30/5/17

5 for today






Vạn lý bích đàm thu cảnh tĩnh, 
Tứ thời sầu sắc dã hoa tân.

1. Hôm nay là tết Đoan Ngọ nhỉ. Nhà có ít mận, bánh tro và cả rượu nếp cẩm nữa. Trưa sẽ nấu thêm bún ngan và làm ít gỏi từ trái đu đủ xanh mới lượm ngoài vườn. Vừa hay hôm nay lại vào ngày trời quang mây tạnh, thật đúng tiết khí trong trẻo của tháng Năm, không bày biện một chút món ăn thì thật hoài phí. 

2. Pibook hồi này làm ăn ngày càng chậm chạp. Tôi đặt sách mà đợi mãi không thấy điện thoại xác nhận đơn hàng, chán, đành đặt sách chỗ khác. Vậy mà hôm qua lại thấy sách gửi đến nhà, tôi gọi điện hỏi thì bảo vì bạn là khách hàng thân quen nên bọn mình nghĩ không cần xác nhận đơn hàng nữa. Ừ, nhưng sách tôi đã mua chỗ khác mất rồi, nên đành trả hàng lại thôi. Mà... bọn mình cũng đâu thân quen nhiều đến thế.

3. Tôi quên mất mật khẩu wifi của chính nhà mình, đành gọi điện cầu cứu thằng em. Nó thản nhiên như kiểu bây giờ tôi có quên luôn số điện thoại của mình thì cũng chẳng lấy gì làm lạ nữa.

4. Bạn tôi hỏi, nếu đối xử tốt với người khác mà người ta chẳng coi ra gì thì tôi nghĩ sao, thấy có đáng không. Thật ra tôi không nghĩ gì cả. Cách đối đãi với người khác phụ thuộc vào trí tuệ và đạo đức của mình, không chỉ phụ thuộc vào thái độ của người ta. Người ta cư xử không tốt với mình, mình cũng lại làm những điều không tốt đáp trả, đó là ăn miếng trả miếng, không phải cung cách của người có hiểu biết. Nếu cảm thấy ai không xứng, thì thôi, đem lòng tốt ấy cho những người khác cần nó hơn, tại sao phải băn khoăn nhiều đến vậy.





29/5/17

17/5/17

5 for today



1. Anh bạn tôi mới bị vợ cắm sừng. Tôi trầm trồ: "Ô, hóa ra bấy lâu nay anh uống bao nhiêu sữa, ăn bao nhiêu protein đều dồn hết cho lần mọc sừng này à?". Anh bạn tôi đang xị mặt như một con pug, nghe thế liền ngoác miệng cười y hệt địa chủ được mùa. Đấy, nom có tí cốt cách nào của người vừa bị phản bội đâu. :))

2. Ban sáng tôi có gặp lại một cô giáo dạy Lý thời cấp hai, từng dạy cả hai chị em tôi luôn. Cô giáo ra vẻ khiển trách: "Lâu lắm chẳng gặp nhau, Huy nó đi làm chưa con, cô vẫn còn nhớ rõ nó đấy nhé!". Tôi nheo mắt bảo Huy đang học tiếp lên cô ạ. Cô à ồ một hồi rồi bỏ đi. Chả biết tôi có nên nói với cô, thằng Huy mà cô nhớ rõ ấy thật ra tên là Hoàng không nhỉ.

3. Hôm mua đôi hoa tai hình thánh giá, bà chị bán hàng chớp chớp mắt hỏi: "Em là công giáo hay tin lành thế?". Tôi cười cười, biết thừa chị này theo công giáo, vì nếu theo tin lành, chị ta sẽ hỏi ngược lại "tin lành hay công giáo", tâm lý chung của con người thôi, nên tôi thuận nước đẩy thuyền: "Em theo công giáo". Thế là bà chị nọ cười tít, vừa nắm tay tôi vừa nhìn đầy tình cảm bảo: "Vậy chị em mình cùng công giáo rồi". Lúc tôi đi, bà chị còn vui vẻ gọi với theo: "Hallelujah!". Ừ thì hallelujah, nhưng sự thật là em đây vô đạo, em chỉ có sở thích nói dối cho thiên hạ thái bình thôi chị nhé. :))

4. Tin vui là nhà xuất bản Kim Đồng, nhân kỷ niệm 60 năm thành lập, đã cho tái bản những ấn bản truyện tranh từ thời xa xưa (thời tôi còn 6 hay 7 tuổi gì ấy), trong đó có truyện Tấm Cám minh họa vô cùng đẹp mà hồi bé tí tôi mê mẩn đọc đến mủn cả giấy ra luôn. Cuốn Lĩnh Nam Chích Quái lần này xuất bản cũng toàn minh họa đẹp, đậm chất dân gian Việt Nam, tiếc là chưa kịp mua đã hết hàng, không biết khi nào mới có lại... huhu...

