30/11/18

5 for the end of November




Chiang Mai . Tháng 11


1. Bóng lưng ở Chiang Mai 
Đó là một tiệm ăn Đài Loan. Chúng tôi ngồi ăn tối ở chiếc bàn đá kê ngoài trời. Anh chàng người nước ngoài một mình đạp xe đến, chọn ngồi tại chiếc bàn đơn ngay sau lưng tôi, ăn uống lặng lẽ. Được một lúc, vì muốn hút thuốc lá nên anh chàng ra tận mép đường, ngồi xuống cách chúng tôi một quãng xa xa và châm một điếu. 
Trăng sáng. Trời trong. Khói thuốc bay theo làn gió rất nhẹ. Tôi ngồi nhìn bóng lưng của con người xa lạ đó, vừa thấy thanh thản, vừa thấy cô đơn. Tôi đã thật lòng muốn ngồi cạnh để gục đầu xuống tấm lưng ấy một lúc và mong khoảnh khắc đó đông cứng lại như đá hoa cương. Tất nhiên tôi không làm vậy. Nào có mấy khi tôi làm điều mình thật lòng muốn đâu (thật may!)... Tôi chỉ ngồi đó mà nhìn, cảm thấy cả đời mình rốt cuộc vẫn chỉ đứng sau lưng mà nhìn, để rồi mỗi khi thấy bất kỳ bóng lưng xa lạ nào, tôi đều chùng lòng nghĩ về một vài bóng lưng thân quen.

2. Bác sĩ nói tôi đáp ứng không tốt với quá trình điều trị. Tôi gật gù. Bác sĩ xích lại gần tôi, đổi giọng thủ thỉ giải thích. Tôi tiếp tục gật. Bác sĩ dần chuyển sang an ủi, gần như muốn động viên tôi. Tôi hơi tủi thân. Có những lúc, ngoài bác sĩ ra, làm gì còn ai nói lời an ủi tôi.

3. Cho dù chúng mình 30 tuổi thì cậu ấy vẫn thế. Cậu ấy mãi mãi bị khóa trong căn phòng của thời niên thiếu. Không thể cùng chúng mình lớn lên. Không thể cùng chúng mình già đi. Đó là lý do chúng mình chẳng thể tìm thấy ý nghĩa của việc trưởng thành.

4. I'm a fool to want you 
Khi Juan mở bài này, chúng tôi đang nằm dài trong căn phòng xinh đẹp trên lầu hai và ngắm bóng nắng rung rinh trên vòm cây xanh mát ngoài lan can. Quãng gần trưa dịu dàng và uể oải. Juan kể về cuộc đời buồn của Chet Baker khiến tôi cười một trận. Tiếng cười mất hút vào khoảng không yên ắng. Khoảnh khắc ngây người cảm nhận cơ thể rệu rã theo từng nốt nhạc và sự yên tĩnh ấy, tôi đã muốn mình tan biến biết bao. 

5. Tôi muốn mình tan biến biết bao...











28/11/18

...









thanh thanh tử khâm

du du ngã tâm

túng ngã bất vãng

tử ninh bất tự âm?


thanh thanh tử bội

du du ngã tư

túng ngã bất vãng

tử ninh bất lai?









15/11/18

5 for today



1. A girl walks home alone at night (từng nói về phim này rồi) chỉ là một bộ phim đen trắng của Iran, kể về cô nàng ma cà rồng Hồi giáo nọ thường loanh quanh trong một thành phố nghèo nàn, buồn tẻ, thi thoảng sẽ lựa chọn kẻ xấu tính xấu nết nào đó để hút máu đến chết. Trong phim có một vài đoạn nhạc điện tử ma mị, kiểu như nhạc phim Only lovers left alive, còn lại ám ảnh nhất vẫn là tiếng rột rột, lạo xạo của chiếc ván trượt trên mặt đường và cả những lúc không có âm thanh gì. Tôi không biết sao hồi đó mình lại ngồi xem hết bộ phim. Có lẽ vì tôi bị cuốn hút bởi sự trống rỗng nhưng vẫn đầy bức bối của bầu không khí trong đó. Mà cũng có lẽ vì tôi mệt mỏi nên tôi muốn nhìn ngắm những kẻ sống vô định và cô đơn trên một tinh cầu cô đơn trôi vô định.

