đêm hôm viết thư thế này  :"> Cảm giác bóc thư y hệt như ngày xưa mỗi lần nhận được thư của ông ngoại từ ngoài bắc gửi vào, lâng lâng không thể tả! Bạn Sói biết chuyện còn nằng nặc đòi tôi cho mượn thư đọc nữa chứ!  :">  Hị hị... xin phép hôn em Cantarella mấy phát! Mai mốt khi chân chị lành lặn, xỏ được giày vào chị sẽ viết thư rồi đem gửi cho em được không?  :">  Cho chị cái địa chỉ của em nhaaaaaaaaa!  :"> 

*tung bông*  *tung hoa*





Trời nắng



Trời nắng thì sao?

Trời nắng thì lòng vui vui!

Lòng vui thì chỉ có chơi là sướng nhất thôi!

Mấy cái chuyện bận lòng ấy hả, dẹp, dẹp hết!

Anh bây giờ chỉ muốn hưởng thụ thôi, lười lắm rồi! Aaaaaaaaa!!!








24/6/13

Học tập :">



1. Một nàng cave, nếu ngủ với thợ thuyền hoặc lao động ngoại tỉnh thì bị gọi là đối tượng xã hội. Nếu ngủ với đại gia lừng lẫy thì được gọi là chân dài. Nếu ngủ với một ngôi sao sân cỏ hoặc màn bạc, sẽ được đàng hoàng lên báo kể chuyện "nghề nghiệp" và trưng ảnh hở da thịt giữa công chúng. Không ai có ý định bắt nàng.Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm điều đó với ai. 

2. Phòng tắm công cộng bỗng dưng bị chập điện gây hỏa hoạn lớn, vô số chị em chạy túa ra đường mà không kịp mặc gì. Những nàng thông minh là người không lấy tay che thân thể mà lấy tay che …mặt.Kết luận: Hãy quan tâm đến mấu chốt của vấn đề. 

3. Một nàng gái ế chạy tới đồn cảnh sát tố cáo: "Tôi đã cẩn thận để tiền trong áo lot, thế mà thằng cha đẹp trai đứng cạnh tôi ở trên xe bus đông đúc đã lấy mất tiền của tôi!". Cảnh sát ngạc nhiên: "Tại sao nó có thể móc tiền được ở một vị trí nhạy cảm như thế mà cô không phát hiện ra?". Cô nàng thút thít: "Ai ngờ được là nó chỉ muốn moi tiền của tôi"Kết luận: Một nhà kinh doanh tài ba là người luôn moi được tiền của khách hàng trong lúc đang khiến khách hàng sung sướng ngây ngất! 

4. Nhân viên vệ sinh của một công ty rất buồn phiền vì các quý ông thường lơ đãng khi vào nhà vệ sinh. Để giải quyết những vũng nước vàng khè dưới nền toilet, công ty dán lên tường, phía trên bệ xí nam 1 tờ giấy: "Không tiểu tới bô chứng tỏ bạn bị ngắn, tiểu ra ngoài bô chứng tỏ bạn bị .. ủ rũ!". Ngay từ hôm sau, toilet nam sạch bóng và không còn quý ông nào lơ đãng nữa.Kết luận: Hãy chứng minh cho khách hàng thấy vấn đề một cách cụ thể, ấn tượng. 

5. Bố mẹ nang mở cuộc thi chọn con rể. Chàng A nói, tài khoản có 1 triệu đô. Chàng B khoe, có biệt thự 2 triệu đô. Chàng C nói, cháu chả có gì cả thưa các bác. Cháu chỉ có mỗi 1 đứa con, hiện đang nằm trong bụng của con gái các bác!Kết luận: Muốn cạnh tranh với đối thủ, cần có tay trong.




23/6/13

:-)







Đã từng hỏi G.lia, tại sao cứ phải thích người như chị mới được.

"Vì chị chẳng bao giờ thèm để em vào trong mắt!"

G.lia của tôi, từ khi nào em trở thành chàng trai khó hiểu đến vậy...?










22/6/13

...