5. Tôi mới kể cho Sói nghe chuyện số 1 và cậu chàng ngay lập tức tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai tôi bị chồng cắm sừng, tôi sẽ hớn hở kéo anh ta đi siêu thị và khuân về bao nhiêu sữa với lại thịt cá. Chồng tôi mười phần sợ hãi hỏi: "Em mua cả đống này về làm gì?". Tôi cười hì hì đáp: "Tôi cần nhiều dinh dưỡng để nuôi sừng mọc chứ". Thế là hai vợ chồng cười ha hả và vui vẻ đến mãi về sau...
Ha ha... Sói thật hồng hào và thơ ngây, tôi nghi chỉ có cậu ta mới nghĩ ra được cái kết như vậy, còn người bình thường nghe tôi nói câu đấy xong khéo sẽ sợ hãi mà tự sát mất thôi. :))




15/5/17

5 for today


1. Tối qua đang chìm nghỉm trong bực bội và giận dữ thì Tê Tê từ đâu lò dò xuất hiện và gửi cho tôi mấy tấm hình của cậu chàng. Gương mặt phởn phơ của Tê Tê trong hình khiến tôi phải phì cười vì nghĩ đến mấy cảnh hài trong phim Monga. Thế là hết bực bội. Công nhận Tê Tê nhà ta có gương mặt trẻ trâu thiệt kinh điển. :))

2. Nông dân mù tịt công nghệ nghe phong phanh trên tivi bảo có con virut gì làm mất hết dữ liệu này kia, lòng hoang mang khoảng 5 giây rồi chợt nhận ra trong máy mình chả có tí dữ liệu nào gọi là đáng giá để sợ mất. Thậm chí dạng như mình mà có cầu xin cũng không đứa nào thèm tống tiền ấy chứ. Vậy là nông dân lại tiếp tục lướt web không một chút âu lo.

3. Thật phiền phức khi cứ phải đi cafe và bị hỏi muốn uống gì. Tôi thích uống mỗi nước lọc, nhưng có phải chỉ cần tôi phun ra hai từ "nước lọc" là các vị sẽ nhìn tôi như nhìn một con dở người không?

4. Không biết Spi đã có thời gian đọc cuốn thơ tôi tặng cậu ấy vào mùa hè năm ngoái chưa. Luôn có cảm giác là tôi và Juan sẽ chẳng còn dịp nào để gặp lại cậu bác sĩ hiền lành nhỏ nhẹ ấy nữa.

5. Có những tình cảm mà bao nhiêu từ ngữ cũng không diễn tả được... Chán.







14/5/17

:-)






fuck you bitch!







12/5/17

5 for today



1. Tôi vẽ bức tranh nho nhỏ cho số báo mùa hè của T.pot và đã nghịch ngợm lén vẽ nàng Thiên Di vào trong tranh. Hẳn sẽ thú vị khi được thấy nàng thơ xinh đẹp hiện diện đâu đó trên tạp chí. Ngoài ra thì tôi vẫn lười. Như mọi khi.

2. Netizen Nhật Bản vừa lựa chọn ra những mangaka vẽ giỏi nhất của Shonen Jump, và Takeshi Obata đã đứng số 1. Chẳng có gì để bàn cãi nữa. Theo quan điểm cá nhân, đến giờ tôi vẫn chưa đọc được truyện tranh nào hay bằng Death Note cả.

3. Đứa ác nghiệt nào đó trên web phim đã spoil rằng Peter Quinn sắp chết vì Carrie. Suy sụp quá. Homeland có truyền thống giết nhân vật nam sau khi đã xài hết tác dụng ư? Nhân tiện, nghe đâu Game of Thrones còn ra thêm vài mùa nữa nhưng tôi cũng đã tranh thủ xem thử series American Gods, ngoài nội dung đầy hứa hẹn ra, tôi thấy số lượng mấy câu chửi thề trầm bổng trong phim này hoàn toàn có thể sánh được với The Wolf of Wall Street đấy. 

4. Em Tuli than phiền vì không thể thuận tiện vào blog tôi thông qua instagram được nữa. Rõ ràng việc thay đổi một liên kết web đã giúp tôi chiêm nghiệm được khá nhiều thứ hay ho về tính tò mòsự lười của con người. Hay lắm.

