31/3/13

Thư dài số 2



Sói này,
Có một chuyện tớ muốn kể cậu nghe. Mấy hôm trước, tớ ra cửa hàng photo từ sáng sớm để in một số bài cho đồ án. Lúc bước vào tớ thấy chủ cửa hàng, một người đàn ông trông chẳng có gì đặc biệt, đang ngồi ăn sáng. Trong cái đĩa trắng muốt đặt trên bàn là một miếng bò bít-tết dày cộm, thoạt trông đã biết rất mềm và đậm đà gia vị, ngoài ra còn có một phần trứng ốp-la, mấy lát cà chua và dưa leo, vài cọng ngò ta. Bên phải có hai ổ bánh mì tròn vàng ruộm, phủ đầy những hạt vừng lấm tấm bóng lưỡng.
Khi nhìn thấy đĩa bò bít-tết đó tớ đã vô cùng thèm. Phải, rất thèm, đến nỗi tớ chỉ muốn ngồi ngay xuống chiếc ghế nhựa màu đỏ trước mặt rồi cắm đầu mà ăn ngấu nghiến. Cậu hẳn rõ hơn ai hết khẩu vị của tớ. Tớ chưa bao giờ hảo thịt bò cả. Đối với tớ thì thịt bò là loại thức ăn có cũng được, không có cũng chả sao. Thậm chí nếu món thịt bò có đột nhiên biến mất khỏi thế giới này thì chắc tớ cũng chẳng hay biết gì. Nhưng vào buổi sáng hôm đó, tớ đã thực sự cảm nhận món bò bít-tết của tay chủ cửa hàng photo bằng tất cả các giác quan của mình. Tớ đã ngửi thấy mùi tỏi phi thơm nồng ngay từ lúc bước vào, và còn nhận ra cả cái mùi thanh mát của dưa leo dù nó gần như đã bị mùi bò át hẳn đi. Tớ ngắm nghía không rời mắt lớp mỡ bóng mịn phủ trên miếng bít-tết hồng tươi, bánh mì thì nâu óng ả như trong một đoạn quảng cáo, cà chua dường như đỏ hơn, và ngò thì xanh biếc hơn bình thường. Tai tớ dường như nghe thấy cả âm thanh "xèo xèo" lúc thịt bò được thả vào chảo, lưỡi tớ cảm nhận được sự cay nồng của lớp gia vị, và tay tớ thì như đang sờ vào lớp bơ trơn bóng được quét đẫm trên lớp vỏ bánh mì. Tất cả chẳng khác nào một dòng nước lớn lao ào ào vào cơ thể, khiến tớ phải ngẩn người trong vòng mấy giây đầu tiên, trước khi tay chủ cửa hàng cố hắng giọng đưa tớ trở về với thực tại. Hẳn là gương mặt thèm thuồng của tớ lúc ấy trông khôi hài lắm. Tất nhiên tớ đã không thể quay sang mà đề nghị rằng: "Này anh, em đang thèm bò bít-tết đây, nếu không phiền thì cho phép em ăn hết chỗ còn lại nhé!". Tất nhiên là tớ không thể nào nói ra điều đó được rồi. Nhưng xét theo cái vẻ bề ngoài, chắc chỉ còn thiếu nước nhỏ dãi xuống đầy cổ áo thôi thì cả thế giới này cũng sẽ biết tớ đang thèm bò bít-tết mất. Thật xấu hổ.
