31/8/13

My desktop, today ♥







In the secret garden of Rapunzel










...
















29/8/13

...




Thằng em họ lớp 4: Hồi bé anh thích làm gì nhất? 
Thằng em ruột Đại học: Ờ... thích làm nhiều thứ lắm! 
Thằng em họ lớp 4: Vậy á? Hồi bé em chỉ thích nhất là được tự tử thôi!


Bọn trẻ con bây giờ... tụi nó nghĩ cái quái gì trong đầu vậy??!  .







27/8/13

:")








Cập nhật vài câu hỏi dễ thương...|




Làm gì sướng nhất vào mấy ngày mưa tầm tã hả Sonata?
→ Ngồi cuộn chăn, vừa đọc truyện trên máy tính vừa gặm bánh bao nhân thịt nóng hổi :">



Chị có thường uống rượu lúc buồn không?
→ À, chị không. Chỉ uống rượu lúc vui thôi, lúc buồn thì đắp chăn ngủ :">



Hơi tò mò... Nem là ai vậy Sonata?
→ Là anh. Anh họ :-) (chậc... không nghĩ bạn chú ý tới entry của S tới vậy. Ngại... :">)



Đoạn giới thiệu trong hồ sơ của Sonata nghe quen quen...
→ À, trong tập Người làm vườn của Tagore đó bạn :")



Em nên làm gì ở tuổi 20 đây chị?
→ Làm những gì em đam mê ^^



Ta muốn hỏi ngày sinh nhật của nàng.
→ 21/10 (hỏi để tặng quà à, yêu thế! :">)



Nếu cậu phát hiện ra mình bị người ta lừa dối bao lâu nay thì cậu sẽ làm gì đây?
→ Ờ... chẳng nói gì cả, kéo ghế ngồi ngắm người ta tiếp tục nói dối vậy! :">



Anh Sói là người Việt hở chị?
→ Ừ, bạn S quốc tịch Việt Nam, cơ mà sinh ra ở Hàn Quốc, với cả bà ngoại bạn S là người Nga... Nhưng nói chung tên đó chỉ có thể là người Việt thôi, khà khà...

Chị có muốn mình yêu anh ấy không? (rất thích câu này ^^)
→ Chị xin mượn một đoạn trích này để trả lời:
"Thực ra, yêu, luôn có thương đồng hành. Thương chưa chắc đã yêu. Nhưng yêu, chắc chắn luôn có thương ở đâu đó, vào thời điểm nhất định, nó sẽ thành hình. Ví dụ như khi hai người nhìn thấy nỗi cô độc trong nhau, hiểu thấu rằng người kia thèm được nương náu… Ví dụ như khi bên bạn có một người đồng hành, vừa là bạn, vừa là người tình, vừa là tri kỉ…"
Thương thì rất lớn, yêu thì rất nhỏ. Mà chị luôn muốn dành cho bạn S một phần lớn... ^^



Chị có tin vào tình yêu không? Chị có tin vào con người không? Nếu không thì chị tin tưởng vào điều gì, ngoại trừ bản thân?
→ Chị chỉ tin tưởng vào một điều: Sự công bằng của cuộc sống.



Chị có muốn giàu có không? Có phấn đấu làm việc để giàu có không?
→ Thành thật mà nói, chị không có cảm giác nhiều với tiền bạc hay sự giàu có cho lắm :)) Chị thường hướng đến cuộc sống thanh thản về nội tâm hơn :D



Hãy thử miêu tả một viễn cảnh tương lai khi chị đã về già.
→ À... có lẽ chị muốn viễn cảnh đó giống như viễn cảnh của nhân vật Meggie Cleary trong trang cuối cuốn tiểu thuyết Tiếng chim hót trong bụi mận gai ấy, chị muốn mình được cô đơn trong bình thản :)



Chị sẽ đánh giá một con người qua những tiêu chí gì?
→ Chị ít khi đánh giá người khác, nhưng nếu có người khiến chị chú ý thì chị thường muốn biết: Niềm đam mê mãnh liệt nhất trong cuộc sống của họ là gì?, ngoài ra, chị có phần thích dùng cảm giác của bản thân để quyết định mối quan hệ với người khác :))



Chị có thích sự lãng mạn không?
Câu hỏi khó trả lời nhất trong ngày :"> Chị chỉ thích một tí tẹo lãng mạn thôi, đối với chị, sự lãng mạn phải đem lại cho chị cảm giác tao nhã tự nhiên, chứ không phải là cảm giác muốn nôn ra hết thức ăn trong một ngày :))



Sonata ghét loại người nào nhất?
Kẻ đi bằng đầu gối nhưng cứ nghĩ rằng mình có thể giẫm đạp lên người khác.