5. Ai từng đọc cuốn Bay trên tổ chim cúc cu hẳn sẽ rất nhớ câu nói của McMurphy: "Tao thất bại, nhưng tao đã thử. Tụi bay hiểu chứ, ít nhất TAO CŨNG ĐÃ THỬ, không phải sao?" 
Và như để an ủi, Erich Maria Remarque đã viết trong tiểu thuyết Khải hoàn môn thế này: "Hãy cố gắng bằng mọi cách khi còn có thể, nhưng khi không còn cách nào nữa thì hãy quên đi." 
Đôi khi các nhà văn thật biết lén lút đồng cảm với nhau, nhưng bị tôi phát hiện ra rồi nhé, các vị không qua mắt được tôi đâu, hê hê.





11/5/17

10/5/17





Trái đất này

là của chúng mình

quả bóng xanh

bay giữa trời xanhhh

(ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧





9/5/17

5 for today





1. Xem chừng phim Người phán xử hồi này đã trở thành bộ phim quốc dân, đến nỗi, một hôm nhàn rỗi vô sự nọ, tôi với chị mẹ đã diễn lại cảnh ông già Phan Quân mắng con trai. Chị mẹ nhìn tôi đầy biểu cảm: "Những người không cùng dòng máu thì không là cái gì cả. Mày có mẹ mày, em trai mày, Bò Sữa và Bum. Thế thôi. Còn tất cả những đứa khác sẵn sàng đâm sau lưng mày!". Cười không thở được. Giờ thì đừng thắc mắc tại sao đầu óc tôi bệnh hoạn và điên loạn nữa.

2. Mẹ tôi gần đây hay cằn nhằn tôi không chịu thanh lý nốt mấy bình rượu nho để trong góc nhà. Tôi bảo tôi không hứng thú với rượu nữa. Nàng ta cố nài nỉ:
- Không rượu thì bia cũng được chứ. Uống bia một cách điều độ sẽ làm đẹp da đấy con ạ.
- Mẹ trông con giống người hễ uống là sẽ biết điều độ à? T^T
- Ờ nhỉ...

3. Vẫn là chuyện về mẫu thân đại nhân. Sáng nay, mẹ tôi vác từ chợ về nguyên một cái chân giò. Tôi cả kinh thắc mắc thì bà bảo: "Ơ mày không biết lễ Phật Đản à? Hôm nay mình ăn chay nhé!". Hay lắm, khi mà nhà bạn đã ăn rau quanh năm thì những hôm lễ lạt như này sẽ được ăn thịt, và mẹ bạn gọi đó là ăn chay đổi gió.

4. Đáng lẽ phải vẽ tranh, nhưng đau đầu quá, không nghĩ được gì. Hôm kia phát hiện có phim Long châu truyền kỳ nên xem thử. Bạn vua Khang Hy trong phim dễ thương quá chừng luôn. Hẳn nhiên không cần xem hết cũng biết kết phim sẽ buồn thê thảm, nhưng kệ đi, đoạn nào buồn thì mình tắt không xem nữa.

5. Bạn thân là gì?
Là không cần bạn phải nhắc nhở, không cần cố gắng giữ liên lạc, dù không gặp nhau một thời gian dài, chỉ cần ngồi xuống là có thể cùng ăn với nhau, ngay cả một câu chào cũng không cần, vén tay áo lên vừa ăn vừa nói: "Tao kể mày nghe... ", như thể bao nhiêu năm không gặp cũng chỉ như mới hôm qua mà thôi... 




7/5/17



From Collections of Alena Akhmadullina
























6/5/17

Đi ngang facebook





- Cảm giác thế nào khi bạn buông tay người mà mình yêu? 
- Từ nay về sau, thế giới chỉ còn hai loại người: Giống cô ấy, và không giống cô ấy.






...




When someone asks me about the book of my life...









5/5/17

5 for today



1. Nói theo một nghĩa hoàn toàn đen, đời tôi bị vây quanh bởi toàn những bác sĩ. Mẹ tôi thường bảo, người nào thì bạn nấy, loại bệnh hoạn như tôi mà chơi với các bác sĩ là hợp đạo lý nhất rồi. Hay lắm, để chứng tỏ khả năng nhìn xa trông rộng, tôi sẽ cân nhắc kết giao thêm với vài vị bằng hữu bên dịch vụ tang lễ và bất động sản, biết đâu bất ngờ...

2. Thấy Nem đang là kiến trúc sư còn học ngành sinh học phân tử, tôi thắc mắc sao tự dưng lại hứng thú với cái ngành lạc quẻ vậy. Nem cười he he: "Vì anh thích cảm giác mình thông minh". À vâng... em đây muốn cộng ba chữ số còn phải tìm máy tính...