Tại sao lại thế nhỉ? Tại sao lúc ấy tớ bỗng dưng thèm ăn đến thế? Mà tại sao lại thèm thịt bò chứ không phải bất kỳ món ăn nào khác? Và tại sao đã thèm đến vậy nhưng tớ lại không hề có ý muốn đi mua ngay một phần bít-tết để ăn cho thỏa nguyện? Ý nghĩ duy nhất của tớ ngay tại thời điểm đó là dùng tay bốc miếng bít-tết kia nhét đầy miệng, rồi xé mấy ổ bánh mì tròn ra mà quết thật đẫm thứ nước sốt đặc quánh trên mặt đĩa. Cả cơ thể gào lên bảo tớ phải làm như vậy ấy chứ, nhưng ơn trời, tớ luôn có cái vỏ bọc vô cùng lịch thiệp, hoàn hảo đến mức khốn khổ. Chính cái vỏ bọc đó đã ngăn tớ không thực hiện một hành vi hết sức thô bỉ và vô đạo, đó là cướp trắng trợn bữa sáng hơn năm mươi ngàn VN đồng của người khác ngay trước bảy rưỡi sáng. 
Cậu biết tỏng căn bệnh chán ăn của tớ rồi đấy. Mà cũng không hẳn chỉ là chán ăn nữa, đúng ra là bệnh chán-tất-cả-mọi-thứ. Không hiểu cái gì đã đá đít sự thèm thuồng của tớ ra khỏi chỗ nấp sâu kín trong cơ thể. Nhưng có một điều hết sức không may là tớ đã không hề cảm thấy khá khẩm hơn chút nào sau sự việc ấy. Rõ ràng từ sâu bên trong, bản thân tớ đang rất cần một điều gì đó, nhưng cái bên trong tớ càng hét lên ra hiệu thì lý trí của tớ lại càng siết chặt hơn gọng kìm của nó, hòng cầm tù con người bên trong tớ kia.
Hình như tớ không hề muốn mình được thoải mái tự do. Cậu có thấy thế không? Tớ có vẻ thỏa mãn hơn khi nhồi nhét tất cả cảm xúc của mình vào trong cái hộp kín, rồi cứ đứng ngoài mà lắng nghe tiếng gào thét vọng ra từ bên trong. Có thể nói đấy là một loại khả năng không nhỉ? Cách đóng cảm xúc ấy. Có điều cái khả năng bệnh hoạn đó giờ đây đang từ từ trở thành bản năng của tớ. Nó hệt như một chương trình đã được lập trình sẵn để khi cần là cứ thế tiến hành chạy thôi, chẳng cần sự cho phép của đứa nào nữa cả. Kinh khủng quá sức!
Khi viết cho cậu những dòng này (trong một quyển sổ tay đầy hình thỏ và gấu cho bọn trẻ con, và nét bút chì ngoáy loạn xạ như cua bò), tớ không còn cảm thấy cơn thèm thuồng mãnh liệt như buổi sáng hôm ấy. Tớ chỉ chán ghét chính mình khi ngày càng chìm sâu vào trong cái cuộc sống nhạt thếch đến vô vị này. Tớ còn chẳng hề phản kháng lại đời sống trì độn như của lũ người bị biến đổi gen mà tớ từng xem trong một bộ phim nào đó nữa ấy chứ. Tớ chả hiểu sao mình lại dễ dàng chấp nhận cái sự phải sống chung và bị đồng hóa bởi một đám những kẻ tẻ ngắt, buồn chán xung quanh. Nhưng có một điều thì tớ biết rõ, tớ nhất định không phải kiểu người như thế.
Tớ sẽ suy nghĩ sâu hơn về chứng thèm ăn bất chợt này, cũng như về tất cả mọi chuyện đang diễn ra. Và tớ sẽ lại kể cho cậu ngay khi não tớ bắt đầu tỏ ra hữu dụng hơn. Còn bây giờ có lẽ là không thể.
Hôn cậu hai phát vào má.