Phác thảo phác thảo

Phác cho đã vô, tới hồi tô màu hai con mắt nó so le luôn  :))








[Film] The Accuracy of Death





Mấy hôm nay mưa bão, trời lúc nào cũng u ám. Mưa dầm dề như này mà ngồi nhà xem phim kể ra cũng là một kiểu giải trí rất chi là tao nhã  :)) 
Nói đến mưa là tôi nhớ ngay đến phim The Accuracy of Death, hay còn gọi là Sweet Rain, phim Nhật. Khỏi phải nói, không khí trong phim tất nhiên rất... Nhật, u ám, hơi khó hiểu, tình tiết chầm chậm, người không có tâm trạng theo dõi có thể thoải mái ngủ ngay tại chỗ  :"> Nhưng mà tôi nói trước, phim này hay lắm!  :">  Nam chính là anh Takeshi Kaneshiro điển trai nhé, lại còn là một thần chết nữa chứ, cực kỳ cực kỳ phong trần!!  :"> 

Nói chung có thể đọc thêm về phim này tại đây: The Accuracy of Death 

Thôi, tôi làm biếng vẽ quá, đi xiêm phiêm đây. Hí hí  ~(‾‾ ~)





Đối thoại điên đầu




Một 
Mẹ đứng nói chuyện với một tên côn đồ nào đó ngoài cổng, anh thì đeo găng tay lui cui trong góc vườn. 
Tên côn đồ: Con gái cô về nghỉ hè à?
Mẹ: Ừ, mới học xong, về chơi.
Tên côn đồ: Con gái cô có bạn trai chưa?
Mẹ: Chưa. Mới học xong, yêu đương gì.
Tên côn đồ: *thở hắt* Vầng, mà bây giờ kiếm được đứa con gái đàng hoàng khó lắm cô ơi...! 
Anh cả kinh, ngẩng đầu lên xem mặt mũi cái đứa vừa phun ra câu đấy. Tên côn đồ bèn liếc về phía anh với ánh mắt hình viên đạn (WTH?!?) 
Mẹ: Ờ, cũng đúng...
Tên côn đồ: Con gái bây giờ hư hỏng lắm cô, mở miệng ra chỉ biết có tiền thôi  *thở dài*
Mẹ: Vậy hả, chắc mày không gặp được đứa đàng hoàng ấy chứ. Cô thấy muốn quen được đứa đàng hoàng thì trước hết bản thân mình phải đàng hoàng đã, nhỉ!
Tên côn đồ: *im bặt*, *cái mặt bặm trợn thộn ra 
Anh ở trong góc vườn: *cười sái mỏ* =)) 

Hai 
Sói gọi điện cho anh, hai đứa nói mấy chuyện linh tinh một hồi. 
Sói: Tuli hỏi sao tớ với bé không quen nhau!
Anh: hờ hờ...
Sói: Thế sao bé không làm người yêu tớ?
Anh: Thôi khỏi, vịt bầu không dám sánh với thiên nga!
Sói: *cười toét* Bé không thích tớ à?
Anh: Ờ thì thích!
Sói: *tiếp tục cười* Vậy tớ có chỗ nào không tốt à?
Anh: Chỗ nào cũng tốt, thành ra tốt quá!
Sói: *cười gần rách miệng* Tốt chỗ nào?
Anh: Đẹp. Giỏi. Sắp thành siêu phẩm nam chính Hàn Quốc rồi. Được chưa? =.=
Sói: Ha ha! Vậy làm người yêu tớ chẳng phải rất ổn sao?
Anh: Không. Chẳng ổn chút nào. Tôi vừa dốt vừa xấu, lại thô thiển, điên rồ, chập mạch, đứng với mấy người chói sáng tôi không chịu nổi.
Sói: *ngoác miệng* Bé đáng yêu quá cơ, đúng là bạn tâm giao của tớ! *cười như điên*
Anh: *muốn đá vào mông tên này mấy phát* T^T 

Ba 
Anh đi qua ngõ, thấy một tên dắt chó đi dạo. Con chó nhỏ nhỏ, lông màu nâu mật ong, trông tròn trùng trục rất chi là xinh. Anh khoái quá tròn mắt nhìn, miệng cười toe. 
Tên dắt chó: *lẩm bẩm* Nhìn gì. Muốn làm quen lắm hay sao mà cười. 
Anh nuốt nước bọt, bụng khóc không thành tiếng. Cái thằng ranh kia, anh nhìn con chó chứ anh có nhìn nó đâu mà sao nó ngúng nguẩy với anh như thế!? Không ngờ nó lại nghĩ anh là cái loại khoái chủ hơn chó, thật chứ, lần này có xuống sông Hoàng Hà tắm cũng không hết nhục! Đời sao lắm thằng ít soi gương thế không biết! T^T