3. Hóa ra bọn dê ăn lá ngón cũng không chết. 

4. Lúc em Bệnh gửi cho tôi hai tấm hình nó selfie gương mặt sưng phồng vì dị ứng mỹ phẩm, suýt nữa tôi đã bật cười vì nghĩ trông mặt con bé y như mới bị chồng bạo hành ngay sau ngày cưới. Cũng may tình nghĩa bạn bè cao cả đã kìm sự hân hoan của tôi lại, giúp tôi phun ra những câu hỏi han chân tình đúng kiểu chị em với nhau. Khổ thân Bệnh em, hy vọng con bé dũng cảm vượt qua cảm giác khốn nạn khó tả khi bị chứng dị ứng kinh dị đó hành hạ. Tao sẽ cầu nguyện hàng đêm cho mày bé bi ạ...

5. "Chúng ta trưởng thành nhờ những tổn thương chứ không phải vì năm tháng."
Ai ngờ được tổn thương lại nhiều đến thế...




4/5/17

1/5/17

Nhìn đường qua kẽ ngón tay



21:01 
Trời đang mưa tầm tã. mình buồn hiu, bèn lục phim Sông Tô Châu ra xem lại. Xem xong càng buồn, còn vô cớ nhớ ra một chuyện từ hồi nào mà quên chưa ghi chép vào đây. 
Mình nhớ, bọn mình từng ngồi xe máy lao thật nhanh trên phố đông nghẹt người. Lúc dừng đèn đỏ, mình đưa hai tay ra trước bịt mắt rồi hỏi có nhìn thấy gì không. Mình bảo nếu không thấy thì tốt, vậy bây giờ bịt mắt lái xe, xem thử có đâm vào ai không nhé. Thế rồi đèn xanh. Xe bắt đầu chạy chầm chậm về phía trước. Mình đòi chạy nhanh nữa lên. Xe hơi loạng choạng nhưng cũng bắt đầu chạy nhanh thật. Mình ồ lên kinh ngạc vì bọn mình thật may, bịt mắt vậy mà vẫn đi được, không đâm trúng ai cả. Được một lúc thì mình buông tay ra, ỉu xìu ngó gương chiếu hậu và than chán vì chẳng thấy có nguy hiểm hay kích thích gì hết. Thế là mình nghe tiếng cười ha ha rõ sảng khoái. Hóa ra mình đưa tay bịt mắt nhưng lại chểnh mảng, người lái vẫn nhìn thấy đường qua những kẽ ngón tay, còn đứa ngồi sau là mình vẫn nghênh ngang mà không hay biết. Mình nhíu mày hỏi sao dám nói dối mình. Đáp rằng thích thì nói thôi. Mình ngẩn ra một lúc rồi bật cười. Lần đầu tiên mình cười vui vẻ khi nghe người khác nói dối, cũng là lần cuối cùng luôn. 
Đó là một trong những mối quan hệ không ràng buộc của mình. Bọn mình gặp dịp thì vui, thỏa thuận quen nhau vài tuần rồi thôi. Vì không bao giờ có nhiều thời gian cho một thứ quan hệ như vậy nên chẳng ai buồn truy xét quá khứ hay tương lai của đối phương, mình và bọn họ chỉ đơn giản là không lãng phí thời gian, tranh thủ làm những điều điên rồ hay thậm chí là tầm thường, miễn không phải đối mặt với những ngày nhàm chán là được. 
Không biết từ lúc nào mình đâm quen với những mối quan hệ như thế, và cảm thấy thật xa lạ với khái niệm "có ai đó vẫn còn nhớ hay nghĩ về mình". Thà ngắn ngủi, nhưng có người chịu dung túng, để mặc mình làm những chuyện điên rồ vốn đã thành bản chất của mình thì vẫn hơn... và sau đó quên mình đi thì vẫn hơn...




Tháng Năm vội vã...







Trong làn nắng ửng khói mơ tan, 
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng. 
Sột soạt gió trêu tà áo biếc, 
Trên giàn thiên lý - Bóng xuân sang. 

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời 
Bao cô thôn nữ hát trên đồi: 
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy, 
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi. 

Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi, 
Hổn hển như lời của nước mây, 
Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc, 
Nghe ra ý vị và thơ ngây. 

Khách xa gặp lúc mùa xuân chín, 
Cảnh trí bâng khuâng sực nhớ làng: 
"Chị ấy, năm nay còn gánh thóc 
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?"