30/9/13

Bye bye Sept!






Summer has come and passed
The innocent can never last
wake me up when September ends...|




p/s: Như mọi năm thôi, nghe bài này thật dễ chịu. Cái tháng 9 chết tiệt đó mà!









29/9/13

...






Nếu một người yêu bạn, chỉ cần một cái nhíu mày, họ cũng thấy lo lắng. Còn khi đã hết yêu, bạn có khóc sưng mắt cũng chẳng ai quan tâm. 
Muốn quên một mối tình thì phương pháp mãi mãi cũng chỉ là thời gianngười mới. Nếu thời gianngười mới đều không thể làm bạn quên tình cũ thì hoặc là thời gian chưa đủ dài, hoặc là người mới chưa đủ tốt.










:))





Gửi cho bạn Sói cái này,
và cậu ấy khoái đến nỗi cậu ấy muốn hôn tôi chụt choẹt luôn! :))


From tumblr diquathuongnho








28/9/13


















27/9/13

Tấm bưu thiếp của mẹ




Nhân ngày lễ Phục sinh, anh gửi tới em lời chào của những đêm anh không ngủ được. 
Em yêu quý, anh chỉ muốn hái một bông hoa đá ở đảo phương Tây xa xôi đến tặng em, nhưng xin em đừng cho anh là người mới đến mà đã bao lần đều chạy trốn như những bóng thiên thần chạy trốn sau lúc nửa đêm. 
Chào Maria của anh!


Tôi để ý, mỗi lần nhắc đến tấm bưu thiếp này, trên gương mặt lành lạnh của mẹ tôi thường sẽ nở một nụ cười dịu dàng bình thản. Nó là do một người bạn khóa trên từ thuở trung học của mẹ tặng, là người mà mỗi khi thấy bà đi ngang qua hành lang đều sẽ chẳng màng đến ai mà gọi tên bà thật to. 

Có lần tôi bảo hồi ấy người ta viết bưu thiếp có phần hơi lãng mạn quá nhỉ. Mẹ tôi cười nói thời của mẹ người ta không viết bưu thiếp bằng kiểu ngôn hành thông thường, người ta chuộng những lời lẽ trau chuốt và giàu hình ảnh hơn, bởi họ quan niệm rằng chỉ có những ngôn từ đẹp nhất mới xứng đáng với người mà họ yêu mến. 

Một lần khác, tôi hỏi vu vơ chả ra đầu ra cuối: "Nhìn tấm bưu thiếp này mẹ có hối hận không?". Chẳng ngờ, gương mặt mẹ tôi lại trở nên lành lạnh như cũ, bà nhàn nhạt trả lời: "Hối hận hay không đều chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi."







26/9/13

...







Phong à, những lúc rất buồn, rất mệt thế này, tớ chỉ muốn nghĩ về cậu thôi,
muốn nghĩ về nụ cười hiền không gì sánh được của cậu, chỉ cần thế thôi là đủ rồi...












25/9/13

Không thể nói bằng lời





“Quỳnh thương yêu, 
Em gắng đi về bằng máy bay cho khoẻ, không mua gì cũng được. Về với anh và con, về với nhà ta đi thôi. Về với phố Huế chật hẹp, với nhà trẻ nơi ta đón Mí, với quán cà phê Nguyễn Công Trứ, nơi ta uống cà phê 2 hào buổi sáng với những gã giáo viên còm, những người công nhân lam lũ và những tay thợ làm đạo cụ sân khấu, về với những con đường chúng ta vẫn đi, những công việc, với cái thành phố nghèo, nơi người ta sống rất khổ mà vẫn luôn tìm cách để sống cho thanh thản trong nỗi khổ ấy, sống thanh thản và yên tĩnh. 
Những ngày này nhớ và thương Quỳnh lắm, không nên bực bội về Sài Gòn và người Sài Gòn làm gì. Mùa đông này, về với anh, đi bên anh, nằm bên anh trong căn phòng đầy tranh của chúng ta. Và với Mí tuyệt vời của chúng ta. Và chúng ta sẽ viết chứ, sợ gì em nhỉ? Nếu chúng ta là kẻ không có tài chí lắm, không viết được điều gì to tát, thì cũng sẽ viết được những trang sách về những năm tháng ta sống, về những cay đắng và những niềm yêu thương đơn giản của con người. 
Hôn em rất lâu.” 
— 5/6/1976, Lưu Quang Vũ







...








