30/7/18

5 for today



1. Mưa suốt, vẫn không hề có dấu hiệu sẽ ngừng.

2. Hồi này phim Diên Hy Công Lược đã nối gót phim Lang Nha Bảng mấy năm trước, trở thành bộ phim quốc dân. Ship thuyền Phó Hằng kưa kưa và Hải Lan Sát đại nhân nhé, chỉ có hai soái kưa này mới đem lại hạnh phúc cho nhau :))

3. Cô gái thấy bạn mình làm xúc xích thủ công tươi ngon thơm lừng, bèn inbox hỏi mua. Nàng vừa thấy đã la thất thanh: "Trời ơi, mày gọi tao làm tao hoảng hốt, còn tưởng mày mời đám cưới!!! Mày định bao giờ mới cưới???". Giờ đây ngay cả chuyện ăn xúc xích cũng lái được sang chuyện lấy chồng. Bất hạnh thiệt sự. _( ∠ 、ン、)_

4. Có lần mẹ tôi tức tối nói: Sao con người ta lấy chồng dễ như không, con nhà này cứ nhắc tới lấy chồng là giãy đành đạch lên, làm như gặp ma gặp quỷ ấy!
Ồi mẹ ơi, con chả sợ gặp ma gặp quỷ, con chỉ sợ gặp người thôi.

5. Dễ thương thiệt nè ♥

tumblr chuyencuabeo







27/7/18

5 for today





1. Pretty boy 
2. The day you went away 
3. Show me the meaning of being lonely 
4. Because you live 
5. Năm nay vẫn nghe những bài hát này bằng tâm hồn trong trẻo của tuổi 15.







23/7/18

Một đám tang



Bà cụ hàng xóm vừa qua đời. Thọ 104 tuổi. Đến tận cuối đời vẫn nhanh nhẹn, minh mẫn lạ thường, và chỉ chịu đầu hàng số phận sau một cú trượt chân ở cửa bếp. 
Thấy cờ phướn được treo lên, mẹ tôi rơm rớm nước mắt vì nghĩ đến những lần bà cụ len lén cầm ít tiền tiết kiệm còm cõi sang nhà tôi, nhờ mẹ tôi giữ cho, không thì con dâu bà lại trộm mất. 
Bà cụ là người không biết chữ, nhưng xưa nay vẫn luôn dùng sự nho nhã kính cẩn nhất gọi bố mẹ tôi là thầy, là cô. 
Bà cụ cũng là người hễ trông thấy tôi liền ân cần nắm tay vuốt ve, xoa xoa cánh tay mảnh dẻ của tôi ra chiều xót xa lắm. 
Chính vì vậy, một kẻ nhà cháy cũng chưa chắc bước chân ra khỏi cửa như tôi đã quyết định đến tiễn biệt bà cụ hiền lành nhân hậu ấy - người nhìn thấy tôi lớn lên còn nhiều hơn cả bà nội và bà ngoại. 
Mưa tầm tã. Tôi ngồi nơi bàn cố che chắn cho ly trà khỏi bụi nước bắn tung tóe khắp nơi. Mẹ tôi cắn hạt dưa tanh tách. Con dâu bà cụ chả buồn đeo lấy cái khăn tang, ra sức mô tả cho mẹ tôi về độ đẹp và đắt đỏ của phần đất ở nghĩa trang. Ông bác chủ nhà thì cười hê hê, tìm đủ cách gán ghép tôi với con trai bác ta. 
Tôi bỗng thấy mình trang nghiêm và lịch thiệp hơn nửa tá con cháu béo múp míp đang ngồi đánh bài ở bàn kế bên. 
Tôi bỗng muốn châm lấy điếu thuốc để nhả khói vào thứ cảm giác mà tôi nghĩ là nỗi buồn. 
Những điều tốt đẹp đã ít, lại còn thường xuyên mất đi. Bà cụ nhỏ bé nằm trong quan tài chính là sự tồn tại tốt đẹp nhất ở con ngõ này. Tôi cảm thấy ghen tị với bà cụ. Cứ hễ phải dự đám tang là tôi lại dấy lên lòng ghen tị với người đã khuất. Lần nào chả vậy. Tôi ghen tị với những người tìm thấy được bình yên trước mình.






18/7/18

5 for today



1. Tôi bắt gặp bức tường vàng nắng này trong lần đầu tiên đi Hội An với em Juan. Mấy năm sau lại đến Hội An, định bụng chỉ cho nàng Bệnh xem, vậy mà tôi tìm không ra chỗ này nữa. Thế giới đúng là nhất kỳ nhất hội, quay lưng một cái đã không còn cơ hội gặp lại nhau.