2. Mỗi lần mở cuốn Hoàng tử bé ra, tôi đều cảm thấy như có một cơn gió khô băng qua hoang mạc lúc nửa đêm rồi ùa ra khỏi từng trang sách. Thế giới trong đó thật tĩnh mịch và trống vắng. Liệu đây có phải là sức mạnh của ngôn từ không...

3. Từ hồi được Khoai Tây cho cuốn sách Cô gái Hà Nội mập mặc burqa, đôi lúc tôi lại lôi ra đọc như một cách để trốn tránh muộn phiền. Chuyến phiêu lưu của cô nàng mập ấy thiệt nhộn nhạo, lóng ngóng và đầy rủi ro. Nhưng tôi lại thấy thích. Có lẽ tôi mắc hội chứng sợ hãi những thứ ổn định, ăn chắc mặc bền mà người ta hay rao giảng.

4. Bỗng nhiên tôi nhận ra thái độ hằng ngày của tôi đối với mẹ thật khắc nghiệt. Gần đây, tôi đã suy nghĩ chuyện này suốt mấy tối liền trước khi đi ngủ. Tôi có thể cư xử như vậy đối với mẹ chỉ vì bà là mẹ của tôi, và bà sẽ luôn bỏ qua cho tôi (chứ không như những người khác, rất có thể tôi sẽ bị đánh cho nhập viện vì thái độ kinh tởm của mình). Càng tua đi tua lại từng cái chau mày nhăn mặt, từng câu nói gắt gỏng khó chịu trong đầu, tôi càng hoảng sợ vì nỗi bản thân mình dần có xu hướng trở thành kẻ mình ghét nhất. 
Tôi hoảng lắm. Tôi sợ đến nghẹn thắt ở lồng ngực. 
Chẳng phải mẹ đã chấp nhận con người tôi từ bé đến lớn sao? Vậy cớ gì tôi cứ đi soi mói từng lỗi lặt vặt hằng ngày của mẹ để rồi ép bà phải sửa cho bằng được. Chị bạn tôi cảm thông và nói rằng tôi đang bị ảnh hưởng phần nào bởi chứng bệnh của mình, rằng tôi bị ám ảnh nặng. Nhưng tôi cứ có cảm giác như mình đang vin vào cớ ấy để áp bức và gây khó dễ cho mẹ.  
Sao tôi có thể làm vậy với người đã luôn tha thứ cho cả cuộc đời chả ra gì của tôi chứ...

5. Thôi, tôi leo lên giường đắp chăn đây... giá mà khóc được một lúc thì hay...





13/11/18

5 for today



1. Mất hai ngày cuối tuần hì hụi cắt dán áo váy cho bọn trẻ con. Sáng hôm qua dậy thấy người bị sốt. Đau ghê gớm. Hôm nay thì bị bỏng ở tay vì hậu đậu lúc dùng súng bắn keo.

2. Trước đây có một truyện gọi là Âu Lạc Chi Nữ nói về giai đoạn Trọng Thủy-Mị Châu các thứ. Truyện cũng bình thường kiểu ngôn tình thôi, nhưng xây dựng tính cách hai nhân vật nam là Trọng Thủy và Cao Lỗ ai cũng có nét hay, đến nỗi tôi cảm thấy mình mà là nữ chính chắc không nỡ chọn ai. Con bé Tuli chép miệng bảo rằng cái tính thương hoa tiếc ngọc của tôi chắc chết cũng không sửa được, thế nên nhất định không được để bản thân dây dưa vào những chuyện tình cảm đa chiều rắc rối và linh tinh. Aigoo... tôi đang triệt để nghe lời con bé đây...

3. Tự dưng nhớ hồi trước khi tôi qua chỗ người bạn trai cũ chơi, ai cũng cảnh báo là trong nhà có một anh nọ vô cùng khó gần và tính cách rất khó chịu, bảo tôi nếu thấy thì cứ tránh anh ta đi. Thế là có lần tôi gặp anh ta thật. Về sau mọi người hỏi tôi không biết sao mà anh nọ có ấn tượng rất tốt với tôi, cứ khen tôi ngoan và dễ mến, lại còn nhắc mọi người phải đối xử với tôi thật tốt. Tôi gật gù bâng quơ. Tôi chẳng làm gì đặc biệt cả, tôi chỉ trò chuyện và lắng nghe thôi.

