27/12/17

Tôi nhớ một sớm mùa hè



Cuối năm, mợ tôi chạy ù sang nhà, ỉ ôi dụ mẹ tôi đi mua đồ giảm giá. Ban đầu mẹ tôi cũng không mặn mà lắm, nhưng lúc về đã thấy tay xách nách mang một đám đồ đạc nhà bếp lung linh. Bà mua cả cho tôi một chiếc ly sứ nhã nhặn và đáng yêu. Bà bảo lúc đi ngang kệ đồ sứ đã nhìn thấy chiếc ly và cả quyết rằng không gì hợp với tôi hơn nữa. Có lẽ đó chính là trực giác của mọi bà mẹ trên thế giới này. 
Tôi đang trong quãng thời gian nghỉ ngơi thư giãn nên thường bày trò khâu vá và vào bếp nấu món này món nọ. Có bận loay hoay một lúc cũng làm được món mực nhồi kiểu Hàn. Thịt heo và tôm sú xay nhuyễn, kim chi và lá hẹ thái nhỏ. Cứ lách cách thế này lại nhớ có lần nàng Bịnh đã bảo tôi là chúa hay băm nhuyễn và trộn đều mọi thứ với nhau. Nàng Bịnh cũng sắp sinh em Bơ rồi. Tôi không hẳn là thích trẻ con, nhưng con của nàng thì tôi thích và háo hức mong chờ. Tôi cũng chẳng còn mấy chuyện để cảm thấy háo hức mong chờ. 
Hôm qua bạn của mẹ đến chơi mang theo một hũ cà muối nhỏ xinh, một phần canh cua mới nấu còn nóng hổi. Mợ tôi lại cho một bó rau muống tươi non và nắm rau ngổ thơm ngát mới hái trong vườn. Chúng tôi nướng mấy củ khoai. Mẹ vui quên cả trời đất. Thật chẳng có gì sung sướng bằng được thưởng thức những món quà bình dị. 
Gần đây trời vẫn còn chút u ám nên tôi chẳng muốn đi đâu, chỉ muốn nằm cuộn tròn trong ổ nhâm nhi chỗ sách chưa đọc đang xếp thành từng chồng. Tôi loanh quanh hồi tưởng. Đôi lần ghé blog người này người kia, thấy có những dòng viết từ 1 tháng trước, 1 năm trước, và rồi 5 năm trước. Những khoảng trống thời gian đó luôn khiến tôi đau đáu nghĩ ngợi. Họ đã ở đâu? Họ đang làm gì? Họ có còn nhớ những lời cuối cùng họ để lại đây không? Ai cũng mải miết bước về phía trước, còn tôi chỉ cầu được đi chầm chậm phía sau để lưu giữ những ký ức tốt đẹp còn vương ở quanh đây.  
Đôi khi tôi ngẩn ngơ nghĩ, giá mà tôi là bóng cây đọng lại mãi mãi trong những khung hình tuyệt đẹp và u hoài của bộ phim A brighter summer day.  
Giá mà đường về nhà vẫn là con đường đất đỏ quanh co giữa hai hàng râm bụt và cỏ dại. 
Giá mà một sớm mai thức dậy, tôi bắc cái ghế gỗ con con ra ngồi cạnh chum nước và gốc cau trong tấm hình chụp mẹ tôi thời trẻ. 
Tôi muốn nghe tiếng chim cu gáy vang lên khe khẽ trong khu vườn mờ sương và xanh rì cỏ lá mùa hè. 
Tôi cứ ngẩn ngơ nghĩ thế thôi...





21/12/17

Băng qua đồi núi





băng qua đồi núi, gặp tôi của năm 19 tuổi

tôi hỏi em, em có hạnh phúc không

em gật đầu, nhìn tôi bật khóc...



băng qua đồi núi, gặp tôi năm 60 tuổi

tôi hỏi người, người có hạnh phúc không

người cười đôi tay xua nhẹ...

người bảo tôi rằng không cần níu giữ

yêu thương cần một ai đó chờ trông

và đợi trên gác mái nở hoa...