Em nghĩ nên chọn người yêu mình hay chọn người mình yêu?
Dùng lý trí mà nói, chị nên chọn người yêu mình. Nhưng nếu còn nghĩ đến cảm xúc của mình thì chẳng nên chọn ai cả, cơ bản đều sẽ là bi kịch. 





*888: ầy, S tự thú, cơ mà người ta toàn hỏi về Sói, có một chút ghen tị nhẹ ở đây nha  :"> *






...






Sinh Mễ: "Thục Phạn, nếu một người phụ nữ không muốn trở thành xương sườn thì sẽ thế nào?" 
Thục Phạn: "Vậy có nghĩa là, trên thế giới này sẽ có một người đàn ông vĩnh viễn không thể trở nên hoàn thiện được." 
(Khi gạo sống gặp cơm chín - Tam Mộc Mục)






26/8/13

...













...




 

Ngày trước, mỗi lúc buồn thì ầm ĩ để ai cũng phải biết, có nỗi đau thì rên rỉ để người ta thấy mình phải chịu đựng như thế nào, khi vui nổ trời lại khéo giả vờ như đó chỉ là chút hạnh phúc cỏn con, thích được dỗ dành chiều chuộng, muốn mình luôn có được vị trí quan trọng trong lòng người khác, cũng muốn tỏ ra mình là người sâu sắc đến thế nào. 
Bây giờ thì sao, vui buồn hay đau khổ cơ bản chẳng đáng để nhắc đến, vui thì cười một cái, buồn thì cười hai cái, đau xót quá thì trùm chăn ngủ chả thèm nghĩ nữa. Bây giờ, lời nói của người khác chỉ như gió thổi qua tai, yêu ghét của người ta đều bị đem vứt ra sau lưng, thứ duy nhất có thể làm là tách mình ra khỏi thế giới của người khác, nhàn nhạt mà nhìn họ. 
Từng nghe mẹ nói, khi tuổi đời mỗi lúc một nhiều lên, người ta sẽ càng cảm thấy dửng dưng với mọi chuyện, chuyện to biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Đến một lúc nào đó, hết thảy những buồn vui hờn giận đều trở nên nhẹ nhàng thoáng qua. Đến một lúc nào đó, khi đã thoát ra khỏi những xúc cảm của riêng mình, người ta sẽ biết mình luôn có thể tha thứ cho tất cả.




25/8/13

...





"Và sau đó tôi nhận ra một điều: Phụ nữ là sự phản chiếu của người đàn ông họ yêu.
Nếu bạn yêu nàng đến phát điên, nàng cũng sẽ trở nên như thế." 
-Brad Pitt-







23/8/13

:))




My Neighbors the Yamadas (Studio Ghibli)
















20/8/13

...







Giày có hợp hay không, chỉ có chân mới biết được, người đứng ngoài nhiều nhất cũng chỉ có thể phán xét đôi giày đó có đẹp hay không mà thôi, có phù hợp với bộ quần áo mà chủ nhân của đôi chân đó đang mặc trên người hay không thôi. 
Con người sống trên đời phải là vì bản thân mình có thấy thoải mái hay không, chứ không phải là vì sự đánh giá tốt xấu của người khác. 
(Biến Yêu Thành cưới - Lục Xu)






19/8/13

...

