21/6/13

liti


Đang ngồi chống cằm nhìn gió thổi ù ù ngoài cửa sổ, chợt nhớ lâu lắm rồi không nhận được tin nhắn của ai như này: "Trời lạnh nhớ mặc áo ấm vào, ốm là anh không thèm nuôi đâu!
*quệt mũi* 
*rơm rớm*

Image from tumblr of shadow of sorrow





20/6/13

...




Bút chì linh tinh trong một chiều mưa, buồn đến phát điên!






Sáng mưa




Sao mưa sáng lại đến nhanh quá, em không ngờ...












19/6/13

Tooth tooth teen teen



Aaaa..... nhờ mẹ anh đi mua dùm cái bàn chải đánh răng mà bác í lại vác về cái này!!! Mẹ anh kể cái cô bán hàng ở đấy hỏi: "Chị nhà bác đã có người yêu chưa?". Mẹ anh chép miệng bảo chưa, mới học xong còn ngơ ngác thế thì yêu đương gì. Cô kia bèn đưa cho cái bàn chải màu hồng này rồi nói chưa có người yêu thì lấy màu này cho nó teen! Aaaaaa..... cái mặt mốc của anh bây giờ muốn teen còn phải nhờ sự trợ giúp của đạo cụ nữa a!!!!!



Khoe bàn chải là phụ, cái mặt mốc này mới là chính :))







[Bookshelf] Dế Mèn phiêu lưu ký




Sách từ hồi sau giải phóng  ^^' 
Dế Mèn phiêu lưu ký - Tô Hoài
Lần in thứ tám
Tôi nhớ lúc học cấp I rất cưng nựng cuốn này, còn cẩn thận bọc lớp bìa lại rồi bấm ghim cố định nữa cơ. Mỗi tội thời tuổi trẻ nông nổi, đến khi thực sự biết thế nào là thương xót thì cuốn sách của tôi đã thành ra thế này, bìa đẹp ngày xưa có lẽ đã nằm trong bụng gián, chẹp....  =.=
Nhà tôi có khá nhiều sách được xuất bản từ cái thời ngành sản xuất giấy và ngành in của Việt Nam vẫn chưa được... sáng lạn cho lắm, thành thử cuốn nào giấy má cũng đen thùi lùi, lần tôi đọc cuốn Đất vỡ hoang thậm chí còn gỡ được một mụn gỗ cộm lên giữa trang giấy  =.=' Tôi đặc biệt thích những cuốn sách cũ như này, giấy chẳng thơm tho gì đâu nhưng lại có cái mùi đặc trưng của gỗ, bụi và thời gian. Nhiều khi chữ nghĩa in nhập nhằng, dịch muốn lác mắt, nhưng cảm giác được lần giở từng trang, sờ soạng từng dòng như kiểu người đọc chữ Braille cũng rất là... bí ẩn!  (◡≦)
Nội dung Dế mèn phiêu lưu ký chắc ai cũng biết rồi, có lẽ đã quá quen thuộc chẳng khác nào phim Tây du ký bản 1986. Điều khiến tôi yêu cuốn sách này nhất lại chính là kiểu tranh minh họa trong đó. Nét vẽ cứng cáp, cũng đơn giản thôi, nhưng lại có vẻ cổ điển, chân phương và rất ý nhị. Hiện nay những cuốn sách dành cho thiếu nhi ở Việt Nam cũng được đầu tư hình ảnh rất đẹp và bắt mắt, nhiều cuốn nhìn vào khiến tôi sướng run cả người ấy chứ, mỗi tội tôi lại không cảm thấy được nhiều nét truyền thống cho lắm. Có lẽ tư tưởng tôi đã quá già cỗi và bảo thủ rồi..... chậc chậc...
Lảm nhảm nhiều quá, hôm nọ rảnh chả có gì làm nên ngồi chụp lại mấy trang, up lên đây coi như một kiểu lưu trữ, để lỡ sau này cuốn sách của tôi có bị chuột gặm hết thì vẫn còn có cái mà khoe, ha ha... ( ̄▿ ̄)






















18/6/13

Tuổi mười mấy




Một góc nhỏ...