4. Thi thoảng tôi vẫn nhận được tin nhắn của những bạn nào đó nói rằng họ mến tranh vẽ của tôi lắm vì chúng khiến họ cảm thấy rất yên bình, và họ mong tôi vẽ nhiều nhiều nữa cho mọi người cùng xem. Người ta thương mến tôi, vậy mà tôi, quanh đi quẩn lại vẫn chán ghét chính mình. Nếu họ biết tôi chán ngán bản thân mình thì họ còn thương mến gì tôi không...

5. Chuyện buồn nhất là tôi vẫn không sao quên được những chuyện buồn nhất.





8/11/18

5 for today



1. Dạo này tôi đang gặp rắc rối với công việc. Tôi không tài nào vẽ được những điều tôi muốn. Mỗi khi cầm bút vẽ lên tôi đều hoang mang vì mình không sao tiết chế được những chi tiết trong tranh. Vẽ màu mè, tỉa tót cầu kỳ không hề khó. Vẽ đơn giản nhưng vẫn có hồn mới khó. Tôi biết vậy nên tôi buồn lắm...

2. Mợ tôi là chủ nhiệm một lớp 3 ở trường tiểu học nọ. Hôm nay mợ nhờ tôi tham gia giúp mợ thiết kế mấy bộ váy áo bằng giấy cho đám học trò để chuẩn bị biểu diễn thời trang nhân ngày 20-11.  
Tôi nhớ năm cấp ba tôi cũng từng tham gia biểu diễn thời trang thế này cùng một cô bạn học rất thân. Tiếc là chúng tôi đã không còn là bạn nữa sau một hiểu lầm vô cùng tệ hại. Tôi biết hồi đấy cô nàng kia cũng nông nổi và trẻ con nên không thèm nghe tôi giải thích lấy một lời nào, nhưng đến giờ tôi vẫn cảm thấy hối hận vì mình đã không thể vãn hồi một tình cảm đẹp. 

3. Bé Bịnh nói rằng nếu tôi biết đi xe máy và lấy được bằng lái thì nó sẽ mời tôi ăn một bữa no bành bụng :")) Sói cười khuyên tôi hãy cố gắng lên để vòi ăn cho bằng hết mấy món lẩu Nhật, Hàn các thứ, kẻo lại phụ lòng động viên của bạn hiền :")) 

4. Hơ, bây giờ còn có người nghĩ rằng tôi không bao giờ đăng ảnh mặt mũi mình lên vì tôi là người bí ẩn. Vâng, thì bí ẩn. Bí ẩn lớn nhất ở đây là chị có thù với máy ảnh, bản mặt này chường lên nhìn xấu ói ra nên không chụp chiếc gì sất cho đỡ gặp ác mộng thôi. Đấy, bí ẩn vậy thôi! :)))))

5. Đây là bài hát chị mẹ thích nghe mỗi tối trong quảng cáo tivi Sony Bravia. Nàng ta mô tả hai câu điệp khúc là "nghe rất ngầu và phê pha" ~ ♥








6/11/18

5 for today



1. Hoang tưởng là những ý tưởng hay phán đoán sai lầm, dựa trên các suy diễn không phù hợp với thực tế về sự thật bên ngoài. 
Ảo giác là tri giác như có thật về một sự vật, một hiện tượng không có trong thực tế khách quan. 
Ảo tưởng là tri giác sai lầm về các đối tượng có thật trong thực tế khách quan. 
Cả đời mình sống trong những thứ này ư?

2. Gần đây oải đến nỗi không đọc được trang sách nào. It's time to read The Wind-up Bird Chronicle again!

3. Không thể tin được là tôi đang rơi vào tình trạng tự tin và thiếu tự tin khủng khiếp diễn ra cùng một lúc.

4. Thiệt ngán khi phải dự những đám cưới mà phần âm nhạc do nhà hàng chọn ghê đến nỗi mình phải bỏ ra ngoài. Đến một list nhạc tử tế cho đám cưới của chính bản thân cũng không chọn nổi, vậy thì cưới xin để làm gì mới được chứ, để làm gì... Các người cứ lấy nhau đi, rồi về nhà và béo phì ra như hà mã nhé, đáng đời các người... hu hu...