19/12/17

Đẹp và buồn





Bầu trời mùa khô. Nghe nói màu xanh này là thông điệp của an bình và hy vọng. 
Rất lạnh. Buổi trưa nằm ngủ không có chăn đắp, lạnh từ trước bụng ra tới sau lưng, chiếc áo ngắn cũn co kéo chiều nào cũng không đủ che chắn. 
Một mẫu váy Alta Moda của D&G cổ điển và lãng mạn, được chụp ở Palermo cho Vogue Brasil, đẹp đến choáng ngợp. Tờ hóa đơn tiền nước có mùi thơm mát như một miếng dưa mùa hè. Túi tôi chẳng có lấy một đồng tiền lẻ. 
Tôi ngồi trong tiệm cắt tóc vào một buổi chiều muộn. Chiếc loa nhỏ của khu phố phát rột rẹt bài "Cô gái mở đường", sau đó là một bài rap Việt lè nhè. Tôi không hiểu lời bài hát nói gì. Tôi và mẹ có trò chuyện đôi điều về cái chết của Jonghyun đang tràn ngập trên các kênh. Mẹ thở dài bảo thế hệ của chúng tôi khiến những người như bà vừa thương vừa giận. Thời của bà, thấy hoa nở sẽ khen hoa đẹp. Thời chúng tôi, chúng tôi sớm buồn vì nghĩ đến thời khắc hoa tàn. Tôi tần ngần chẳng biết nói gì. Gương mặt những người bạn đã mất của tôi nhập nhèm trôi trên bức tường trước mặt. Bức tường sơn đỏ phản chiếu ánh chiều tà khiến cho đoạn ký ức ngắn ngủi ấy rực lên bi tráng. 
Bà chị cắt tóc đang thở than gì đó về chuyện tóc tai tôi mọc nhanh và lòa xòa y hệt một thằng bé học cấp hai. Hôm nay chị ta cũng mặc áo đỏ như muốn thông báo một tuần nữa là Giáng Sinh. 
Dưới hai từ "trầm cảm" là một thế giới sâu không rõ đáy. Là vực Mariana nơi bóng tối nuốt chửng mọi âm thanh. Những người ở dưới đó, dù là Jonghyun hay Ren Hang hay bất kỳ ai khác, đều chỉ là loài cá không mắt. Cá không mắt chẳng nhìn thấy ai, và cũng chẳng ai nhìn thấy được chúng giữa một vùng tăm tối quánh đặc. 
Bàn tay của chị cắt tóc khá đẹp. Thật ra là hơi đẹp quá so với mọi thứ trong tiệm này. Tôi ngắm những ngón tay mượt mà và thon thả ấy bằng một tâm trí có phần rệu rã. 
Tôi nhớ đến những lần vì mải mê chìm trong suy nghĩ mà gặp phải thương tật khắp mình mẩy. Khi thì thủng trên trán, rách toác cả da đầu, lúc lại xước tay, chảy máu chân, đôi bận rơi bộp từ trên giường xuống đất như quả bưởi rụng. Suốt từ đầu đến chân đều có vết tích của đãng trí và buồn bã. Mấy lúc ấy mẹ tôi chỉ chép miệng thở dài, có vẻ xót xa lắm. Bà nói tôi là hiện thân của những điều bà không hiểu được. Tôi lại chẳng dám nói với bà, đôi lúc tôi không ngừng được việc nhìn chăm chắm xuống vực sâu tối tăm kia.  
Đường về nhà mùa này ngược chiều gió thổi. Gió phương Bắc bình thản tràn trên cao nguyên, khô hanh và lạnh buốt. Tôi khoác tay mẹ để khỏi nghĩ về gương mặt điển trai trên đoạn tin buồn khắp các mặt báo ngoài kia. Sự tương phản ấy mạnh mẽ như thể "Đẹp và Buồn" của Kawabata Yasunari. 
À, Yasunari, ông cụ đầy u uẩn ấy cũng tự tử bằng khí đốt. Chết là vĩnh viễn từ chối mọi lý giải của người khác. Không ai biết lý do hành động tự hủy của một người, cũng không ai có quyền phán đoán người đi tìm cái chết. Ông ấy đã từng viết như vậy. 
Sao tự dưng tôi lại nhớ ra?