Có người cố tình moi hết tim mình ra cho bạn, nhưng bạn lại giả vờ không biết là vì bạn không thích.
Có người cố tình moi hết tim bạn ra, nhưng bạn lại giả vờ không đau là bởi vì bạn yêu…










24/9/13

...
















23/9/13

...










"Mẹ đã lựa chọn ở lại với bố con, vì tất cả tất cả điều ông ấy từng làm đúng. Mẹ không bỏ đi chỉ vì một lần ông ấy phạm phải sai lầm. Mẹ đã lựa chọn tha thứ cho ông ấy." 
(Phim The Vow)







22/9/13

...







nhiều khi rất thích có ai đó ôm mình, chỉ vì họ sợ cô đơn...|










19/9/13

...







The photo of the past - Before Yen's Wedding :")










...


















18/9/13

...









Hôm nay chỉ đặc biệt cần một ngón tay thôi...









17/9/13

...









Tôi tin nụ hôn của những người yêu nhau chỉ là mượn sự đụng chạm thể xác nhằm thỏa mãn nỗi khát khao về tình cảm và sự cam kết về tinh thần: chính ý nghĩa đó khiến những nụ hôn và những vòng tay hóa thành nhiệm màu, nhưng mặt khác nó khiến cho nỗi nhớ trở nên không thể chịu đựng nổi nếu chẳng may một ngày nào đó người này không còn nhìn thấy người kia nữa. 
(Ngồi khóc trên cây - Nguyễn Nhật Ánh)









16/9/13

The girl with Aster amellus





Mình thích vẽ mấy cô gái cổ điển,
đặc biệt là khi các nàng ấy đứng bên mấy đóa hoa :">









Freedom





Hôm nay ghé tumblr của bạn Nhược Lạc,
đọc được những dòng này, cảm thấy buồn buồn...


If you love someone, set them free...








15/9/13

...








Niềm vui được trở thành niềm an ủi của người khác, không phải ai cũng hiểu được...










14/9/13

Paintings of Girls





??? - ???





The Favorite Kitten - Abbott Handerson Thayer 





Woman Arranging Flowers - Francis Coates Jones 





Girl and horse - Daniel F. Gerhartz





Tale for cat - Irina Kalenteva





The flower seller - Alexei Alexeivich Harlamoff





??? - Vladimir Gusev








13/9/13

Cây xương rồng





(Từ facebook của Trang Hạ)


Click here to listen
Một buổi tối, đang ngồi chơi bắn Zombie với lũ trẻ trong nhà, thằng nhóc 4 tuổi nhà tôi cứ băn khoăn hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, cái cây xương rồng này nó cứ liên tục nhả gai ra bắn. Sao nó nuốt sẵn đầy một bụng gai. Nên nhả mãi ra chẳng hết?

Tôi vừa buồn cười vừa đăm chiêu vì nghĩ tới những lúc, chúng ta nào khác cái cây xương rồng, chất chứa đầy trong lòng những thứ cay đắng, hễ gặp người, nhả mãi ra chẳng hết.

Bạn vừa bỏ chồng. Nuôi con một mình. Chưa ra tòa nhưng chồng đã công khai cặp gái già. Bạn không hiểu vì sao một phụ nữ trẻ xinh đẹp như mình lại không được yêu nhiều như bạn đã yêu chồng. Mỗi ngày lên mạng, mình lại đọc được một status đầy tâm trạng cay đắng từ bạn.

Em vừa thất nghiệp. Em lên mạng rao bán cơ hội tuyển dụng của bản thân mình. Rằng ai thích thì cứ vào làm đầy tớ cho con mụ chủ công ty quảng cáo ấy. Sếp cũ vừa đồng bóng vừa keo kiệt.

Người mẹ trẻ có con ốm yếu mỗi ngày chỉ vắn tắt lên mạng có một câu thôi. Hôm thì cô than ông trời ơi sao lại bất công đến thế. Hôm cô buồn mọi thứ trong đời chẳng suôn sẻ như ai. 