2. Bạn Puck cho hay, tính đến Giáng Sinh năm nay là tròn 3 năm ngày tôi vinh dự được dùng bữa với bạn ấy :)) Tôi hoảng quá vì cứ nghĩ mình mới gặp bạn Puck gần đây. Thời buổi này, bị hỏi chuyện tuổi tác đã không còn đáng sợ nữa, đáng sợ nhất chính là ngồi điểm lại những sự kiện đã từng trải qua với đơn vị tính bằng năm hoặc chục năm :))

3. Tôi nhớ idol ngày xưa của đám con gái bọn tôi không có ai như thế này. Phẩm vị bây giờ lạ nhỉ :))



4. Sói nhà ta có tính nói thật, kiểu nói thật rất lạnh lùng của người không quan tâm đến việc có làm người khác đau lòng hay không (đôi khi sự thật mất lòng mà). Trường hợp quý trọng ai lắm và không muốn người đó buồn, cậu chàng thường nhíu mày bảo: "Đừng bắt tớ phải nói dối chứ". Thiệt ra nghe cậu ta nói câu đấy cũng đủ đau lòng rồi :)) Kiểu như có lần em Tuli hỏi: 
- Anh thấy nhỏ bạn em có xinh không?
- Không.
- Thế em có xinh không?
- Đừng bắt anh nói dối.
:))

5. Có một bữa, xem phim Chúng ta của sau này (Us and Them), thấy tuổi 20 của mình cũng ở đâu đó trong đây. Đã sống hết lòng mà vẫn buồn hiu. Vì đã sống hết lòng nên mới buồn hiu. Điều tốt đẹp duy nhất là "trong khoảnh khắc đó bản thân đã thực sự hạnh phúc, thứ hạnh phúc đơn thuần của đứa trẻ không cần biết sau này sẽ ra sao."









10/7/18

5 for today



1. Mới xem thử phim Vườn sao băng phiên bản Trung Quốc năm nay. Quay đi quay lại đã sau 25, song niềm yêu thích của tôi với nhóm F4 huyền thoại vẫn vẹn nguyên như hồi mười mấy tuổi đọc Hana yori dango vậy. Phiên bản phim lần này cũng làng nhàng thôi, nhưng cảm giác được quay lại thời tuổi hoa ngây ngố khiến tinh thần tôi có chút hân hoan. Đúng là, không gì tươi đẹp bằng những cô cậu đương tuổi mười tám đôi mươi đâu. Thật đấy.

2. Thi thoảng tôi cũng mua vài chiếc áo sơ-mi nam để mặc, và tình huống thường diễn ra theo kiểu này:
- Chị mua cho bạn trai đấy ạ?
- Ừ em, chị mua mặc trước, khi nào chị có bạn trai thì bọn chị mặc chung.
- Ơ... hi hi... chị vui tính thế...

3. Sói đặt tên cho chiếc áo của tôi là Eden-Vườn địa đàng. Cậu chàng là thế, đặt tên cho hết thảy quần áo giày dép mà cậu ta thích.  
"Một cái tên sẽ khiến ta thương nhớ nhiều hơn chứ, đúng không?" - Sói cười tít mắt cho hay.

4. Cây tường vi - Paustovsky 
"Masa nghĩ luôn đến chuyến đi vừa qua của cô, đến nỗi có lần cô nằm mê thấy cuộc đi ấy trở lại. Những bụi cây tường vi sum suê ướt đẫm sương đêm. Trời hoàng hôn. Trăng non dịu dàng giống như chiếc lưỡi liềm bạc của một cô thợ gặt nào đó bỏ quên, trên nền bức rèm xanh biếc nhạt của đêm khuya. Cảnh vật tĩnh mịch và lòng nhẹ lâng lâng đến nỗi Masa cười thành tiếng ngay trong giấc ngủ."

5. Thiệt lòng mà nói, tôi đang rất buồn. Mấy chuyện xảy ra hồi này khiến tôi cảm nhận rõ sự bé nhỏ, cô đơn và bất lực của bản thân trước những điều khiến tôi đau lòng. Tôi thường mơ thấy tôi một mình bước trên bãi biển trong ánh vàng cuối cùng của hoàng hôn, cát vẫn còn ấm nóng lùa vào những kẽ ngón chân, gió thổi phần phật khiến tóc tôi khô và rạp đi tựa mấy bụi cây cằn cỗi vùng Địa Trung Hải. Trong giấc mơ đó của tôi, biển thăm thẳm, trời rất cao, những ngôi sao đầu tiên của buổi tối rất xa, và nỗi buồn của tôi như thể một điều gì đó mang tầm vũ trụ. Trong giấc mơ đó, tôi luôn tự thì thào với bản thân: sao một con người lại có thể buồn đến thế... 










4/7/18

5 for today



1. Vài người quen hay hỏi tại sao tôi thích ngẩng mặt lên nhìn bầu trời thế. Tôi không biết đáp sao cho phải, nhưng ngoài lý do sở thích cá nhân ra, có lẽ còn vì đấy là chốn thanh sạch cuối cùng khiến tôi có cảm giác mình thực sự "được thuộc về một nơi nào đó".