15/12/17

...



Mất mát 
"Đôi khi tôi dừng lại trên đường, cho tay vào túi và cảm thấy như mất đi một thứ gì. Ở nhà, tôi mở các ngăn kéo, đọc những lá thư, lục túi quần áo cũ. Khi khác tôi bất chợt thấy mình gọi điện cho người này người nọ, vờ vĩnh hỏi họ một chuyện gì đó, về những thứ khác. Tôi đã đánh mất một điều gì đó. 
Tôi thức dậy lúc gần ba giờ đêm, và bỗng hiểu ra: mình đã đánh mất giấc mơ. Không phải giấc mơ ban đêm, cái phụ phẩm của giấc ngủ, không phải sự hỗn độn, ngớ ngẩn ngọt ngào được dồn nén thành ảo ảnh từ những mảnh vụn của ban ngày và từ hơi hướng những khao khát bị chôn vùi của tôi. Mà là cảm thức như một giấc mơ, rằng phía sau thực tại là điều gì đó mang một ý nghĩa không thể diễn đạt bằng lời. Giấc mơ này là gì? Sao ta cảm thấy đau đớn thế khi nó không còn nữa? Sao tôi đi tìm nó? Phải chăng đó là tuổi trẻ? 
Tôi chẳng biết. Chỉ biết rằng tôi đã bị cướp đi." 
(Bốn mùa, trời và đất - Sándor Márai)

Buồn và Nhớ 
Gần đây thời gian trôi qua quá nhanh theo dòng công việc cuồn cuộn của tôi. Chớp mắt một nhịp tôi đã thấy mình đứng bơ vơ giữa những ngày cuối cùng của tháng mười hai. 
Tôi tránh mặt hiện tại bằng cách vùi đầu vào công việc nho nhỏ của mình. Khi có chút rỗi rãi, tôi đi quanh khu vườn mùa khô xơ xác phủ đầy lá khô, ngắm nghía từng nhành cây ngọn cỏ, từng vết nứt trên tường, từng cụm rêu bàng bạc bám đầy mặt sân ít người qua lại. Tôi thường cùng Huyền Vũ đi bộ những dặm dài trong không khí lạnh buốt của mùa khô. Và tôi hay ngẩng đầu ngắm mãi bầu trời sớm mai nhàn nhạt màu mực xanh pha loãng, trong suốt như chính tâm trí mình. Thi thoảng mảnh trăng sắc lạnh lại khẽ cứa vào cổ tay tôi mấy vệt mảnh mai như sợi chỉ. 
Tôi quên nỗi buồn của mình rất nhanh. Nhưng nỗi nhớ thì tôi không quên được. Nó vẫn ở đâu đó quanh đây, chập chờn giữa những khoảng lặng bất chợt khi tôi đang vui vẻ cười nói. Nó nấp ở khúc quanh bên hông nhà bếp mà tôi cố lờ đi không nhìn. Nó tràn cả vào đôi mắt nâu trong trẻo và ngây thơ của Bum. Rồi như giọt nước tràn ly, có một hôm tôi đã xô ngã Vũ khi thằng bé vụng về an ủi tôi, bảo tôi rồi sẽ chóng quên đi và hướng lòng yêu thương của mình vào nơi khác, vào một chú chó nào đó khác. Tại sao bọn họ đều nói với tôi những điều giống nhau đến đau đớn như vậy? Cơn giận dâng lên như vũ bão, khiến tôi ngạt thở, tôi đẩy mạnh Vũ đến nỗi cậu chàng ngã ngửa ra sau. Người tôi rung lên bần bật trước đôi mắt ngỡ ngàng của Vũ. Chỉ là một trận khóc hơi dị thường, không chút âm thanh, nhằm trả tự do cho những bức bối bị tôi giam hãm bấy lâu. Nỗi nhớ của tôi chính là như thế.