Tôi nghĩ rằng chúng ta chẳng bộc lộ được điều gì khi chúng ta giàu có sung sướng, đi chơi đi phởn và làm những trò rửng mỡ. Chúng ta chỉ thể hiện được chúng ta là ai trong lúc khốn khó mà thôi. Mà con người lại thường bị nhầm lẫn giữa Yêu ĐờiKính Trọng Sự Sống.

Yêu Đời thật đơn giản, ai cũng yêu đời khi ta trẻ, khỏe, đẹp, được khen, được ôm hôn, được vui sướng giàu có, hay lúc đang bận tiêu tiền. Chính vì thế, biết bao nhiêu người đã tự tử khi họ tuyệt vọng, họ bị phụ tình, họ phá sản, họ bị phản bội, họ lâm bệnh nan y. Có người không chết một mình, còn giết cả chồng cũ và vợ cũ, giết các con, giết Bá Kiến, đâm máy bay vào Tháp Đôi 12 năm trước. Hoặc đơn giản hơn, phá một cái thai lớn đã nghe được cả nhịp tim đập của em bé trong bụng mình...

Nếu Kính Trọng Sự Sống, tôi tin không ai làm điều đó. Chúng ta có thể đau khổ và đau đớn nhưng chúng ta không mang bất hạnh của bản thân để đầu độc đám đông chung quanh. Những bông hoa nở trong cay đắng luôn rực rỡ hơn tất thảy. Bởi em bé ăn xin mặt mũi sáng sủa và tươi tỉnh trong rách nát sẽ luôn nhận được nhiều hơn so với những người ăn mày giả vờ bôi máu mủ lên người. Một vũ công cụt chân khiến người ta rơi nước mắt, đó là điều mà không vũ công lành lặn nào làm được. Một cô gái già cô đơn và thất nghiệp, béo phì cất lên giọng hát cao vút đã đoạt Idol chứ không phải một tiểu thư xinh đẹp học nhạc viện danh giá chiếm được cảm tình và sự rung động của thế giới này.

Nên nếu cuộc sống cay đắng, cuộc sống không ban cho bạn điều gì ngoài một sa mạc khô cằn và một thân xác xấu xí như cây xương rồng, bạn vẫn còn có thể lựa chọn:

Hoặc là nhổ ra những cái gai, liên tục, vì bạn biết rõ bạn bị cuộc đời này làm tổn thương tới mức độ nào.

Hoặc là nở một bông hoa, thật rực rỡ.

Mỉm cười đi, những cây xương rồng của tôi ơi!








s.o.s




s.o.s 1
Dự đám cưới nàng Yến ú về, vừa ăn bún vừa tự sướng một tấm hình rồi gửi cho Sói. Một lát cậu ấy mess lại: "Ai cho bé lớn nhanh thế, không sợ mai mốt tớ không nhận ra bé nữa à?"


s.o.s 2
Sáng nay lúc đang uống sữa thì nghe mẹ bảo, cậu mày tính giới thiệu cho mày cái thằng nhỏ nào học CNTT đấy. Tí nữa thì sặc sữa. Lại hỏi, giới thiệu cho con làm gì hở mẹ. Mẹ chép miệng, lườm nguýt, còn để làm gì, mày nghĩ nó còn có tác dụng gì nữa. Lần này thì sặc sữa thật. Đột nhiên cảm thấy hai chữ "tác dụng" ấy vô cùng hữu hình, bèn cười nhạt, bỏ đi, con không thèm.


