21/10/14

[16.1.19.20]







Tám năm rồi đấy, Phong à... Chúng tôi đều rất nhớ cậu...









19/10/14

...






Con người giỏi nhất là ảo tưởng vị trí của mình trong thâm tâm kẻ khác.

(From tumblr tuesmonlilas)







16/10/14

13/10/14

Vĩnh viễn mất đi



1.
Hồi tôi còn bé tí, nhà tôi có nuôi một con chó tên là Mi-nơ. Tôi thích nó lắm, toàn cưỡi lên lưng nó nghịch ngợm. Có lần Mi-nơ sinh ra bốn con chó con mũm mĩm, mẹ tôi liền làm cho chúng một cái ổ đặt ngay lối cửa đi xuống bếp. Ngày nào tôi cũng ngồi ngay ngưỡng cửa đó mà ngắm Mi-nơ và lũ con của nó lim dim ngủ trông rất đỗi yên bình. Đến bữa ăn, tôi bê cả tô cơm ra ngồi cạnh chúng, hai chân luồn dưới bụng Mi-nơ. Nó biết tôi sợ lạnh nên cuộn cả đuôi phủ lên chân tôi để ủ ấm.
Rồi Mi-nơ chết. Sáng sớm năm đó, nó bị bọn trộm bắt đi. Tôi luôn nhớ rất rõ tiếng kêu thảm thiết của Mi-nơ, và nhớ cả những người có mặt trên con đường mòn bẩn thỉu ấy, không một ai trong số bọn họ giúp chúng tôi cứu Mi-nơ cả.
Tôi bắt đầu biết căm hận.


2.
Năm tôi vừa lên trung học cơ sở, chúng tôi lại nuôi một con chó gọi là Mi-nô. Con chó ngoan và hiểu chuyện đến nỗi chúng tôi thảy đều coi nó như bạn thân trong nhà. 
Mi-nô từng có lần suýt chết vì nhấm phải miếng bả chó bị lũ trộm ném ngay ngoài cổng. Nhưng thật may, con chó thông minh vừa liếm vào liền lao nhanh về phía nhà bếp, bổ nhào vào lòng mẹ tôi mà cầu cứu. Mẹ tôi kể, bà ôm nó, ra sức đổ thật nhiều nước vào miệng nó cho đến khi nó nôn hết ra. nó lả đi trong lòng bà nhưng cũng không quên liếm mấy cái lên mặt bà như muốn cảm ơn.
Lại vào một mùa mưa năm nọ, sét đánh cháy trụi một căn nhà ngay đầu ngõ nơi tôi ở. Lúc ấy Mi-nô vừa lững thững từ trong bếp đi ra, tiếng nổ kinh hồn đã khiến thần kinh nó không trở lại bình thường được nữa. Mỗi khi trời âm u, Mi-nô sẽ trở nên hoảng sợ tột độ, cả người nó run lẩy bẩy không ngừng và không ai dỗ dành nó được. Nó đâm trầm tính hẳn, thường chỉ còn thích nằm gác đầu lên mu bàn chân tôi mà nhìn tôi bằng đôi mắt hiền lành dìu dịu.
Rồi Mi-nô cũng chết. Hôm đó tôi đi học về thấy nhà có khách, một đám người quây quần bên bàn ăn mà nhậu nhẹt. Tôi cảm thấy lòng chùng xuống khi nhìn đồ ăn trên bàn.
Tôi hỏi mẹ: "Mọi người đang ăn gì vậy?". Mẹ tôi im lặng không trả lời. Nhưng có một người đáp: "Thịt chó đó con!"
Tôi lại hỏi mẹ: "Tại sao vậy?". Bà lảng tránh không nhìn tôi.
Tôi cười nhợt nhạt, bỏ ba-lô xuống và lững thững đến bên bàn ăn, vung tay hất tung tất cả đồ ăn xuống đất. Mẹ tôi đứng đó, sững sờ nhìn tôi rồi bật khóc.
Tôi bắt đầu biết ghê tởm chính mình.


3.
Rất nhiều năm sau, nhà tôi vẫn nuôi thêm vài con chó khác. Tôi chẳng nhớ tên con nào, chẳng biết chúng tròn méo ra sao, và cũng chẳng để ý vì sao chúng chết. Mà thật ra, tôi hoàn toàn không biết liệu có phải chúng chết hay không, đơn giản là thấy con hôm qua được thay bằng một con khác nom có vẻ không giống, thế nên đoán rằng con kia đã chết, thế thôi. 
Tôi không bao giờ cho chó, mèo hay chim chóc trong nhà ăn. Vì tôi nào có biết chúng ăn cái gì đâu. Có một con chim sáo đã chết khi tôi được giao trông nhà trong một tuần liền. Còn con cá rồng thì suýt chết khi nó nhảy vọt ra khỏi bể, và tôi thì đứng nhìn cho đến khi mẹ tôi từ dưới bếp chạy lên.
Con chó hiện tại nhà tôi nuôi cũng tên là Mi-nô (cái tên này do mẹ tôi đặt, bà luôn bảo tôi gọi tên nó với vẻ mong chờ và hy vọng, và tôi cũng luôn đáp lại bà bằng ánh nhìn vô cảm). Khi tôi từ SG về nhà được một thời gian, con Mi-nô ấy bắt đầu rên la ư ử vào khoảng 5 giờ sáng mỗi ngày khiến tôi không sao chịu nổi. Mỗi lần như vậy, tôi thường phát điên lên rồi cầm roi đánh nó lia lịa. 
Nhưng một lần, khi cầm roi đến cửa chuồng chó, tôi trông thấy Mi-nô lê lết nép sát vào tường rồi ngước mắt nhìn tôi, một bên chân sau của nó co giật từng hồi. Tôi chợt nhớ ra khoảng thời gian trước, con của Mi-nô bị bệnh chết vào lúc sáng sớm. Nó đã xô đổ cửa chuồng để chạy vào bếp nằm cạnh xác của con nó. Có lẽ hôm đó lao ra đúng lúc sương xuống nên nó bị trúng gió liệt mất một chân, mỗi khi trái gió trở trời là cái chân đó lại sinh đau. 
Cuối cùng, tôi không tài nào cầm roi đánh nó được nữa. Tôi bắt đầu biết lờ nó đi.
Cuối cùng, tôi nhận ra, thứ vĩnh viễn mất đi không phải chỉ là những con chó tội nghiệp luôn quẩn quanh tâm trí tôi từ năm này sang năm khác.





12/10/14

...






Nếu không thể giết chết ai đó, hãy làm cho kẻ đó trở nên xa lạ.







8/10/14

...





"Đừng nghĩ rằng bạn là ai, mà hãy biết rằng bạn là ai." 
 (Morpheus - The Matrix)






7/10/14

G'morning!







The hardest part of waking up in the morning is remembering everything you were trying to forget last night.





6/10/14

...





How to murder someone: 
Tell them you love them
And never talk to them again.





2/10/14

5



Phim mà khiến tôi cảm động thì chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Chậc...



Father and Daughter 
by Michael Dudok de Wit






Akage no Anne (1979)
with animation by Hayao Miyazaki and Isao Takahata




Grave of the Fireflies
by Studio Ghibli




Hello Ghost! (2011)




3 Idiots (2009)






...




Mỗi người trong chúng ta đều có một vết thương lòng, một số người giấu trong đôi mắt, một số người giấu trong nụ cười, một số nữa tựa như sóng ở đáy sông.
(From karoline-son.tumblr.com) 





1/10/14