... là những người bạn của tôi. 
Hồi cấp II lúc nào tôi cũng chỉ có một mình. Học xong thì vùi đầu vào những cuốn sách trên gác xép. Đọc chán lại quay sang cắt vải vụn may váy cho em Bumbj. Mỗi 8 giờ sáng chủ nhật sẽ ôm chặt lấy cái radio thu lại Quick&Snow show, chỉ cần nghe được bài hát nào mình thích đã có thể vui sướng cười cả buổi rồi. Chiều thứ năm hàng tuần còn ngóng cổ đợi đến lượt mình yêu cầu nhạc qua radio, thỉnh thoảng có người nào đấy cũng nghe đài còn gọi vào số điện thoại nhà tôi để khen giọng tôi trẻ con dễ mến.
Tôi vẫn còn nhớ vào một ngày nắng rất đẹp, em Nguyên đã lóc cóc đạp cái xe cà khổ đến dúi vào tay tôi con gấu nhỏ trong hình. Em í chẳng nói gì, chỉ bảo "cho mày đấy" rồi lại lạch cạch đạp xe về. Tính em Nguyên trầm buồn, nên con gấu em í tặng tôi trông cũng buồn đến lạ. Tôi chưa bao giờ nghĩ được cái tên nào để đặt cho nó cả, thế là bao nhiêu năm nay nó vẫn ngồi trong góc, lặng lẽ và không tên như vậy.
Tuổi mười mấy của tôi, tưởng chừng rất cô đơn, nhưng ngẫm lại, đó là tất cả niềm hạnh phúc hiếm hoi của tôi đấy...  :-)






17/6/13

Nói những chuyện... khó hiểu!



