30/9/18

Chuyện lãng mạn của nàng ta



Hồi bé xíu, tôi là đứa trẻ ít nói và hướng nội. 
Trong khu vườn hoang xanh rì cỏ lá có một chiếc xe kéo lớn bằng gỗ đã mục nát vài phần. Bọn trẻ con thường thích leo lên đấy, rồi cử cậu bạn của tôi cầm càng xe dập lên dập xuống như chơi bập bênh. Cảm giác chênh vênh vừa sợ vừa vui khiến mấy đứa trẻ la hét vang cả một góc vườn. 
Tôi tuy nhút nhát, chỉ thích ngồi một góc ngắm các bạn nhỏ nghịch ngợm, nhưng thi thoảng cũng vì vui lây mà ngồi cười ngây ngô. Cậu bạn của tôi tinh nghịch lắm. Có lần cậu ta liếc mắt thấy tôi cười, liền lén lút vòng ra sau lưng và ôm chầm lấy tôi đặt lên xe kéo. Khi chiếc xe bắt đầu dềnh lên dập xuống, tôi vì sợ quá mà khóc òa. 
Đó là lần đầu tiên bạn tôi thấy tôi khóc nên cậu chàng vô cùng hoảng hốt, vội vội vàng vàng đỡ tôi xuống rồi đặt tôi ngồi lên một hòn gạch lớn. Tôi càng khóc to thì cậu chàng càng rối tung rối mù, cứ luôn tay chùi nước mắt nước mũi cho tôi rồi lại quệt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán cho mình. Tôi đã không thèm nói chuyện với cậu chàng suốt cả ngày hôm ấy. 
Vài bữa sau, vào một buổi chiều muộn, khi tôi đang men theo giậu hoa râm bụt về nhà thì nghe tiếng cậu bạn tôi gọi í ới. Cậu chàng ra vẻ bí hiểm, nói tôi nhắm mắt vào để cậu ấy cho xem cái này rất hay. Tôi ngoan ngoãn làm theo mà chẳng buồn nghĩ ngợi. Thế là bạn tôi kéo tay tôi về phía cậu ấy và đeo cho tôi một chiếc vòng bé xinh xinh. Rồi cũng chẳng để tôi kịp nói gì, cậu chàng ù chạy mất. ^^' 
Câu chuyện lãng mạn nho nhỏ đến đây là hết. Vì ngay tối hôm ấy, cô nàng hậu đậu nào đó chỉ có leo từ sàn nhà lên giường thôi cũng trượt chân ngã nhào, cổ tay đeo vòng đập vào thành giường khiến chiếc vòng vỡ làm mấy mảnh. Nàng ta vì vậy mà đau lòng và hối hận đến tận những ngày sau. 
Hình như còn vì vậy mà đau lòng và hối hận đến tận bây giờ. 
Hình như thế... nàng ta cũng không biết nữa...









27/9/18

Ghi chép vài chuyện tháng 9



Mấy tháng rồi mới đi cắt tóc 
Chiều hôm nọ đi cắt đám tóc lòa xòa. Tôi đã đổi chỗ cắt tóc từ lâu, vì bà chị ở tiệm cũ nói quá nhiều. Tôi không thích những thợ cắt tóc nói nhiều. 
Thợ cắt tóc mới là một thanh niên trẻ tuổi, hai tháng trước trông gầy và cao lêu đêu như gã nghiện lâu năm, hôm nay đã mập lên mấy phần, chắc do mới lấy vợ. Tôi thường có cảm giác xã hội thật kỳ dị và méo mó mỗi khi thấy những cặp vợ chồng mới cưới cùng nhau mập ú lên như đám sư tử biển miền cực bắc. Không sao bỏ được suy nghĩ những con sư tử biển chỉ có mỗi việc ăn thật nhiều, rồi nằm thở phì phò và đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn nhau cho qua ngày đoạn tháng. Hôn nhân sẽ thật vô vị khi những người đàn ông và những người phụ nữ cứ cùng nhau béo lên (và xấu đi).