________________




30/3/13

29/3/13

[Film] Curfew




Richie and Sophia

Uầy, bị mê đắm phim này rồi nha! Khó lòng mà kiếm được nhiều phim ngắn hay như Curfew. Chỉ gần hai chục phút, bộ phim này làm tôi liên tưởng như một phiên bản ngắn hơn và u ám hơn của phim Usagi Drop vậy  (~_~)  Xem xong thấy thổn thức trong lòng  :))
Xem ở đây luôn nè:  Xem phim Curfew 




27/3/13

Thư dài số 1



Mẹ,
Con thấy ghét mọi thứ, dẫu con biết như vậy thật vô duyên và vô cùng lố bịch.
Tối hôm qua, khi thấy nó đi đi lại lại trước mặt, một cảm giác tức giận đã bắt đầu trào lên trong con. Con ghét nó. Mỗi tiếng động nó tạo ra trong căn phòng này đều như những hòn đá đồng loạt chọi vào đầu con. Cái vẻ chịu đựng của nó bỗng nhiên trở nên lầm lì đến không thể chấp nhận nổi. Còn sự im lặng vốn có vẻ hiền lành của nó thật chẳng khác nào đang trêu ngươi con. Tối hôm qua con thật sự đã muốn lao về phía nó mà gây sự, con muốn hét lên, chửi mắng nó, đấm đá nó, con muốn nói với nó rằng nó phải biến ngay cho khuất mắt con. Nhưng con đã không làm như vậy. Con chỉ kéo gối để nằm xuống, bảo nó ngồi tránh xa con ra, rồi bắt đầu chịu đựng cảm giác khó thở vì cơn giận cứ dồn dập chạy khắp các mạch máu đang sôi ùng ục của mình. 
Gần đây, sáng nào con cũng thức dậy cùng với những cơn ê ẩm lan ra khắp người. Con không thể dậy ngay lập tức được nữa, chỉ nằm đó và nhìn lên trần nhà sạch như lau như li. Nửa tiếng. Rồi một tiếng. Mẹ chắc không ngờ tới việc này đâu, nhưng rốt cuộc thì cảm giác ghê tởm đã bắt đầu trườn ra từ trong quá khứ và bám được vào con. Những lúc nằm im lìm và nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt (mà thực ra là chẳng nhìn gì), con luôn cảm nhận rõ ràng có một thứ nào đó dị dạng và nhớp nháp đang bò lan khắp người, một cách chậm rãi, như thể nó cố tình muốn con nhận ra được sự xuất hiện của nó, rồi nó từ từ chảy vào miệng con khiến con lợm giọng. Những khi như vậy, thật trớ trêu, con luôn nhớ tới những kẻ mà trước đây con từng qua lại, dù con rất ghét chúng nó nhưng con vẫn cứ qua lại. Tại sao lúc đó con vẫn chịu được những cái miệng làm con phát tởm, con vẫn chịu được mấy bàn tay bẩn thỉu sờ soạng khắp người, tại sao con vẫn luôn vô cảm với tất cả những thứ đó cho đến lúc này? Bạn con đã từng cảnh báo rằng mọi thứ đều có giới hạn, nhưng tất nhiên là con đã không nghe, mẹ biết con mà. Con muốn đẩy mình tới sát giới hạn ấy (cứ tạm cho rằng có cái gọi là giới hạn), con đã thách thức sự chịu đựng của mình trong những việc mà con luôn thấy tởm lợm nhất, con nhét đầy miệng tất cả những thức ăn thối rữa và bẩn thỉu nhất cho đến khi phải nôn ra mới thôi. Đúng là khi làm được những thứ bị cấm người ta luôn cảm thấy hả hê. Nhưng mẹ ơi, sự hả hê ngu xuẩn đó đã qua từ lâu lắm rồi, giờ có phải là giờ phút của sự trừng phạt muộn màng dành cho con không?
Thật buồn cười, con chỉ mới sống được hơn hai chục năm, vậy mà con luôn thấy mình như cái vỏ ốc mượn hồn đã rỗng toác nằm lăn lóc trên bãi biển. Con vẫn mong có ai đó hiểu được hết nỗi sợ hãi của mình, nhưng thật sự sẽ chẳng có ai làm được điều đó cả, bởi con sẽ luôn chỉ trưng ra cái vẻ ngoài cạn cợt của con mà thôi. Mà lắm lúc con cũng chẳng hiểu chính mình. Bạn con nói rằng con đang cố vứt bỏ những thứ con ghét, nhưng con không làm được, chính vì thế mà con đâm ra giận dữ với bản thân và nổi cáu với cả người khác. Từ khi nào mà con lại trở thành một đứa bất lực và điên rồ như vậy hả mẹ?
Mẹ không biết đâu, con luôn sướng rơn lên mỗi khi nói chuyện điện thoại với mẹ, nhưng con chẳng biết diễn đạt thế nào ngoài việc cứ ngoác miệng ra cười không thành tiếng. Mà mẹ thì đâu có thấy con cười, thành ra những lúc mẹ chuẩn bị cúp máy con đều rất sợ. Một phần trong con chỉ muốn năn nỉ rằng mẹ nói nữa đi, nói nhiều vào, nói gì cũng được, nói gì con cũng đều nghe hết, nhưng làm ơn đừng tắt máy. Con không muốn ngồi một mình. Con sợ phải một mình. 
Con từng nói với mẹ rằng làm một kẻ cô đơn rất tuyệt. Đúng thế. Nhưng con không phải kẻ cô đơn nữa rồi, con đã trở thành đứa chẳng có gì. Những thứ con ghét đều đã thành rác bị con vứt vào sọt, còn chính con có khi cũng đã thành rác của người khác, và hình như cũng bị quăng đi rồi mẹ ạ. Khôi hài thật!
Con viết thư cho mẹ, vì con biết mẹ sẽ chẳng bao giờ đọc được nó đâu. Nhưng quả thực con đang sắp chết ngộp vì sợ hãi và kiệt sức đây.
Mẹ ơi. Giúp con.