Love Story



Lần đầu tiên gặp đã biết "mình sẽ phải cưới người con gái này mà không ai khác"!  :">

From itshappenedtobevietnam.tumblr.com
Bác Thông Nì và vợ. 
Cả hai học chung với nhau trong 16 năm tại Trung Quốc trong một lớp đào tạo cán bộ ngày trước tại miền Bắc, nhưng chưa bao giờ biết nhau. Lần gặp đầu tiên là khi về lại địa phương, Đông Giang, khi đất nước giải phóng. Bác trai biết mình sẽ phải cưới người con gái này mà không ai khác. Được đào tạo khắc nghiệt trong môi trường quân đội, đánh giặc thì giỏi nhưng lại rất nhát gái, cách gần nhất với sự lãng mạn mà một cán bộ an ninh có thể thể hiện ra được là hằng ngày đến cơ quan bác gái. Ngồi trước mặt. Không nói một câu nào. Trong 4 năm.
- Vậy đâu là khoảnh khắc thấy từ làm phiền, chuyển sang yêu để quyết định cưới bác trai?
- Có một lần bác thấy quá chán ông này, nên bảo đồng nghiệp bác có hẹn với bạn trai khác rồi. Mà thực ra là đâu có ai đâu. Đứng nấp ở trong phòng và thấy cặp mắt của ổng buồn lắm. Ba ngày sau đó ổng giận không tới ngồi nữa. Lúc đó bác mới thấy nhớ.
- Vậy làm sao hai bác làm lành?
- Tới ngày thứ tư ổng tới lại (cười lớn) 
Không Có Gì Quý - Even Just For One Day







17/8/13

...

















15/8/13

The road






. Mùa thu. Tháng 8. Trời không xanh như trong tưởng tượng. Dạo gần đây mẹ hay cố gắng khơi lại những ký ức trong đầu tôi, kiểu hỏi đáp, như là "còn nhớ đợt về nhà ông ngoại hồi mùa đông như nào chứ?", hay "có nhớ chút gì về cái hồi học dự thính ở Lam Sơn không?", đại khái vậy. Tôi thì cái nhớ cái không, đa phần đều quên cả, có nhớ cũng chỉ mơ mơ hồ hồ khiến mẹ không ít lần thở dài. Mấy hôm rồi tôi vẫn cố gắng nhớ lại một chuyện be bé hồi tôi 5 tuổi, lúc ấy học lớp 1 với một thằng bé cao kều. Trong đầu thỉnh thoảng vẫn luẩn quẩn hình ảnh tôi và nó lúi húi đào những cái hố nhỏ trên sân trường toàn đất đá bằng những cành dâm bụt dẻo dai, sau đó nó ôm mấy lá bàng khô và những bông hoa gì đó dài dài màu đỏ như đuôi cáo rồi nói: "phải lấy cái này phủ lên thì người ta mới sập bẫy được". Tôi chỉ nhớ được tới đó là hết, lòng vẫn luôn tự hỏi thằng bé ngày đó là ai. Mẹ nghe tôi thắc mắc cũng chỉ lo lắng lắc đầu. 

. Cát Nhi nhà chúng tôi đã hơn 1 tuổi, thật biết làm điệu. Mỗi khi bế con bé đi dạo trong sân, tôi thường ngắt cho nó mấy đóa thạch thảo, nó sẽ cầm hoa xoay xoay rồi ngả vào lòng tôi, mắt mơ màng nhìn lên trời, miệng lại ê a ngâm nga cái gì đó, hình như nó muốn hát "à ơi hoa bay lên trời, cây Chi ở lại, à ơi hoa cải lên trời, rau răm ở lại chịu đời đắng cay". Tôi vẫn nghe mẹ con bé hát ru nó như vậy. Con bé cũng thật đáng yêu... 

. Tháng vừa rồi tâm trạng tôi thật xấu. Tôi đã nổi giận không dưới năm lần, gần đây nhất còn thiếu kiềm chế đến độ ném bay túi laptop và mấy thứ đồ linh tinh. Ngủ không yên giấc. Đầu gối cả ngày đều lạnh. Hơi buồn. 