Vì quá yêu mà nhớ 
Hôm đứng một mình ở hành lang bệnh viện, tôi đã thật sự rất nhớ những người bạn ngày xưa. Ở họ có những điều tưởng chừng nhỏ nhặt đến mức quay đi quay lại đã có thể quên mất. Là mùi rượu ngòn ngọt, những ngón tay lạnh, cụm tóc xoăn lòa xòa. Là cách chống cằm uể oải nhìn xung quanh. Là tiếng cười khanh khách vô tư lự. Từng cái nheo mắt, chau mày đều in sâu vào trí nhớ tôi như những họa tiết điêu khắc. 
Khi xem một bộ phim, nhân vật mà mình thấy tuyệt vời nhất, mình yêu thích nhất, bỗng nhiên chết thảm thương trong những đoạn phim cuối cùng, có thể người ta sẽ phải bật khóc rồi buồn hiu hắt tận mấy ngày sau. Những đoạn cảm xúc ấy, với tôi, cũng như vậy cả, chỉ có điều chúng chưa bao giờ ngừng, cứ dai dẳng chưa bao giờ ngừng. Vì thế mà ký ức cứ luôn xuất hiện trước mặt tôi ở bất kỳ nơi đâu. Khi là khoảng lặng đột ngột giữa câu chuyện vui, khi là đám mây có hình có dạng trên bầu trời, lúc là tiếng lá xào xạc của hàng cây hai bên đường, lúc lại là khoảnh khắc đứng một mình giữa khoảng sân đầy những đốm nắng lung linh. 
Vì thế mà người ta cứ hay bắt gặp tôi đứng ngây ngẩn, ở bất kỳ nơi đâu...

Lời khuyên của gã tài xế 
Tuổi em mà chưa có bạn trai là em phải tự xem xét lại mình đấy. Anh nói thật. Có khi em nên thay đổi phong cách bản thân xem sao. Mà anh thấy là em xăm trổ nhé, như vậy người ta sợ em thì còn ai dám nói chuyện với em nữa.  
Tôi thì đang cố chống lại cảm giác say xe kinh khủng để không nôn thốc nôn tháo vào người gã ta.

Sự dịu dàng của Sài Gòn 
Mấy cô mấy dì làm dịch vụ hay gọi tôi là "con gái". Lên nhận phòng rồi mở máy lạnh cho mát nha con gái. Con gái thích ăn gì, bún bò hay hủ tiếu? Uống sinh tố bơ cho đẹp da nha con gái! ^^' 
Anh lái xe của GoViet thì tận tâm chỉ cho tôi những bệnh viện nào chuyên khám những bệnh gì. Rồi anh hỏi tôi có chỗ ở chưa. Thấy tôi nhe răng cười bảo tới đó rồi em tính, mặt anh liền trào lên sự thương cảm :")) Anh nói buổi tối lang thang ngoài đường vầy sao được, để anh đi cùng em tới khi nào kiếm được chỗ ở đàng hoàng thì thôi. 
Đi ngang quán ăn nào anh chàng cũng tư vấn độ ngon và giá cả của quán đó. Anh còn dặn tôi giá cả khách sạn, giờ giấc trả phòng, rồi dặn tôi lúc đi khám phải mang đồ đạc quan trọng đi, chỉ để đồ linh tinh lại phòng thôi. Có lúc đi qua đoạn đường kia, tôi thuận miệng kêu đường vắng ghê ha. Anh chàng vội trấn an, em đừng có lo, tại khúc này toàn tiệm bán dụng cụ y tế, mà giờ này không có ai đi mua dụng cụ y tế nên mới vắng á, chứ ở đây an toàn lắm luôn. Tôi nghe câu nào cũng gật gù ngơ ngác như gái quê mới lên thành phố, mặt anh chàng lại trào lên sự thương cảm lần hai :"))  
Rồi anh hỏi tôi bị bệnh gì. Nghe tôi kể anh liền 'a ô' kêu chị anh mười mấy năm trước cũng bị vầy nè, để anh gọi điện hỏi má coi chị uống thuốc gì nha, tại giờ chị anh khỏi rồi đó. Xong anh thắng kít lại, lục điện thoại ra, lưu số máy của má là "Má Chuột" nha (cute dễ sợ :"]] ). Hỏi thuốc xong anh tận tình chỉ tôi đi đến đường này nè, với khoảng cách như vầy em chỉ cần thanh toán chừng này tiền thôi nè, rồi em tới hỏi người ta thuốc này nè, em chịu khó kiên trì uống nha, tại thuốc đông y phải từ từ mới có hiệu quả á. 
Ô, năm nay anh bao nhiêu tuổi mà dễ thương thế anh ơi :"))

Merry-go-round of life 
Những lúc mệt mỏi hay cảm thấy vô vọng, tôi thường sẽ xem hai phim: Kiêu hãnh và Định kiến, hoặc Lâu đài di động của Howl
Tôi nhớ lần đầu tiên nghe bản nhạc Merry-go-round of life, tôi đã mong rằng đây sẽ là bản nhạc vang lên trong đám cưới của tôi. Nếu không phải bản nhạc này, vậy thì chuyện cưới xin đâu còn ý nghĩa gì nhỉ, he he :"D



'Aimer et être Aimé' - Yêu và được yêu.  
Bữa trước xem phim kia có đoạn nhân vật nữ chính cảm ơn nhân vật nam phụ vì đã cho nàng biết cảm giác vui vẻ hạnh phúc là thế nào khi người mình thích vừa hay cũng thích mình. Nghe sao buồn đến thế. Nếu mọi sự trên đời cũng đẹp và giản đơn như chuyện "người mình thích vừa hay cũng thích mình" ấy thì hay biết bao...





