31/7/14

...








"Thật khó an ủi một niềm đau thương mà người ta không biết rõ."

(Alexandre Dumas - Trà Hoa Nữ)







28/7/14

...





tôi xấu 
mặt tôi toàn sẹo này nọ như trái trứng cút ấy 
lòng mề tim gan tôi cũng thế 
toàn sẹo 
...






...






... lại mưa|








26/7/14

...




Ngày hôm nay đúng là thậm tồi thậm tệ. 
Mình làm hỏng đủ thứ việc suốt từ sáng đến giờ. Người này khiển trách, người kia nhắc nhở. Ấy vậy mà mình còn không giữ nổi bình tĩnh để xin lỗi, mình còn định cãi lại nữa cơ đấy. Thật không thể tin được... Mình lại đi phạm cái sai lầm cơ bản đó là tỏ thái độ khó chịu khi người khác phê bình mình. Từ khi nào mình lại mất hết phép tắc mà hành xử như phường du thủ du thực kiểu đấy nhỉ... 
Giờ thì mình cảm thấy thật xấu hổ vì mình chẳng làm được trò trống gì ra hồn hết. 
Thật chán. 
Thật chán mà...





21/7/14

Không có gì hay ho





Người ta đang bàn tán về một vụ cháy ở chợ trung tâm thành phố. 
Lúc ấy tôi đang ngồi ở Lotteria trên tầng hai siêu thị.
Nghe đâu có ba gian kios của một chủ kinh doanh tạp hóa bị thiêu rụi lúc nửa đêm. Nguyên nhân không rõ. Chỉ biết khi người dân xung quanh phát hiện ra vào lúc hai giờ sáng thì mọi thứ đều đã thành tro. Cái gã đang ngồi cùng bàn với tôi nói linh tinh về tên tuổi gì đó của người chủ cửa hàng xấu số, hóa ra tôi cũng biết cửa hàng của họ, ngày xưa khi còn là con bé học cấp hai, đã có vài lần tôi ghé qua chỗ họ mua khi thì đôi xăng-đan, khi thì vài cái kẹp tóc bằng nhựa hoa hòe hoa sói. 
- Lão đó mập ù ấy mà, nhìn như đồ tể vậy! - Cái tên ngồi cùng bàn với tôi tiếp tục nói - Chắc cũng chả ra cái gì nên mới gặp xui xẻo.
Tôi liếc nhìn cái bản mặt xem chừng hả hê rất không đúng lúc đúng chỗ đang lắc lư trước mắt mình, cảm thấy không muốn phải tiếp tục nghe về chuyện này, liền nhếch miệng cười nhạt. Thật không may, kiểu cười của tôi rơi vào trong mắt tên này lại mang thông điệp cổ vũ hay sao đó, thế nên tên này liền cười híp mắt với tôi nói:
- Nghĩ cái mặt lão đó mà nhìn thấy đống rác cháy đen thui chắc mắc cười lắm! Sau vụ này mất ăn, coi chừng còn giảm được cân đó chứ, ha ha!
Lần này thì tôi không cười, chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Có gì buồn cười vậy?
Tên ngồi cùng bàn không ngờ vẫn tiếp tục cười khan thêm hai, ba tiếng mới ngừng, vui vẻ trả lời:
- Thì muốn nói mấy câu giải trí, cho em vui ấy mà.
Lần này tôi càng không muốn cười, mà cũng chẳng nói gì thêm, chỉ thong thả uống hết chỗ cacao nóng trong cốc. Sau đó tôi lau miệng bằng khăn giấy, cẩn thận thả chỗ khăn giấy đã vo tròn vào thùng rác nhỏ tí dưới gầm bàn, rồi tôi rời bàn bỏ đi, cảm thấy tốt nhất là không nên quay lại nhìn và cũng không nên lãng phí thêm một lời nào với thứ rác rưởi đang ngồi ở cái bàn đó.
Khi ra khỏi cổng siêu thị, chẳng hiểu thế nào trong đầu tôi còn thoáng hiện lên bản mặt trơn bóng của cái tên chết tiệt ấy. Thế là tôi đột nhiên lợm giọng. Thật không nghi ngờ gì nữa, điều khiến tôi buồn nôn không phải là chỗ cacao ngọt đến khé cổ của siêu thị mà chính là cái vẻ điển trai trên bộ mặt trơn bóng kia.
Quả là một cuộc hẹn tởm lợm làm nát bét cả buổi sáng. Tuyệt nhiên không có gì hay ho.





20/7/14

Cả tỉ năm mới có một ngày nắng








Lâu lắm rồi không được sảng khoái như này. 

Ngày xưa mình đâu có thế...

Ngày xưa mình đâu có thế...








14/7/14

I LOVE THEM! ♥






24 years and THEY ARE THE CHAMPION!