. “Rất nhiều cô gái trên thế gian đều từng có vẻ tao nhã một cách an tĩnh, trong sáng đó, cũng từng khiến cho người ta lay động tâm hồn, khiến người ra có một cảm giác tươi đẹp khó mà chạm đến được. Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, họ dần dần học cách lãng phí thời gian, trầm mình trong bể nhuộm hồng trần, ai còn có thể đơn thuần trước sau như một? Đều nói chỉ có người nếm tận trăm vị, mới không phụ cuộc đời chỉ sống có một lần này. Chúng ta nên coi tất cả quá trình phức tạp thành con đường về giản đơn, coi hết thảy vinh nhục ở phàm trần, là mây khói thoảng qua trước mắt”. 
(“Nếu bạn bình an, đó là ngày nắng”, “Sát na duyên khởi”, Bạch Lạc Mai, Lục Bích dịch)  

. Thế gian này không có ai có thể thực sự đi cùng bạn đến phút cuối của cuộc đời, vạn cổ bất biến, chỉ có non xanh nước biếc. Gặp gỡ là mây tụ, ly biệt là mây tan, đều sẽ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bầu trời. Chầm chậm thả bước trên đường nhỏ giao nhau giữa hồng trần, đi cùng ai cũng không quan trọng. Quan trọng là bản thân tìm thấy con đường sáng tỏ, thông suốt đó, sau đó, nước biếc bờ mây, trời cao đất xa, nhàn nhã vô tận. 

Ừ, có thể là như vậy... Nên tạo cho mình một con đường.






14/8/13

Sớm đánh mất chính mình của năm đó







"Trong đêm Thất Tịch, Đường Minh Hoàng và Dương quý phi cùng thề nguyền trong điện Trường Sinh của Hoa Thanh cung, Ly Sơn, nguyện đời đời kiếp kiếp làm phu thê. Liệu Đường Minh Hoàng có nhớ, nhiều năm về trước, cũng cùng Mai Phi thề ước tình sâu tựa biển như thế. Và có biết, loạn An Sử không lâu sau đó, khiến Đường Minh Hoàng tự tay ban chết cho Dương Ngọc Hoàn trên dốc Mã Ngôi. Có thể ông đã từng không cần giang sơn, chỉ cần mỹ nhân, lúc này Đường Minh lại có thể bỏ rơi mỹ nhân, bảo toàn giang sơn. Bao nhiêu người biết rõ mình không giữ được lời thề, nhưng vẫn buông lời hứa hẹn trong lúc vui vẻ, cho rằng như thế có thể đeo một vòng hào quang diễm lệ cho tình yêu. Lòng người là yếu mềm nhất, cũng dễ đổi thay nhất, một chút gió thổi lay cỏ cây, là có thể bóp chết hết thảy quá khứ kiếp trước. Nhiều lúc, khi bạn đang oán trách người khác không còn như lúc đầu, thực ra bạn sớm đã đánh mất chính mình của năm đó." 
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ - Bạch Lạc Mai, Lục Bích dịch







...





Đem người tình đi cài lại win, cái thằng chết tiệt đần độn nào đó làm đảo lộn cả máy, đếch nhận ra luôn, về nhà buồn hơn chó cắn, cảm giác như bị người tình phản bội vậy. Mẹ nó... mẹ nó... anh muốn quẳng mẹ cái con người tình của anh đi rồi châm lửa đốt nhà cái thằng khốn kiếp sửa máy anh...






11/8/13

...






But my life is a heart, my beloved. Where are its shores and its bottom?










...




Imagine in Casanova


Hứa hẹn chính là lời một tên lừa đảo thường nói với một kẻ ngu ngốc.
(Mục Tiêu Đã Định - Tâm Thường)






6/8/13

...







Nhiều khi thấy thật rệu rã. Chẳng có lấy một nửa mẩu tích cực để mà sống. 

Vài ngày trước, trong lúc nằm mê man, tôi cảm thấy rất rõ ràng cái cảm giác muốn được chết một lần. Đó là một loại hả hê khi mường tượng ra cảnh những người kia phát hiện ra tôi nằm thẳng đơ trên giường, đã cứng quẹo như cái xác mèo hoang tự bao giờ. Rất muốn được chết, để xem sau cái chết là gì. Và lần đầu tiên tôi khát khao rằng sau khi chết mình sẽ được tự do mà sống mãi sống mãi trên thế gian này, khát khao một cách bất lực, đến phát trào nước mắt. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái chết đến với mình rất gần, hình như nó ở ngay bên cạnh giường nhưng mãi tôi vẫn chẳng ôm lấy được.

