28/9/14

...







Sáng ra, ngồi nhóp nhép xong hai lát bánh mì phết bơ kẹp chà bông với hai cây xúc xích, tình cờ thấy tấm hình này trên tumblr, thế là thấy nhớ bầu trời tháng mười hai ghê gớm, nhớ đến cồn cào...





27/9/14

My friend




Lou - in London
by Sonata







26/9/14

Nói nhảm tí...




Đầu tiên, thực cảm ơn bạn Sói đáng yêu nhất quả đất, vì thấy tinh thần tôi dạo này xuống cấp trầm trọng, bạn ý đã tự động đổi nhạc cho blog của tôi, lại còn gửi cho tôi một list những ca khúc pop ballad Hàn Quốc để nghe dần. Hôm qua cậu ta còn hỏi tôi nhạc hay không. Tôi bảo, nghe cũng dễ chịu, mỗi tội ngọt ngào quá hình như không hợp với loại độc thân ế ẩm lâu ngày như tớ. Sói cười rất lưu manh, đề nghị, yêu tớ đi, tớ cho biết thế nào là ngọt ngào. Tôi bĩu môi đáp lại, đừng có nói kiểu ấy, đầu tớ chỉ nghĩ đến vài chuyện bậy bạ thôi. Thế là cậu ta nhoài người, ghé sát mặt vào camera, chớp mắt nói, hay chúng mình làm vài chuyện bậy bạ đi! Chà, thảo nào Sói nhà mình trông xinh trai thế, da cứ trắng mịn như sữa chua, mặt dày thế thì mụn mè nào mọc lên được  =))


Thứ hai, vì chớm mùa khô rồi nên tôi vừa mới đặt mua hai cây son dưỡng môi. Lúc cái anh nhân viên bán hàng của pibook gọi điện để xác nhận đơn hàng, tôi chỉ muốn ngất luôn vì độ nhã nhặn lịch sự đã đạt gần đến đỉnh cao của anh này. Giọng Hà Nội vừa mềm vừa ngọt nhé, lại còn một dạ hai thưa dù nghe cái giọng tôi thì cũng thừa biết là một con bé chíp hôi rồi. Trao luôn cho anh này giải thanh niên (giả vờ) đáng yêu của tuần thôi!


Thứ ba, tôi mới lật sổ xem list việc cần làm trong tháng trước và tháng này, phát hiện ra có mấy phần quà hứa mua tặng bạn mà còn chưa thèm làm. Đợt rồi lười đến nỗi mua giày dép quần áo cũng mua online, rồi cứ thế nằm ườn ra đợi người đến giao hàng tận tay, bụng còn thầm mơ ước giá có dịch vụ thay đồ hộ luôn thì tốt quá. Giờ thì hay rồi, đành mặt dày chuyển việc chưa làm tháng trước sang tháng sau vậy. Ai được tôi hứa tặng quà thì thương tôi với nhé, lười thành bệnh rồi, chữa không có khỏi... :">


Thứ tư, chuyện vui là em Tuli kể em P đính hôn. Chuyện buồn là em Tuli kể em P đi ăn tối với bạn chồng tương lai, hai đứa cãi nhau, bạn chồng tương lai tát em P một cái rồi bị em P tạt hết ly rượu vào mặt, thế là chẳng còn đính điếc gì nữa. Tôi hơi kinh ngạc, sao em P lại đính hôn với một kẻ vũ phu như vậy nhỉ. Tuli nói, bố mẹ em giới thiệu rồi bắt lấy chứ bà P nhà em có muốn đâu. Chậc, cái này chính là trong cái rủi có cái may đây. Tôi từ bé đến lớn luôn cực kỳ khinh thường loại đàn ông con trai thô lỗ với phụ nữ dưới mọi hình thức. Bởi thế trong không gian bạn bè hạn hẹp được chọn lọc của tôi chỉ có những người như Sói chẳng hạn, cậu ta chưa bao giờ lớn tiếng với phụ nữ, bất quá thì chỉ im lặng không để ý nữa mà thôi; hoặc như thầy giáo từng hướng dẫn tốt nghiệp tôi chẳng hạn, lúc đi lên cầu thang cùng tôi, thầy luôn đi sau một chút, lúc đi xuống cầu thang thì luôn đi trước một chút, lúc vào phòng thầy sẽ lịch sự mở cửa để tôi vào trước với phong thái rất nhã nhặn (hồi đó mỗi khi thấy thầy mở cửa mời tôi vào, tôi thường rất muốn vỗ vai thầy để hỏi xem có phải thầy từng là tiếp tân của một khách sạn quốc tế cao cấp nào đó hay không). Vậy mà nay còn có người đánh cả vợ tương lai của mình cơ đấy... Nhưng mà, em P cũng thật là, rõ ràng cũng đừng nên tạt rượu vào mặt người khác như vậy, chẳng phải rượu ở mấy nhà hàng cao cấp thường rất đắt sao, có điều kiện cũng không nên phí phạm như vậy chứ... chậc  :-<


Thứ năm, 12 rưỡi trưa rồi, hết giờ nói nhảm.