5. Ơ, hơi nghiện nghe CIKI rồi này...









4/11/18

...



không biết tự bao giờ đã thành thói quen, trước khi đi ngủ thường nghĩ:
"tối nay ngủ luôn không bao giờ dậy nữa thì hay"

thi thoảng vẫn đưa tay ra sau lưng,
sờ và đếm ba đốt xương nổi lên như ba mẩu đá dưới làn da mỏng mảnh

cô Thu Thanh dạy trường pt đặc biệt Nguyễn Đình Chiểu kể trên tivi:
ngày đầu đi dạy, vào lớp đứng mười mấy phút mà lớp vẫn thản nhiên nói chuyện ồn ào
cô khiển trách vì không em nào đứng dậy chào cô một câu
có hai em ghé tai nhau bảo bà này kì cục, vào lớp mà cứ im im, 
tụi mình mù có thấy gì đâu  
cô kể vậy, rồi cô dụi mắt khóc

tối nay nhạt và hơi buồn
nghĩ mười phút rồi nhưng không biết viết gì thêm, nên đi ngủ
"tối nay ngủ luôn không bao giờ dậy nữa thì hay"






2/11/18

5 for today



1. Hôm nay đang ngồi thì mẹ tôi bảo: "Hà này, mày coi làm gì thì làm, bạn mày đã lấy chồng tới lần thứ hai rồi đấy!" 
Ơ, làm gì là làm gì? Mẹ muốn con phải làm gì? Đi cướp chồng của bạn chắc?? (⊙‿⊙✿)

2. Vẫn là mẹ. 
Nghe mẹ đồn tên Murphy hàng xóm mới đi hỏi vợ. Tôi cười hê hê nói dạng người suốt ngày cắm đầu bấm điện thoại như thế sao không hỏi vợ online luôn cho rồi mẹ nhỉ. Thế là quả báo nhãn tiền. Tối đó nằm mơ cả xóm nô nức đi dự đám cưới Murphy, trừ mỗi mình ra. Tên Murphy nham hiểm trút cho tôi một rổ điện thoại to và bảo khi nào sửa xong chỗ điện thoại này mới được đi dự đám cưới. Sau đó Murphy bỏ đi, tiếng cười ha ha man rợ hòa tan vào đêm lạnh... 
Tấm ngồi bên rổ điện thoại khóc hu hu nhưng không Bụt nào hiện ra cứu nàng cả... Đáng đời Tấm cái tội mỉa mai người khác... ( ´・‿・` )

3. Cặp đôi trong phim The Smile Has Left Your Eyes dễ thương quá chừng, tiếc là yên ả được đúng một tập T^T Tôi thường khá quan tâm đến những bộ phim gợi ra trăn trở về ranh giới giữa người tốt và người xấu. Và tôi không thích cách những người nghĩ bản thân mình là tốt đi phán xét, bài xích những người mà họ nghĩ là xấu. Tốt hay xấu gì cũng chỉ mang tính tương đối thôi mà. 
(Tuy nhiên cứ đẹp trai cute như nam chính thì auto tốt cũng không sao, châm chước cho qua được hết =]])

4. Hôm nọ người bạn cũ hỏi tôi thường cảm thấy thế nào mỗi khi nghĩ về những điều sai trái mình từng làm trong quá khứ. Nàng hỏi tôi có buồn nhiều lắm không, tôi có sợ phải nhắc đến không. Có lẽ là tôi buồn, tôi nghĩ vậy. Nhưng tôi không sợ cũng không ngại phải nhắc đến. Tôi đã không tốt, tôi xấu xa, tôi ác với người khác, và tôi cũng có những lúc dối trá. Tôi nóng nảy đến vô phương cứu chữa. Nhưng vì trải qua những điều đó mà tôi có thể dần dần bình tâm. Tôi thích nghĩ về mình như một chiếc chén sứ đầy vết rạn nứt hơn.

5. Phòng tôi mùa này đầy nắng...








1/11/18