s.o.s 3
Hôm ngồi dự tiệc, bị một bà bác bên cạnh nhìn chăm chú, hễ quay sang lại phải nhận một nụ cười gian tà của bà ấy. Được một lát, bà ấy ghé tai nói, con năm nay bao nhiêu, có bạn trai chưa. Miếng bò chưa đưa lên miệng đã phải đặt lại vào chén, cười trừ, bảo con chưa có ạ. Bà kia cười càng nồng thắm, chỉ một tên nào đó đang đứng hát trên sân khấu, coi nó hát cũng được đấy nhỉ, tiếc là không biết nhảy, con bác từ hồi còn đi học đã nhảy giỏi hát hay rồi đấy, nó cũng đáng yêu lắm. Nghe vậy cũng chẳng biết đáp lại thế nào, đành liếc nhìn sân khấu một cái, gật gù lấy lệ rồi tiếp tục chăm chú gắp miếng thịt khi nãy lên. Lần này thịt cũng chưa kịp vào miệng, bà bác lại càng ghé sát vào thủ thỉ, khổ lắm cơ, nó đang học đại học ở SG được ba năm thì lại bỏ, cuối cùng bác phải đưa nó lên đại học Tây Nguyên. Nghĩ mấy giây, đành an ủi bảo thôi học trên đấy cũng tốt mà bác, chắc chị học dưới đó không hợp. Nhưng vì nói hơi nhỏ, bà bác không nghe rõ lắm, chỉ thấy bà ấy cười híp mắt khoe con bác nó ga-lăng lắm con ạ. Lúc này mới ngớ người, ơ tưởng con bác là con gái, hóa ra là con trai à. Chậc chậc... Bà bác kia vẫn tiếp tục tâm sự, bác bảo con bác muốn làm đâu thì làm, nhưng về trên này mà lập gia đình để con dâu nó ở gần với mẹ, đoạn quay sang hỏi, thế con chắc đi làm ở trên này chứ hả. Hờ hờ, cười nhạt một phát, đáp ngắn gọn rằng không, con định làm dưới SG chứ ở trên này làm gì ạ. Hàm bà bác hơi trễ ra. Cuối cùng cũng nói xong, còn miếng thịt bò cũng yên ổn được nhét vào miệng. Nói chung là thịt bò ở đây dở tệ!


s.o.s 4
Mợ nó, lẽ nào mình già rồi???





12/9/13






:">








9/9/13

Cánh cửa tâm hồn




Nếu tâm hồn có cửa, thì..

Cánh cửa tâm hồn khi mười mấy tuổi là thủy tinh, mỏng manh mà trong suốt, cửa mở, người bên trong liên tục nhìn ngóng ra bên ngoài, người bên ngoài cũng có thể nhìn thấu vào bên trong.

Cánh cửa tâm hồn khi hai mươi mấy tuổi là gỗ, vật liệu được chăm chút, mà còn được điêu khắc rất đẹp. Tùy trong ngoài ngăn cách, nhưng chỉ cần có ngọn lửa tình yêu thì nó sẽ thiêu rụi cánh cửa.

Cánh cửa tâm hồn khi ba mươi mấy tuổi là cánh cửa sắt phòng hỏa, lạnh cứng và rắn chắc, tuy ngọn lửa nhiệt tình không dễ thiêu cháy nó, nhưng dòng nước êm dịu có thể thẩm thấu nó.

Cánh cửa tâm hồn khi bốn mươi mấy tuổi là cánh cửa thép bảo vệ kho tiền, nặng hơn ngàn cân, chặt kín, gió không lọt vào, vừa chịu được lửa tốt, vừa không sợ nước thấm. Chỉ có người biết được mã số, có chìa khóa, hay là kẻ trộm vô cùng tài giỏi mới có thể mở được.

(Sống đẹp)




8/9/13

...












7/9/13

...












Wish list of a little girl




- Jesse McCartney trở về cái thời anh ấy hát Because You Live và M2M lại xuất hiện trên bìa đĩa cùng nhau.

- 8 giờ sáng chủ nhật, có người gửi tặng mình bài How did I fall in love with you qua Quick&Snow show.

- Mỗi lần gặm muỗng múc kem và le lưỡi liếm sữa chua trên nắp hộp sẽ có người bẹo má, cốc đầu.

- Bỗng nhiên được nghỉ học là chuyện vui nhất trần đời.

- Mỗi sáng được lớp trưởng gò lưng chở đi học, trưa lại gò lưng chở về.

- Mặc quần jeans ống loe bất chấp cặp chân ngắn cũn.

- Mất cả ngày để chọn mua giấy bao vở thật đẹp cho năm học mới.

- Ngồi trên sân thượng ngắm sao.

- Cả nhà, đủ bốn người, vừa nướng thịt ngoài sân, vừa uống rượu ngắm trăng.

- Giành bánh trung thu nhân trà xanh và nhân sữa dừa với thằng em.

- Được mẹ mua cho lồng đèn ông sao, khung bằng tre, phủ giấy bóng kính xanh đỏ, trên chấm mấy bông hoa màu vàng.

- Ăn cơm nguội với thịt băm nấu mắm tép.

- Luôn có S và P kè kè ở bên bảo vệ, mình luôn được bênh vực bất kể đúng sai.