2. Đã hai hôm nay, có một đám tang ở đâu đó trong khu tôi ở. Ai đấy thổi sáo trong đám tang, nên vào mỗi giờ nhất định trong ngày, tôi đều nghe thấy tiếng sáo (chỉ mỗi tiếng sáo) vi vút với âm điệu không ra buồn không ra vui. Hẳn đây mới chính là cảm giác thật sự của người sống khi nhìn thấy người chết, một cái gì đó nằm giữa buồn và vui, từa tựa sự trống rỗng hoặc vô nghĩa, từa tựa khi ta ngồi đờ người ra để mặc tâm trí và ánh nhìn trôi vơ vẩn. Tôi thật lòng đánh giá cao gu nhạc đám tang của gia quyến nọ.

3. Hồi bé rất là khoái xem phim hoạt hình Papyrus, Quyển sách thần chú, với cả Hoàng tử Argai. Rồi cả phim hoạt hình gì có nhiều vua với hoàng hậu này nọ, mỗi người cai trị một lâu đài và một khoảnh đất, kiểu như mấy lãnh chúa thời trung cổ ấy. Có vua Đấm Đập (là một con sư tử) này, vua Tăng Tăng (là một con thỏ mặc đồ chú hề) này, rồi có cả hoàng hậu Chụt Chụt và hoàng hậu Khúc Mắc (là một hồn ma) nữa. Hồi bé thích được chui vào trong phim và sống luôn ở đó để tha hồ khám phá nọ kia :)) Giờ vẫn thích được như thế, nhưng chủ yếu là để trốn tránh thực tại. :))

4. Chiều nay thấy cầu vồng ở hướng đông, đối diện với hoàng hôn. Cầu vồng và hoàng hôn có một cuộc hẹn trong màn mưa lâm thâm.

5. Nếu phải dùng tên một cuốn sách để mô tả tình cảnh của gia đình mình, tôi sẽ chọn cuốn Buồn nôn của Jean Paul Sartre. Để mô tả thực trạng hiện tại của bản thân thì sẽ là cuốn Sống mòn của Nam Cao và Tắt đèn của Ngô Tất Tố. Hơn hai chục năm đọc sách và giờ đây tôi đã có đủ những tựa sách dành riêng cho đời mình từ rày đến tuốt về sau. Thiệt hết sức mỉa mai!





2/7/18

5 for today



1. Ở thời điểm này, tôi bắt đầu gặp phải những thanh niên rất có khả năng ít tuổi hơn mình, gọi tôi bằng chị và xưng em. Rủi thay, tôi vẫn không quen nổi việc trở thành "chị" của bất kỳ ai, vì trước nay tôi toàn giao du với những người lớn hơn mình, luôn mặc định mình là em út. Việc trở thành "chị" khiến tôi thấy ngượng ngập như thể mình vừa làm một trò vô lại. Quá quẫn bách trước tình huống này, tôi quyết định làm một trò vô lại khác: ăn nói trống không, chẳng thèm xưng hô gì nữa ráo.

2. Hôm nọ, tôi và thằng em đi mua bánh mì nướng muối ớt. Tôi phát hiện hàng bánh mì ấy ở ngay trước cửa hàng bán đồ thể thao của tên Murphy hàng xóm (chắc ai đó vẫn còn nhớ tên Murphy này). Tôi đang chỉ trỏ cho thằng em tôi phát hiện của mình thì tên Murphy từ đâu trờ xe tới. Trông thấy bọn tôi, đúng ra là trông thấy thằng em tôi, gã Murphy nọ đờ đẫn chớp mắt, đắm đuối nhìn thằng em tôi mà cười tóe loe. Thật không thể tin được! Rõ ràng lần nào đụng mặt tôi, tên Murphy đều liếc mắt sắc như dao cau cắt vào mỏm đá cơ mà!!! Tại sao thái độ với thằng em tôi lại khác quá vậy??? Tại sao??? Murphy, mi có phải là gay không???!!!

3. Tôi vừa nói với Sói điều số 2. Cậu ta cười hinh hích và bảo tại tôi lườm người ta nên bị người ta lườm lại cũng đúng thôi. Oan quá, tôi chỉ có đôi mắt của cáo Tây Tạng, đấy-hoàn-toàn-là-do-kết-cấu-tự-nhiên-của-cơ-thể, chứ tôi nào có lườm ai!!! _( ∠ 、ン、)_

4. Giờ tôi mới biết, có nhiều phụ nữ hay nghĩ ngợi tới mức họ phải tập ngồi thiền để bớt suy nghĩ đi. Còn tôi lại đang lâm vào một tình trạng đáng hoảng loạn khác: tôi quá-ít-nghĩ-ngợi! Liệu "thiền" có nhánh nào chuyên huấn luyện cho người ta nghĩ ngợi nhiều hơn không nhỉ?

5. Tôi muốn hóa thân thành cục tẩy nằm yên ả trong hộp bút bằng thiếc của một người bạn thân thương. Loại tẩy màu trắng sữa, có đầu màu xanh lá, mặt trên in hình chữ A và quả táo. Để sự cùn mòn này ít ra còn có ích cho một ai...