Dạo này càng lúc càng hư hỏng.
Hồi còn năm nhất, năm hai, thậm chí mới cuối năm vừa rồi, tôi luôn thực thi chính sách "ngủ sớm dậy muộn", mới 8h tối đã hớn hở leo lên giường, đắp chăn ngủ một mạch tới 8h sáng hôm sau, lối sống có thể gọi là "ngoan" như bộ đội cụ Hồ.
Bây giờ thì sao? 9 rưỡi tối vẫn còn lêu lổng lên mạng viết blog thế này đây! Thậm chí trước đó còn ngồi đọc hết tiểu thuyết Chờ một ngày nắng của Điệp Linh Chi, lướt qua hai cái blog tumblr, bấm nút Thích cho Hội những người đau tim vì đọc truyện online, và còn nghe xong một cuộc điện thoại theo kiểu tâm tình chị em với Susi nữa chứ! Từ khi nào tôi lại có những thói quen kỳ quặc vậy nhỉ?  =.='
Thật ra định đi ngủ rồi, cơ mà nói chuyện xong với nàng Susi đột nhiên thấy... tủi thân hết muốn ngủ nữa. Susi đang vui, kể lại chuyện hôm qua là kỷ niệm hai năm ngày cưới của nàng, bạn chồng của nàng đang đi công tác nên nàng cũng chỉ mua bánh về ăn tự an ủi, ngờ đâu bạn chồng nửa đêm còn lên máy bay hớt hải về nhà, lúc nàng ra mở cửa thấy bạn chồng đứng thở hổn hển, trên tay ôm bó lily cuối ngày không được tươi cho lắm. Susi bảo không ngờ lấy nhau được hai năm rồi mà bạn chồng còn thích làm những việc ngốc nghếch như vậy, vẫn chả khác ngày xưa là bao, nói xong thì cười khúc khích coi bộ đang rất cổ vũ cho "những việc ngốc nghếch" mà nàng vừa trề môi chê bai. Hì hì...
Tạm tha thứ cho cái việc nàng Susi vô tư chọc ngoáy vào nỗi đau ế ẩm muôn thuở của mình, tôi chợt nhận ra những cuộc điện thoại kiểu này có chút gì đó ngộ nghĩnh. Chúng nhắc tôi nhớ rằng mình cũng đã 22 tuổi đầu rồi, không còn là con bé cấp III nữa, tức là bạn bè tôi cũng đều không còn bé. Từ nay về sau tôi cũng đã đủ tư cách nhận thiệp cưới của bạn bè, thậm chí có đứa còn chụp ảnh con cái khoe với tôi, hoặc như nàng Susi thỉnh thoảng tâm sự với tôi những chuyện nhà chuyện cửa. Hờ hờ, xem ra dù bạn có đau lòng với kiếp "hàng tồn kho" đến mấy thì thế giới hàng ngày vẫn cứ có những người lũ lượt dựng vợ gả chồng...!  ( ̄▿ ̄)
Than thở cho vui vậy thôi, chứ tôi thấy những câu chuyện kiểu như của nàng Susi thực ra nghe rất ấm lòng. Bạn chồng của nàng xưa nay nổi tiếng nghiêm túc, nay chẳng phải vì nàng mới thích làm "những việc ngốc nghếch" đó sao. Tôi nhớ mình ngày trước, khi quen một người, mặc dù lúc ấy đầu óc vẫn còn "leng keng" nên chẳng thiết tha nghĩ gì lâu dài, nhưng cũng hay tình nguyện làm những điều ngốc nghếch. Tỉ như những lúc rảnh rỗi, tôi sẽ khoác ba lô lên vai, xỏ giày thể thao vào rồi leo lên tuyến xe bus rõ dài để đến gặp bạn ấy. Mặc dù bạn ấy chỉ dán mắt vào máy tính làm việc cả ngày, nhưng tôi cũng chẳng phàn nàn, cứ ngồi trong phòng nghịch hết cái nọ đến cái kia, kiểu như lấy hai cái bàn chải đánh răng dán vào nhau, đổ mấy viên vitamin E của bạn ấy ra xếp đầy nhà, nhét khăn giấy và bông gòn vào tất cả những kẽ hở trên sàn, vẽ nhằng nhịt đầy ly tách, tháo hết bút bi rải khắp nơi... nghịch chán tôi lại gục đầu lên vai bạn ấy ngủ say như chết, thế là hết một ngày, chỉ vậy thôi. Cái ngốc ở chỗ là lúc nào tôi cũng muốn kiếm lý do để mà "rảnh rỗi", để mà khoác ba lô và xỏ giày leo lên tuyến xe bus rất dài ấy.
Mặc dù tôi vẫn hay ngoác miệng ra nói mấy câu vô tâm vô tính, rồi tự mắng mình ngày xưa đã quá nhu nhược dở hơi các kiểu, nhưng tôi biết nếu được quay về cái khoảnh khắc "khi tôi tự muốn tỏ ra yêu mến một người", tôi cũng sẽ lại làm những điều ngốc nghếch đó mà thôi. Tại vì sao ấy hả?  =.='  Tại vì nếu được ở vị trí của bạn chồng nàng Susi, người ta mới hiểu được cái cảm giác lâng lâng khi chứng kiến vợ mình mắt còn đang lườm mà miệng thì đã khen: "Toàn làm chuyện vô bổ! Nhưng mà hoa đẹp quá!". Làm chuyện ngốc nghếch để khiến người ta vui, cảm giác kể ra cũng... không tồi chút nào. Chậc.....


Image from Pascal Campion





16/6/13

Vài bài hát cũ



Đêm khuya, mưa lạnh, chi bằng nghe lại vài bài hát cũ của Châu Kiệt Luân, tất nhiên, chỉ những bài tôi thích thôi...
