Lắm lúc tôi nghĩ, giả sử tôi sống được đến 60 tuổi, đó có lẽ chính là án phạt của tôi, 60 năm tù trong cái cuộc sống mục ruỗng này. Rồi tôi lại nghĩ, nếu bị nhốt lâu đến thế, có khi người ta sẽ quên đi rằng mình đang sống cảnh tù đày, và có khi người ta sẽ sợ hãi nếu một ngày đẹp trời biết mình đã mãn hạn tù . Chẳng phải tôi cũng đã sung sướng nhốt mình hơn 20 năm đó sao. Có điều, tôi càng lúc càng mong đợi thời gian của mình kết thúc. Tôi mệt lắm, mệt lắm, giá như tôi sống khổ hơn một chút và đần độn hơn một chút, hẳn tôi sẽ chẳng có đủ cả thời gian lẫn trí lực để tra tấn tinh thần mình, hẳn là tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, đi học, kiếm lấy một công việc, rồi lấy chồng sinh con, rồi chăm cháu, rồi an hưởng tuổi già, rồi leo vào quan tài và chui xuống đất. Cuộc đời tù đày mà được như thế kể ra cũng thật suôn sẻ an nhàn. Nhưng tôi kinh tởm tất cả những chế định của xã hội, tôi chẳng cần quyền lợi và nghĩa vụ gì hết, tôi chỉ muốn một lần được ngừng cố gắng để có thể bình tĩnh hít vào thở ra mà thôi. Tiếc là không được. Buồn, cơ bản chính là như vậy đấy. 

Trời vẫn đang lạnh. Tôi không nằm còng queo trên giường nữa, mà là ngồi cứng đơ trên ghế để kiểm nghiệm các đoạn xương khớp đang tê rần rần. Cảm giác mãnh liệt về cái chết cũng không còn thường trực trong đầu như những hôm trước và những hôm trước nữa. Chỉ là, tôi phát hiện ra mình sắp bị gặm mòn. 

Nhiều khi tôi thấy mình thật rệu rã. 

Chẳng có lấy một nửa mẩu tích cực để mà sống.







4/8/13

...





Thỉnh thoảng, tự dưng quên mất phải cười như thế nào...







2/8/13

...






Mưa mù mịt. Bản Natalia ngoài phòng khách vang lên nặng trĩu. 
Lá cây hôm nay không còn xanh. Chim sẻ không còn đậu trên bờ tường. Màu vẽ nằm chỏng chơ trên giá. Mấy câu văn của Murakami cũng đã đứt rời. 
Hôm nay là một ngày có nhiều phiền muộn.






1/8/13

...






"Nhưng mà, Dung Chỉ!" - Nàng hơi hếch cằm lên nhìn hắn với vẻ quả quyết - "Đừng, ngươi đừng có coi thường ta! Ta thích ngươi là do ta tình nguyện. Ngươi làm những việc không tốt đẹp gì, nhưng đặt mình ở hoàn cảnh của ngươi, ta hoàn toàn có thể lý giải được. Ta đã kế thừa thân phận của công chúa thì giúp nàng ấy chống đỡ việc triều chính cũng là điều nên làm. 
Sở Ngọc nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, nói rõ ràng từng chữ một: "Thích ngươi, là ta tự nguyện. Đánh đổi một cơ hội về nhà để cứu ngươi, cũng là ta tự nguyện. Hôm nay chấm dứt tất cả với ngươi, vẫn là ta tự nguyện." - Ánh mắt nàng trong vắt như nước, nhưng lại phản phất ý chí cực kỳ sắc bén - "Ta không cầu xin ngươi điều gì, cũng không nghĩ dùng tình cảm của mình để trao đổi lấy thứ gì. Thích ngươi là chuyện của ta. Rời xa ngươi cũng là chuyện của riêng ta!" 
"Ngươi không thích ta, vậy thì ta không thích ngươi nữa, chỉ đơn giản thế thôi!" 
(Phượng Tù Hoàng - Thiên Y Hữu Phong)





Lucky








Lucky - Jason Mraz ft Colbie Caillat











Please, be kind!