_______________




26/3/13

Lại lảm nhảm



1. Sau một thời gian làm đủ trò với blog, tôi lại trở về với không gian yêu thích của mình. Tức là một nơi buồn một tí, tối một tí, dịu dàng một tí. Một nơi dễ say, bởi vì chẳng nên tỉnh táo quá mà làm gì.

2. Nina Simone

Ờ..... tôi thích Jazz. Chả phải dân sành Jazz hay gì gì đâu, chỉ đơn giản là thích những giai điệu Jazz từ tít năm 1920 đến giờ. Đây, một trong những nữ nghệ sĩ Jazz mà tôi rất ấn tượng. Tôi mê cái giọng khàn khàn đặc biệt của bà (hình như hút thuốc nhiều quá nên khàn cả giọng hay sao ấy :]] ), mê cả đường nét cá tính mạnh mẽ trên khuôn mặt nữa. Ca khúc đầu tiên mà tôi nghe bà hát là bài kinh điển Ne Me Quitte Pas, và say ngay lập tức. Chậc, trái tim thỉnh thoảng vô cùng yếu đuối đó mà...  :-<


Thôi, nói linh tinh một lát thế thôi, vì cứ đổi blog xoành xoạch nên nói cho đỡ nhàm miệng  :))




23/3/13

[Bookshelf] Thế giới tươi đẹp của Marcelo


Marcelo in the real world 
Sau khi viết ra những thứ bậy bạ chỉ để nhằm mục đích duy nhất là xoa dịu cái bản ngã xấu xa, đột nhiên đêm qua nằm vắt tay lên trán nghĩ lại, thấy có chút gì đó... không phải. Thế nên hôm nay viết cái entry khác có tí giá trị hơn.  :">
Cuốn này đúng kiểu sách mà khi bước chân vào nhà sách, tôi sẽ không bao giờ thèm ghé mắt đến. Mà không, cũng có khi là tôi sẽ nhìn đấy, vì cái bìa trông kinh thế kia thì thể nào cũng đập vào mắt tôi và khiến tôi cười ngặt nghẽo. Xin nói luôn là tôi không mua cuốn sách này. Tôi được người ta tặng.
Chậc chậc, phỉ báng thế là đủ rồi, cho vui miệng thế thôi, chứ cuốn này được lắm đấy. Nếu ai từng xem phim Forrest Gump và động lòng với cái anh chàng ngố đó thì cũng nên đọc cả cuốn sách này nữa. Một câu chuyện khác về anh chàng Marcelo bị mắc chứng tự kỷ (thật ra là một chứng bệnh nào đó gần như vậy), tất nhiên không khí xuyên suốt câu chuyện cũng tươi đẹp y như tựa đề của nó, có mấy đoạn làm tôi cười muốn lộn ruột  :))
Một đoạn trích trong truyện mà tôi thích nhất đây:
Ông rút ra bao thuốc từ trong túi áo, cái bao ướt nhẹp nhão cả ra, rồi rút một điếu ngậm lên miệng, tay kia lục túi khác kiếm bật lửa. 
"Hút thuốc lá hại lắm đó bác." Tôi nhắc ông.
"Sống cũng hại vậy, mà có ai bảo mày ngừng sống được đâu."  
Ờ, nói chung là tôi thích cuốn này đó. Rất thích là đằng khác. (Mặc dù tôi vẫn muốn nhắc lại thêm một lần nữa là bìa của nó hoàn toàn không đẹp tí nào! Thiệt tình!  =.= )