11/9/18

Một hồi ức khác...



Ngày xưa, có một thằng bé chăn cừu thích nói dối. Nó hay lừa mọi người trong làng rằng có sói đến ăn thịt cừu để rồi cười khoái trá khi thấy ai cũng tưởng thật và hoảng hốt cả lên...

Ngày xưa, con ngõ nơi tôi sống chỉ lác đác vài mái nhà nằm lút giữa những vườn trà và cà phê, đều là mấy nhà viên chức hoặc buôn bán nhỏ nên gia cảnh cũng không khấm khá gì cho cam. 
Hai chị em tôi, một đứa 5 tuổi, một đứa 3 tuổi, là bé nhất, hay qua lại chơi với đám con nhà đối diện. Nhà đấy có ba chị em tầm hơn 10 tuổi, rất lì lợm, nghịch ngợm và hay ăn cắp vặt. Ngoài ra, một nhà khác trong xóm cũng có đứa con trai, nhưng nó ít giao du với bọn tôi vì nhà nó khi ấy khá giả hơn một chút. 
Có một lần, tôi trông thấy đứa con trai của nhà khá giả nọ làm vỡ đồ trong nhà. Nó sợ bố mẹ nó biết thì sẽ bị đánh đòn, nên nó im im vứt món đồ vỡ đi. Đợi bố nó đi làm về, nó liền chạy đến mách rằng thằng con trai hay ăn cắp vặt nhà bên kia đã ăn trộm món đồ ấy. Bố nó lao thẳng sang nhà kia và mắng nhiếc cả bọn, nào là bé tí mà đã quen thói trộm cắp, nào là bố mẹ không biết dạy con...  
Rõ ràng hôm ấy thằng con trai hay ăn cắp vặt đã không ăn cắp. Nó ra sức biện minh nhưng chẳng ai thèm nghe. Nó bị bố nó lôi vào nhà và tát cho liên hồi. Bọn trẻ con ban đầu còn xúm vào xem, nhưng thấy thằng bé bị đánh dữ dội quá nên thảy đều sợ hãi, tản mát đi chỗ khác chơi hết, chỉ còn mình tôi vẫn đứng chôn chân trước cổng, sốt ruột nghe tiếng đánh mắng mỗi lúc một to hơn và tiếng gào khóc mỗi lúc một lớn hơn. 
Chỉ loáng sau, tôi thấy thằng bé từ trong nhà lao ra, hai má đỏ vầng, tóc tai bết bát. Nó chạy đến gần ngay chỗ tôi đứng thì trượt phải nền đất ẩm ướt đầy rêu nên ngã lăn lông lốc. Cú ngã tựa giọt nước tràn ly, thằng bé, vừa oan ức vừa đau đớn khắp mình mẩy, ngồi bệt ra đất mà khóc rống lên. Rồi nó làm một chuyện khiến tôi lặng cả người: nó cúi gập người xuống, đập trán côm cốp vào nền đất cứng lạnh, vừa đập vừa thét "Sống nhục nhã thế này thì chết đi cho xong!". Nó cứ thét câu ấy mãi không ngừng.  
Tôi đứng đó, đờ người, hai tai ù cả đi. Trước mắt tôi chỉ còn hình ảnh vầng trán nhoe nhoét máu và bùn đất, hòa cùng màu nắng vàng lấp lánh len lỏi giữa những vạt lá cà phê xanh đen. Tôi không nhớ ngày hôm ấy mình đã về nhà bằng cách nào. 
Mười mấy năm sau, trong một lần tình cờ nghe người nhà tán chuyện, tôi mới biết gia đình đó đã lụn bại. Thằng bé khốn khổ trong ký ức của tôi đi làm công nhân và đột ngột chết lúc nửa đêm ở nhà trọ trong khu công nghiệp. Bố nó thành gã nửa tỉnh nửa điên. Còn chị nó đi tù vì tội trộm cắp. 
Cuối cùng, tôi nghĩ, chỉ còn lại mình tôi cô đơn mang theo sự thật nặng nề năm ấy mà đi suốt quãng đời buồn tẻ này. 

Khi chó sói đến thật, và lũ cừu của thằng bé bị ăn thịt hết, ai cũng bảo: Đáng đời, cho chừa cái tật nói dối đi. Nhưng có ai nghĩ đến chuyện "hôm đó chó sói hoàn toàn có thể ăn thịt cả thằng bé" đâu...