[Film] Crows ZERO và Monga


Crows ZERO (Bá Vương học đường)  ->  Reading Summary


Hồi xem phim này bị khoái cái anh Tamao Serizawa  :))  Tính tình cà giật cà tang như thằng khùng ấy, cơ mà vui đáo để. 
Đầu óc anh vốn cũng chập cheng nên cả phim chỉ nhớ mỗi một đoạn cỏn con, đó là khi thằng cha Katagiri Ken (trong hình là tên áo trắng bên phải) bị một bầy đánh hội đồng thì người bạn cũ của lão ta đến, người bạn cũ khuyên Ken lớn tuổi rồi nên tu chí chứ đừng lêu lổng đánh nhau. Sau đó ông ta còn kể chuyện tên cầm đầu trường Suzuran dưới thời Ken hiện nay đã lập gia đình, có vợ có con, lại còn rất chiều chuộng chăm sóc vợ. 
Xem đến đoạn đó, anh chợt nhớ ngày xưa lúc anh còn vắt mũi chưa sạch đã hỏi mẹ xem sau này phải lấy chồng thì nên lấy người như thế nào. Mẹ anh không thèm trả lời, nhưng lại kể mấy người bạn của mẹ ngày xưa cũng có nhiều tên lêu lổng ngố ngáo, cũng thuộc dạng "đàn anh đàn chị" chả ai dám động vào, ấy thế mà khi lập gia đình rồi tên nào cũng tu chí, lại còn rất mực chiều vợ thương con nữa chứ. Khi nghe xong, anh đã quyết định ngay lúc ấy, rằng sau này anh cũng sẽ lấy một tên "lão đại", nhất định cũng phải có tiểu sử mấy trang liền đẫm máu mới oanh liệt! Hờ hờ, thời gian như bãi bể nương dâu, giờ nghĩ lại anh vẫn còn thấy buồn cười :)) 
Phim này nói chung là vui, cũng có thể cười mỏi miệng được!



Monga (Phố đèn đỏ)  ->  Reading Summary


Lần đầu tiên biết phim này, không nghe tên tiếng Anh của nó là Monga, chỉ biết mỗi tên tiếng Việt gọi là Phố đèn đỏ, đầu óc anh lúc đấy cực kỳ bệnh hoạn nên bấm vào xem luôn chả thèm suy nghĩ gì  =))  Phim cũng toàn những thằng dở hơi cám hấp như Crows ZERO ở trên, mà anh lại hơi khoái những thằng như vậy, nên mỗi khi buồn lại lôi ra xem một lượt coi như đả thông đầu óc. 
Cũng lại là lý do đầu óc chập cheng, anh chỉ thích nhất những đoạn cả băng côn đồ chạy đuổi nhau khắp mấy ngõ hẻm, chạy đến đâu người dân xung quanh dạt ra đến đấy, tới đoạn có ông già đang run lẩy bẩy lái xe đạp trong ngõ bị cả đám giang hồ càn bay vô lề đường là anh cười đau hết cả hai mạng sườn!  :))
Phim này cũng như phim kia, tình anh em chiến hữu cứ gọi là dạt dào, vừa buồn cười vừa cảm động!  :">






Một, hai, ba!






Một
Dạo này trời cứ mưa mãi thôi. Hoa lộc vừng rụng rào rào xuống sân, mục hết cả ra nhưng chẳng lúc nào quét được. Mưa lạnh thế này tôi đương nhiên phải nghỉ chạy bộ buổi sáng, cổ tay thì sưng tấy chưa khỏi, thành thử sáng nào tôi cũng nằm lăn lóc trên giường, nhìn lên trần nhà đến chán mắt rồi mới bò xuống.  
Mẹ tôi chép miệng trêu: "Nếu mưa thế này đến hết tháng, mày sẽ thành con heo béo trắng béo tròn thôi con ạ!". Ầy, quả nhiên là mẹ, lúc nào cũng biết cách khen con gái, lại còn khen tôi trắng trẻo mũm mĩm nữa chứ. Cứ khen mãi thế này làm tôi ngại quá!(‐^▽^‐) 

Hai
Bữa nọ có bạn hàng xóm đi làm đâu xa về nhà chơi. Cái biệt thự con con nhà bạn ấy đối diện nhà tôi, hết nửa khu vườn dành để trồng bắp  =.='  Bạn hàng xóm về chơi nhưng cũng không quên khẩu hiệu "Lao động là vinh quang", thường hay lôi ống bơm ra tưới cây trong vườn. 
Bạn hàng xóm đó rất chi là buồn cười, mỗi lần đang lăn lộn ngoài vườn mà thấy tôi ở bên này đi qua sân là lại lách người qua đám bắp xanh rờn ngó một cái. Cứ ngó ngó nghiêng nghiêng, bị tôi lừ mắt mấy lần nhưng bạn hàng xóm đều giả lơ. Đến một bữa, tôi với mẹ ra cái quán đầu ngõ mua bánh, lúc đi ngang qua một đám nhốn nháo mấy người, mẹ tôi hỏi: "Nãy nó cười chào mày sao mày lại đơ ra thế con?". Tôi ngớ người hỏi: "Nó nào?". Mẹ cũng ngớ người: "Mày không nhận ra nó à? Cái thằng nhóc áo hồng đối diện nhà mình đấy!". A, hóa ra đó chính là bạn hàng xóm à, bấy giờ tôi mới nhớ, mỗi lần bạn ấy tưới cây tôi đều có nhìn thấy, nhưng mắt tôi cận, ở nhà lại chẳng bao giờ đeo kính nên chỉ thấy dáng người thôi chứ trước nay hoàn toàn không biết mặt mũi bạn ấy ra sao. Ha ha, lườm con nhà người ta muốn lác con mắt nhưng ngay đến mặt mũi cái đứa ấy cũng chưa từng biết qua, nhiều khi tôi nghĩ mình thật có duyên đó mà! 
( ̄▿ ̄)' 