24/9/14

18/9/14

...







Mùa thu của Cây Dương - Kazumi Yumoto








17/9/14

[20.9.18.5.4]







Có những buổi sáng thật tệ...|








14/9/14

...





Anh đã từng muốn chinh phục cả thế giới. Nhưng đến cuối cùng khi quay đầu nhìn lại, tất cả thế giới này từng chút từng chút đều là em…
Those Years - Hu Xia (You Are the Apple of My Eye’s OST)



nghe... kinh quá! (“▔□▔)







13/9/14

...





Rốt cuộc thì chúng ta học cách mỉm cười đến nỗi trở thành một người không dám khóc.
(Thiên Lam dịch) 






11/9/14

[1.12.15.14.5]




Ngày nghỉ.
Tôi nằm trên giường suốt hai tiếng để đọc tiếp cuốn Dance Dance Dance của Murakami, nhằm thư giãn sau mấy chục ngày ngập ngụa trong công việc. Thế nhưng càng đọc tôi càng thấy mệt hơn. Thứ không khí u ám nặng nề từ cuốn sách không ngừng trào ra làm tôi khó thở, ngay cả bọn rau cần và rau diếp được huấn luyện khắc nghiệt để trở thành siêu rau cũng không khiến tôi cười nổi nữa, đến khi Gotanda lao xe xuống biển, tôi uể oải quăng cuốn sách sang một bên, đầu đau như búa bổ.
Vậy là tôi đi tắm. Cố nặn ra lời một bài hát nào đấy để thư giãn trong lúc tắm nhưng đầu tôi không hoạt động nổi, thế là tôi đành đứng dưới vòi hoa sen trong im lặng. Tắm xong tôi lại lau dọn phòng, lau laptop, lau kính, lau bàn, xếp gọn đống giấy vẽ, đổ rác, lau giày, lau mấy cái túi da, lau hộp đựng hoa tai, lau bình gốm đựng bút vẽ. Mãi một hồi lâu, sau khi nhận ra mình bắt đầu lại lau laptop, tôi ngán ngẩm thừa nhận bản thân đã quá mệt mỏi rồi.
Cả tháng vừa qua có vẻ trôi qua một cách đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Tất nhiên, chỉ là "trông có vẻ đơn giản thôi", chứ sao tôi lại mệt mỏi đến độ này, có khi một thứ quái gở nào đó đã đội lốt "đơn giản" để lừa tôi cũng nên. Tôi nghĩ cần phải ghi chép lại những thứ vặt vãnh mà tôi còn nhớ mới được, biết đâu sẽ ngộ ra cái thứ đơn giản đang trá hình kia:
. Tháng rồi tôi suốt ngày vùi sâu trong ghế làm việc, hết nghe Anna Rosinelli hát một cách đầy thách thức lại đến Imany rên rỉ về những trái tim tan vỡ, thỉnh thoảng còn chuyển sang vài album hòa tấu hoành tráng của Kitaro. Rồi trong một khoảnh khắc ngồi đần người, tôi nhận ra những giai điệu trong suốt của Caravansary phát ra từ loa máy tính hình như đang thổi cho lòng tôi trống huơ trống hoác. Tôi ngừng nghe nhạc trong khi làm việc.
. Tôi thổ lộ với Sói rằng tôi muốn mua một cái điện thoại mới. Một cái smartphone nào đó, gọi là Oppo hay Xperia gì ấy, những cái tên nghe thật ngớ ngẩn. Tại sao thế? Sói hỏi. Bé đâu thích kiểu điện thoại như vậy. Tôi lại thành thật khai, cái điện thoại Nokia cà khổ của tôi bị chai pin nặng rồi, thật không biết thời này còn ai dùng một cái Nokia E mà cứ cách một ngày lại phải sạc pin một lần không nữa, đó là tôi còn không hề sử dụng nó đấy, chỉ có mỗi sáng tắt chuông báo thức xong ném loanh quanh trên giường, tối đến lại tắt điện thoại đi ngủ. Sói nén cười, ho khụ khụ, bé không dùng điện thoại thì mua mấy cái smartphone ngớ ngẩn kia làm gì. Nghe nhạc chứ làm gì. Tôi nghệt mặt đáp. Thỉnh thoảng trong vườn nở hoa cỏ gì đẹp thì chụp, chụp cây, chụp mây, chụp nắng, thế thôi. Lần này thì Sói cười toét, miệng ngoác đến tận tai, nói ừ, bé mua cái điện thoại tốt tốt chút mà nghe nhạc trước lúc ngủ cũng được, chứ nhét mấy cái earphone vớ vẩn vào tai lâu ngày hỏng tai mất. Tôi gật gù. Kỳ thực tôi chỉ thích điện thoại Nokia thôi. Chẳng vì lý do gì đặc biệt. Chỉ là tôi hảo cảm với chữ Nokia, hảo cảm với Phần Lan. Tôi yêu cái Nokia nắp gập với mấy cái phím to đùng mà tôi dùng mấy năm trước kinh khủng, nó xinh xinh mập mập hệt như một món đồ chơi trẻ con, nhưng một ngày đẹp trời nó hỏng dây cáp lần thứ n khiến tôi đau lòng không thôi. Trong lúc chán nản lục lọi đám báo cũ ở góc nhà, tôi tình cờ lượm được cái Nokia E, thế là dùng "tạm" cho đến giờ. Nghĩ thật kinh quá, đến điện thoại của tôi cũng già nua lạc hậu như chính chủ nó vậy! Cuối cùng, Sói kết thúc chủ đề điện thoại bằng kiểu cười tủm tỉm quen thuộc: "Rồi, bé thấy thích thì cứ mua thôi, điện thoại tốt thì nghe Les Rois Du Monde cũng thích lắm đấy!"