Mùi vị 
Sói có mái tóc nâu bồng bềnh. Cậu chàng hay nhìn người đối diện bằng đôi mắt tối sẫm, môi vương một nụ cười đầy ẩn ý (mà nhiều khi cũng chẳng có ý gì, tại trông kiểu cười nó thế). Cậu ấy mang mùi vị của cây cỏ trên núi, khi chúng vừa khẽ tỉnh giấc giữa màn sương buổi sớm thanh và lạnh. Mùi vị ấy thường ẩn sâu dưới vẻ ngoài sáng sủa hào hoa.
Nàng Bệnh, thật ngộ nghĩnh, nàng có mùi vị của món nui xào bò mà nàng hì hục nấu cho tôi vào một buổi chiều muộn. Nui vàng dịu, thịt bò hồng tía đậm đà hương vị, cà chua đỏ rực mọng nước, và rau sống cùng rau thơm mơn mởn xanh. Tôi và nàng cùng nhau ngồi ăn trước cửa phòng, cùng cười vang về những câu chuyện tiếu lâm. Đó là một buổi chiều đầy hương vị bếp núc đầm ấm, thứ hương vị hiền lành đặc trưng của cô nàng. 
Mùi lá khô thoáng qua, gần như trong suốt, là thứ mùi vị tôi cảm nhận về Tê Tê. Tê Tê tình cờ bước ra từ trong giấc mơ của tôi như một điều kỳ bí. Cậu ấy là hình xăm nhỏ hiện diện vĩnh viễn nơi cổ tay trái của tôi, là bóng hình của cái cây cổ xưa và trầm tĩnh mà tôi nhìn thấy ở bên kia vách đá. 
Mẹ có mùi của nắng, sữa đậu nành và bánh cam. Người bà tỏa ra một sự ấm áp nhè nhẹ mỗi lần thì thào nhắc tôi xỏ đôi tất dày vào 5 rưỡi sáng, hay lúc bà phân vân "Hà nhà mình thích khăn mặt in hình thỏ hay hình bông hoa".

Làm sao biết mình đang yêu? 
Có ai đó hỏi tôi như vậy trên ask.fm. Tôi đáp: chỉ cần nghĩ đến người đó đã cảm thấy đầu óc lâng lâng và phiêu phiêu giống như được nằm trên sân thượng ngắm hoàng hôn vào một ngày trời trong gió mát. Rồi mỗi lần thấy người đó là muốn lao đến với vận tốc của Lamborghini và ôm chầm lấy quay tám tỉ vòng để cho cả thế giới điên đảo hết cả lên. 
Tôi đã bật cười khi nhớ lại câu trả lời của mình trong lúc ngồi trên chiếc ghế nhựa con con và nhấm nháp bánh yến mạch, chân xỏ đôi dép màu baby pink nhí nhố mới mua (mẹ tôi bảo con gái mang dép hồng cho xinh). 
Mà tôi trả lời thật lòng đấy.

Sau một giấc ngủ dài
Thời gian qua đã xảy ra không ít chuyện này chuyện nọ, thành ra khi trở về blog, tôi cảm thấy hơi kiệt sức. Nay thì những phần việc lớn nhất đã hoàn thành, tôi cảm thấy mình có thể từ tốn hưởng thụ những ngày bình an từ giờ đến hết năm rồi. Thật đáng cảm tạ làm sao!
Mọi người vẫn ổn, đúng không? Trái Đất vẫn quay và chúng ta vẫn ổn, đúng không? Tôi mong là thế. 





1/12/17