22/3/13

[Chuyện dài] Những thứ không nên kể ra



... nhưng vẫn cứ kể, chẳng vì lý do gì. Bởi thế mới nói cái miệng chính là một trong hai thứ độc hại nhất của con người

Tôi có cái tật hơi buồn cười, đó là thỉnh thoảng lại ngồi nghĩ về những chuyện xưa, rồi tự mường tượng rằng nếu tôi trong những trường hợp đó là tôi của hiện tại thì chuyện sẽ diễn biến như thế nào. Thường thì sau đó một cơn giận âm ỉ sẽ lẩn quẩn trong đầu, tôi sẽ luôn tự vấn mình tại sao lúc đó không làm như thế này như thế kia, tại sao lúc đó mình lại ngu thế nhỉ, tại sao mình lại chịu đựng được kiểu ấy..., đại loại thế.
Chẳng hạn, nhiều năm trước có một người đã từng uất ức mà đay nghiến tôi thế này: "L à, đừng có bội ước như vậy, nên biết rằng sẽ có lúc phải trả giá đó.". Lúc ấy tôi đã khóc mãi không thôi, khóc đến khản đặc giọng, vì tôi cảm thấy đau đớn cho những điều mình đã làm. Nhưng nếu là tôi của lúc này, có lẽ tôi sẽ chỉ cười khẩy, những lời nói ấy thậm chí chẳng đủ dính lại trong lỗ tai. Trả giá à? Nội việc tôi sống đến bây giờ cũng chính là một kiểu trả giá rồi. Tôi còn phải sợ cái giá nào nữa.
Rồi có một chuyện thế này, hồi trước tôi hiền lắm, hiền tức là hiền quá hóa ngu ấy mà. Có lần tôi ngồi cà phê với một gã lúc đó đang là bạn trai tôi, cùng với hai người bạn nữa của anh ta. Tôi ít nói. Mà thật thì chả biết phải nói gì, vì mấy người đó mỗi người một cái laptop, họ bận bịu vùi đầu làm gì đấy tôi chẳng biết. Lát sau anh bạn kia quay sang hỏi chuyện tôi, học trường nào, năm mấy rồi, kiểu kiểu vậy. Tôi trả lời, cố nói vừa đủ nghe thôi, vì quán cà phê đang rất yên tĩnh, tôi không muốn làm phiền người xung quanh. Đến khi hai người bạn của bạn trai tôi ra về, anh ta ngay lập tức quay sang hằn học lườm tôi, trách tôi sao ăn nói cứ lí nha lí nhí, nói thế thì ai nghe, blah blah... làm tôi sững cả người, vừa thấy buồn vừa thấy xấu hổ. Giờ nghĩ lại tôi vẫn còn tức cười, không hiểu sao mình lại đi xin lỗi vì chuyện ấy nữa. Đáng ra tôi đã nên cầm cốc nước cam lên uống một nửa cho hạ hỏa, rồi tạt một nửa chỗ nước cam còn lại vào mặt cái thứ chết tiệt đó mới phải. Tôi đâu có cần một đứa hơn tôi vài ba tuổi lên mặt giáo dục tôi phải ăn nói thế nào để không làm mất mặt nó cơ chứ. Chẹp...
Một chuyện khá ấn tượng khác, đó là lần tôi về chơi nhà của một tên bạn trai nữa, hồi mấy năm trước. Ở được đến hôm thứ hai thì tôi lăn ra sốt siêu vi, sốt cao lắm, đến nỗi nguyên một đêm tôi mê sảng không biết gì. Sáng hôm sau bạn trai tôi mới chở đi khám. Có lẽ vì thuốc liều nặng hay sao đó, tôi uống vào lập tức hạ sốt nhưng vô cùng choáng váng. Tôi hiểu cơ thể mình, tôi thường sốt cao trong một đêm, đến hôm sau thì người sẽ khỏe lại như chưa từng có gì xảy ra, nhưng chỉ hai ba hôm tiếp theo là tôi nằm liệt giường ít nhất một tuần. Vì lo sợ làm phiền người khác, tôi bảo bạn trai tôi rằng tôi nên về lại SG. Anh ta ừ hữ chẳng ra phản đối cũng chẳng ra đồng ý, thế rồi anh ta bảo tôi nên gọi đặt xe ô tô cho sớm đi. Tôi khá bất ngờ khi nghe điều đó. Tôi đã không hề muốn phiền anh ta một chút nào, nhưng vì lúc đó tôi yếu quá, sợ một mình ngồi xe ô tô sẽ xảy ra chuyện gì nên tôi cố gắng hỏi anh ta liệu có thể đưa tôi về SG không, vì đường gần chỉ mất khoảng 2 tiếng xe máy. Anh ta ngay lập tức từ chối, bảo rằng xe máy là của bố anh ta, anh ta không muốn phải mượn mọc xin xỏ ông ấy bất cứ thứ gì! Hờ hờ. Còn tôi, tôi rộng lượng đến mức chỉ thiếu chút nữa là nhỏ nước mắt cảm thông cho nỗi khổ của anh ta. Nhưng tôi thề là sau này tôi đã vô cùng đau đớn và tiếc nuối vì đã không cho gã khốn kiếp nhỏ mọn đó vài bạt tai. Thật đấy!