13/7/14

The meaning of Happiness





Đời rộng quá mà vẫn có những người tìm ra được nhau ♥


(From tumblr humansofhanoi ) 
(English caption below) 
"Chuyện của chúng tôi bắt đầu rất ngộ. Anh ngồi ghế đá, thấy tôi mặc bộ quần áo đỏ hồng trông cũng xinh gái nên ngỏ lời muốn đi chơi với tôi. Từ lúc đó chúng tôi cứ cuốn lấy nhau như keo dính chuột. Đến lúc phải xa anh, anh thơm lên má tôi một cái và tôi đã khóc, nước mắt của một người phụ nữ phải chia tay một người bạn, người chồng vì tôi đã trót yêu anh ấy mất rồi. 
Chúng tôi đều là người khuyết tật, thần kinh tôi không ổn định vì di chứng viêm não hồi bé, chân tay cứ bủn rủn, lên Hà Nội tiền không có nên đành hành nghề mại dâm ở vườn hoa, ghế đá này. Anh ấy lớn tuổi rồi, ngay cả nắm lấy tay tôi mà tay cứ run hoài. Buồn cười nhất là khi nói thương tôi cũng không được tròn và rõ tiếng. Nhưng chính vì vậy mà chúng tôi càng thương nhau và thông cảm cho nhau nhiều hơn. Anh ấy đã vứt bỏ tất cả để yêu một con người như tôi thì tôi cũng có thể vứt bỏ tất cả để yêu một người như anh ấy. Đời tôi cũng chẳng tốt đẹp gì mà sao anh vẫn có thể tha thứ và thương yêu tôi. Bây giờ tôi không chỉ sống cho bản thân tôi mà cho cả bản thân anh ấy. Dù sống hay chết, dù nghèo khổ bao nhiêu tôi cũng không làm cái nghề này nữa. 
Đêm nay tôi thao thức cả đêm không ngủ được vì mai anh ấy sẽ đến và đưa tôi về nhà anh chơi. Tình yêu này chính là cơ hội để tôi bước sang một trang mới, một trang khác hoàn toàn.”

"Our story started out in a funny way, kind of. I was wearing a pink dress that day. We were sitting on the same park bench when he talked to me and asked me out for a date. We’ve been glued together since that moment. I can recall everything about that day, that I cried when he kissed me goodbye. I cried like a woman whose best friend or husband is never going to be seen again. I loved him too much. 
We both have disabilities. I have a mental illness resulted from brain inflammation when I was young. I came to Hanoi with no money and turned to prostitution to survive; my area is around here. He’s older than me, his hands shake when he holds my hands and his “I love you”s always come out incoherently. But it’s exactly why we love and absolutely sympathize with each other. He loves me for who I am, knowing full well I don’t have a normal life; he threw away everything he had to be with me and I’m willing to do the same for him. I’m living my life for the both of us now and I can’t continue with this anymore. If I have to choose between death and doing this, it won’t be the latter.

Right now I can’t sleep. He invited me to visit his house and for the first time, I’m coming over tomorrow. Our love is an opportunity for me to open a new chapter of my life, a completely different one."





...







Hồi xưa, có lần vòi vĩnh đòi Sói khi nào về nước thì phải mang một ít tuyết ở bên đấy về để xem thử. Cậu ta nghe thế thì cứ ấm a ậm ừ bảo "chắc không được đâu". Sau tôi cứ nằng nặc đòi thế là cậu ta cũng gật. 
Mùa hè đó Sói về, đưa cho tôi một chai thủy tinh bé tí đặt trong lòng bàn tay, gãi gãi đầu nói: "Tuyết của bé đấy!". Tôi cầm chai lên, trân trân nhìn thứ chất lỏng trong suốt, mà chắc chắn 100% là không mùi không vị, giang hồ nó gọi là "nước" đó. Nhìn mấy giây liền, rồi sau đó tôi với Sói ôm bụng cười ngặt nghẽo. 
Tự hỏi, tôi với cậu ta, chả biết đứa nào mới ngốc hơn đứa nào...






12/7/14

...






Điều buồn nhất của sự phản bội 
đó là nó không đến từ kẻ thù của chúng ta...





11/7/14

♥ ♥ ♥




Lần nọ mò mẫm Soundcloud nghe được một bài hát tiếng Hoa khiến tôi vô cùng yêu thích, tiếc thay người upload nó lại không ghi tên bài hát, chỉ đặt một chữ "Ái", file nhạc ấy cũng chẳng down về được. Đau khổ lên fb than vãn một câu. Chẳng ngờ bạn Nguyệt Hạ nhìn thấy, bạn ấy bảo bạn ấy thử tìm giúp xem sao. Chẳng ngờ nữa là nguyên một tháng sau bạn ấy inbox bảo tìm thấy bài đó rồi! Trời ạ, bạn Nguyệt Hạ sao mà dễ mến quá đi!!! Không biết phải nói thế nào mới diễn tả được sự sung sướng lúc này luôn! 
Vô cùng cám ơn bạn Nguyệt Hạ a!!!




Ta vẫn là ta (Nhạc phim Dương Quý Phi bí sử)

Không biết truyền thuyết nói thế nào,

Ta chính là ta, chỉ là một nữ nhi, 

Ta thích xinh đẹp

Ta cũng muốn tiêu dao.