Ba 
Tôi đang nấu cháo gà. Gà nuôi thả trong vườn nhé. Trời lạnh thế này chỉ có ăn cháo gà xong rồi leo lên giường cuộn chăn đọc sách là sung sướng nhất thôi. Cuộc đời thỉnh thoảng có những khoảnh khắc thật đáng để tung bông tung hoa... hê hê... 
(ノ゜∇゜)ノ  ♫ ヽ(゜∇゜)ノ ♬ ヽ(゜∇゜ヽ)♪




13/6/13

[Bookshelf] Nếu còn có ngày mai





"Một trò bịp cũng na ná như môn võ nhu đạo. Trong môn nhu đạo, người ta giành chiến thắng bằng chính sức mạnh của đối thủ. Còn trong một trò bịp, người ta dùng đến lòng tham của con mồi."

Hôm nay bỗng nhiên nhớ ra trong tủ sách của tôi cũng có cuốn này. Thật ra nội dung cuốn truyện đối với tôi không phải quá mới mẻ, cũng không quá đặc sắc, nhưng tôi vẫn khá thích. Đơn giản vì Nếu còn có ngày mai cho tôi một bài học đặc biệt về nghị lực của con người. Trên đời này, muốn chết thì dễ lắm, chẳng mất bao nhiêu thời gian, nhưng nếu muốn sống, người ta phải nỗ lực cả một đời!






12/6/13

Khuất Nguyên



Mọi người đều say, mình ta tỉnh
Khắp đời đều đục, mình ta trong









Mấy hôm nay mưa...






khoảng sân lầy lội

con chuồn cánh mỏng đậu trên khóm hải đường

hòn đá cuội phủ rêu nằm lăn lóc

những tháng năm ngày hai buổi học

gặp mưa rồi lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ...







11/6/13

Viết thư tay




  • Sói ơi, viết thư tay điiiiii  *năn nỉ*
  • ?  *thắc mắc* 
  • Bữa nọ lên tumblr thấy có bạn tạo project rủ rê người ta viết thư tay đó!  *ghen tị* 
  • Ừ, được rồi, thì viết!  *cười*  Thế bé viết cho tớ hở? 
  • *hồ hởi hồ hởi*  Ừm, giờ đi viết, khi nào gửi bé nhắn tin báo cho nhá! 
  • *nghĩ ngợi*  À... nhưng mà giờ chưa về HN, bé gửi ra nước ngoài thì hơi lâu đấy! 
  • Thì chuyển phát nhanh được không? 
  • Chuyển phát nhanh qua đây tốn nhiều tiền của bé, lại dễ mất nữa, không được. 
  • Thế phải như nào?  *hơi mếu* 
  • Thì để tớ viết cho bé trước, okey? 
  • Ừ, cũng được..... nhưng nếu tớ muốn trả lời thì phải làm sao?  *mếu* 
  • Ờm... đợi qua tháng 7 tớ về... được không? 
  • Khôngggggggggg, lâu lắmmmmmmmmmmmmm  *mếu nặng* 
  • *hoảng hồn*  Rồi rồi, thế này nhé, bé cứ viết đi, rồi..... scan lá thư, gửi ảnh qua đây, tớ thấy nét chữ của bé cũng gần giống... đọc thư. Vậy được chưa? 
  • *ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ* Cũng được. Vậy nhe!!!  *sướng rơn* 
  • Ừ, giờ viết ngay, thế nhé!  *cười* 
  • Okeyyyyyyy!!!