. Hôm Trung Thu, tôi với mẹ đi mua ít bánh Trung Thu, một cái bánh bông lan cuộn kem, hai phần nem nướng. Lúc đi qua những dãy đèn lồng rực rỡ lấp lóa trên phố, nỗi nhớ khoảng thời gian còn là sinh viên đại học bỗng chốc cuộn lên trong lòng. Ngày đó tôi ở cùng vài anh chị lớn, chỉ là con nhóc năm nhất, đến Trung Thu còn được họ mua lồng đèn cho nghịch, mua bánh rồi pha trà cho ăn. Con bé Bệnh những năm ấy cũng hí ha hí hửng rước đèn với tôi, cười ngoác miệng. Trăng những năm ấy hình như cũng tròn vành vạnh và sáng hơn bây giờ nhiều. Tôi nắm tay mẹ đi trên con phố vàng rực đèn và nườm nượp xe cộ, thỉnh thoảng đây đó còn vọng đến tiếng trống múa lân, thấy trống trải nhiều hơn rộn ràng. Trong đầu không ngừng chảy qua câu nói bâng quơ vào một hôm nào đó của mẹ: "Trung Thu của người lớn thì chỉ vậy thôi, biết hết rồi thì còn tò mò gì nữa, hết tò mò là hết háo hức, hết vui..."
. Có một đồng chí công an địa phương mới ghé nhà tôi mấy hôm trước, nghe bảo là muốn làm mấy bảng điều tra nhân khẩu gì gì đó. Mẹ tôi nheo mắt đầy ngờ vực, chẳng phải hồi tháng ba cậu mới đến làm điều tra rồi còn gì. Đồng chí nọ có vẻ hơi bất ngờ trước trí nhớ của mẹ tôi, liền gãi đầu thú nhận, cháu làm mất giấy tờ ở đâu rồi cô ạ, giờ phải đi làm lại. Mẹ tôi nghe thế cũng chả thèm nể nang gì, phẩy tay bảo, cậu làm công an kiểu gì mà giấy tờ cũng làm mất thế này. Ô, đúng là mẹ tôi, chém đinh chặt sắt tỉnh bơ. Nhân đây cũng phải công nhận, đất nước chúng ta kể ra cũng có chút thất bại thật đấy, có thể đào tạo ra được những đồng chí công an bảnh bao mặc đồng phục đẹp không chê vào đâu được; các đồng chí ấy có thể giữ một nắm giấy tờ từ hồi tháng 3 và đến tận tháng 9 mới phát hiện ra nó mất, sau đó ì ạch đi làm lại; các đồng chí ấy có thể đến nhà người ta uống non nửa bình trà trong lúc điều tra nhân khẩu, tán phét với một bác trung niên rồi hồ hởi đề nghị gặp con gái bác ta để thảo luận về niềm đam mê vẽ từ thuở bé tí ti. Tôi thật lòng cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến viễn cảnh an ninh của hai phần ba quãng đời còn lại phải phụ thuộc vào những đồng chí như vậy. Quả nhiên những anh bộ đội đặc công cao mét tám, tài giỏi dũng mãnh phi thường gì đó chỉ có trong truyện thôi, và cũng chỉ dùng để bù đắp tinh thần của đám con gái mơ mơ màng màng mà thôi... chẹp!
. Khi gõ lạch cạch tới đây thì tôi bắt đầu mơ hồ nhận ra vấn đề của mình rồi, nên thôi, không nói vớ vẩn nữa, đợi một ngày khác sẽ nói tiếp vậy...





5/9/14

10




1. Biên niên ký Chim vặn dây cót - Haruki Murakami 
2. Không gia đình - Hector Malot 
3. Sống như Tiểu Cường - Bukla 
4. Sherlock Holmes - Arthur Conan Doyle 
5. Cổ học tinh hoa - Ôn Như Nguyễn Văn Ngọc và Tử An Trần Lê Nhân biên soạn 
6. Tiếng chim hót trong bụi mận gai - Colleen McCullough 
7. Chuyện bí ẩn thường ngày - Paul Jenning 
8. Những chuyện kỳ bí của Stine - Robert Lawrence Stine 
9. Giamilia-Truyện núi đồi và thảo nguyên - Chingiz Aitmatov 
10. Dế Mèn phiêu lưu ký - Tô Hoài





4/9/14

=))











2/9/14

/sep´tembə/








vẫn cứ mưa thế thôi...