- Nem đi đâu cũng dắt mình đi theo.

- Được khóc thật to...|







6/9/13

Phải rồi...








Không ai có kiên nhẫn nghe bạn kể hết chuyện xưa của mình, bởi mỗi người trong lòng đều có lời muốn nói. 
Không ai thích nghe bạn than thở về cuộc sống bởi mỗi người đều có những khó khăn riêng. Thế gian hơn phân nửa người là đơn độc, ai nguyện lắng nghe, có được bao nhiêu người có thói quen trầm mặc. 
Đừng nên nhắc lại chuyện đã qua của mình, dù là đấu tranh trong những giấc mơ hay lúc cô đơn trống trải…cách tốt nhất vẫn là giao phó cho thời gian, chậm rãi đạm bạc mà trôi qua. 
(Dịch : Lam Lam)







4/9/13

...





Chút hoa cỏ trong vườn... :")











hoa ngọc lan



hoa bưởi



Mấy cây bưởi trong vườn nở hoa,
sáng sáng hái vài bông đặt trong phòng khách, thơm cả ngày :")








3/9/13





Chữ "quên" 忘 kết hợp từ chữ "vong" 亡 và chữ "tâm" 心
nghĩa là phải chết cả cõi lòng mới có thể lãng quên.








2/9/13

Một vài ghi chép






- Hôm nay là Tết Độc Lập nha. 

- Đám cưới nàng Yến ú đâu như là giữa tháng này. Hôm trước tôi than thở với Sói về cái sự phức tạp của váy áo với cả trang điểm, vậy là cậu ta liền đề nghị ngay sẽ chọn váy và trang điểm giúp tôi. Hờ hờ... tôi nghĩ nếu mẹ biết tôi chỉ vì ba cái chuyện này mà khiến cậu ta mất cả một chuyến bay vào đây thì mẹ sẽ lên huyết áp mất. Vậy là tôi đành kịch liệt từ chối. 

- Thằng em tôi dạo này có hứng chơi rất nhiều bản nhạc trong mấy phim hoạt hình của Ghibli, cảm giác tiếng ghi-ta nhè nhẹ từ ngoài phòng khách truyền vào thật bình yên và dễ chịu. Đôi lúc tôi cảm thấy mình cứ như thế này mà ngủ mãi cũng chẳng tệ lắm. 

- Sói kể, cậu ta có một học trò dương cầm 6 tuổi, con bé rất bụ bẫm đáng yêu, nhưng ngày đầu tiên thấy Sói con bé đã khóc toáng lên, rồi cứ học được một lúc là má nó lại bệu ra, nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Sau Sói dùng hết khả năng dụ dỗ con bé, nó mới thủ thỉ bảo là "con sợ thầy mắng con, phạt con". Sói thắc mắc "con ngoan ngoãn thì sao thầy phạt con được". Xong con bé lại bảo "con phải học đủ thứ, nhưng học cái gì quên cái đó, những thầy cô khác ai cũng phạt con, con sợ". Nghe đến đây thì tôi thở dài, nghĩ đến những ngón tay chưa đủ độ dài và bàn tay chưa đủ lực của cô bé lớp 1 đó, chắc việc học dương cầm của nó cũng chẳng suôn sẻ được. Bọn trẻ con bây giờ thật sự vất vả quá. 

- Bảo Lộc dạo gần đây thời tiết vô cùng đẹp. Trời se se lạnh, nắng vàng ruộm, gió thổi hiu hiu đem theo chút hương ổi chín ùa vào căn phòng nhỏ của tôi. Trời đẹp thế này nên tôi cũng chẳng có cớ gì mà buồn mãi được. Thật may. 

- Cái Confession lần nọ của tôi cũng thật thú vị, chả trách nhiều người khoái trò confession đến vậy. Ha ha. Có mấy bạn gửi cho tôi vài lời tâm tình dễ thương không chịu nổi, cả những câu hỏi mà tôi ngại quá không dám trả lời  :">  Dù sao thì tôi cũng muốn gửi một lời cám ơn nho nhỏ kèm theo một tình cảm to to đến những bạn vẫn luôn ghé thăm blog tôi để nghe tôi than dài thở ngắn. Yêu các bạn í!  :">






1/9/13

/sep´tembə/






Hello, September!