Ngày đó không trung hiện đầy mây ngũ sắc, 

không biết lịch sử sẽ nói như thế nào,

ta chính là ta, chỉ là một nữ nhi,

Ta hưởng thụ tình yêu, ta khát vọng bình tĩnh,

thế giới này trong rạo rực cửu cung thần vận,

không nói rõ được vì sao lại gặp "hắn"

cứ như vậy một đường đi qua,

Ta vẫn là ta, chỉ là một nữ nhi,

ta vẫn là ta

chỉ là một nữ nhi

một nữ nhi...

10/7/14

...







Anh ấy nói: "Em sẽ tìm được một người tốt hơn anh."
Bạn mỉm cười nói: "Nhưng em sẽ không tốt như thế này đối với một ai nữa." 
(Trương Tiểu Nhàn - Vinh Chi dịch)        




9/7/14

Khoai Tây



(trích đoạn Khoai Tây Chi Mộ - version ngôn tình
Thể loại: ngược tâm, ngược thân, nam chính thâm tình, nữ phụ chả liên quan =)) 


Khoai Tây vốn dĩ là một mỹ nam tử, mày kiếm mắt sáng, ngọc thụ lâm phong, nụ cười lấp lóa như vạn dặm hoa đào trong nắng xuân. 
Mà nay, cậu ta đứng đó, đôi mắt u uẩn sâu không đáy nhìn đăm đăm vào màn mưa mù mịt. Vẫn dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, vẫn tà áo ca-rô với vài mụn vá phiêu dật, nhưng bóng dáng cậu ta dường như đã thấm đẫm một nỗi cô đơn vô hạn. 
Rồi một mai, khi nữ tử vô danh đứng phía sau cậu ta tiến lại gần, nội tâm dằng xé khiến nàng mặt ủ mày chau, hai hàng lệ châu lấp lánh rơi xuống gương mặt nàng tựa lê hoa yên vũ, nàng khẽ khàng nói với Khoai Tây: "Khoai Tây a~~... hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cậu đừng đứng đó ngốc nghếch vô vọng nữa!", thì Khoai Tây sẽ chậm rãi quay lại; cậu cúi xuống nhìn nàng, đôi hàng mi rung rung che đi niềm thương cảm dâng lên nơi khóe mắt, đoạn cậu thở dài nói: "Thôi, Sonata, chị đừng có bệnh hoạn như vậy nữa..."


(Sau hậu trường, Sonata quăng khăn giấy lau nước mũi, cười xoắn ruột. Khoai Tây lẳng lặng vào trong bếp rút dao... Số phận Sonata ra sao, đợi hồi sau sẽ rõ =]] )






2/7/14

/dʒu´lai/








Mưa
Mưa hầu như suốt ngày.
Cả tuần nay tôi đều nghe All for Nothing của Linkin Park trong lúc làm việc. Mưa lạnh quá, hai đầu gối lạnh như băng cứ tê rần rần. Mẹ cảnh báo rằng chả chóng thì chầy tôi cũng sẽ mắc chứng viêm khớp.
Tôi không ưa gì cái mùa mưa ở phố núi buồn tẻ. Lạnh lắm. Lạnh cộng với huyết áp thấp bẩm sinh khiến tôi cả ngày đều còng queo như con mèo hen. Tôi phàn nàn với Sói, phải chi có ai đó chịu nằm cho tôi ôm cả ngày thì sướng. Sói cười hi hi bảo: "Thương con nhóc nhà mình dễ sợ!"


Bận.
Bận tối mặt mũi.
Sáng, trưa, tối, cả ngày cắm cúi vẽ vời và chỉnh sửa. Không truyện, không phim, không tumblr, chỉ xem mấy trận bóng có đội Đức thân yêu đá. Tôi chẳng còn thời gian để mà nghĩ những việc linh tinh khác. Thành thử tôi thấy, bận rộn đôi khi cũng là liều thuốc điều trị tinh thần thật tốt. Chẳng biết con bé Bệnh, em Cantarella hay cậu Khoai Tây Béo, bọn họ có bận rộn lắm không, nếu có, tôi tin rằng họ sẽ cảm thấy hạnh phúc.


Một đứa con
Sói đang rối bời với những thủ tục nhận con nuôi. Cái sự kiện cậu ấy sắp có một đứa con khiến đám bọn tôi chấn động suốt từ tháng trước đến giờ. Mấy người bạn cũ thảy đều kinh hoàng, còn tôi, chả biết làm gì ngoài việc lo lắng cho tương lai của đứa nhỏ mới gần hai tuổi và cầu nguyện để Sói đừng quên cho nó ăn uống mỗi ngày. Chuyện về đứa nhóc đấy cũng thật thú vị, có lẽ tôi sẽ để dành kể trong một entry khác.
Thử nghĩ mà xem, bạn hai mươi ba tuổi, bạn làm việc như điên, và bạn có một đứa con bắt đầu biết gọi tên mình. Ôi trời ơi...!



Tháng Bảy xấu xa kinh hoàng!