Đã có những khi tôi băn khoăn không hiểu tại sao có lúc mình lại cứ nghĩ tới nghĩ lui toàn những chuyện không ra sao trong quá khứ. Đáng lẽ nếu tôi là tôi của bây giờ, tôi hẳn phải quẳng những thứ đó vào sọt rác một cách vô tư và duyên dáng mới phải. Mấy cái thứ như vậy ở trong đầu khiến tôi còn phải băn khoăn thêm một câu hỏi: "Vậy cuối cùng thì lúc ấy tôi là một đứa ngu đến mức vô vọng, hay bây giờ tôi là đứa vô tâm đến mức khốn nạn?". Thật chả hiểu nổi mình đang đứng ở chỗ nào, nhưng chắc chắn tôi thà làm kẻ như bây giờ còn hơn (Mà nhân tiện, trước đây tôi toàn quen những người xấu, biết xấu mà vẫn quen. Liệu có phải những đứa khốn nạn thường dễ đến với nhau hơn không nhỉ?)

Tôi vẫn luôn nhớ và luôn thích một câu nói của người Eskimo:
"Lương tâm là một khối tứ diện trong lồng ngực, mỗi lần ta làm điều ác nó sẽ xoay, và các mũi nhọn của nó sẽ làm ta đau. Nếu nó xoay nhiều lần, các mũi nhọn sẽ mòn."
Một số người rất vui tính, họ nghĩ rằng, vì tôi có một chút cái gọi là lương tâm nên họ cứ thoải mái lôi nó ra hòng làm tôi phải biết sợ và chiều theo ý họ. Nhầm. Tôi lúc nào cũng cật lực bào cái lương tâm của mình thành hình cầu rồi, và giờ thì nó đang nằm lăn lóc đâu đó trong người tôi, lẫn lộn cả với mớ ruột gan phèo phổi nên khó tìm lắm. Mà hiện tại cũng hiếm có dịp nào cần phải trưng dụng đến nên tôi cũng mặc nó đấy, chỉ cần biết nó ngoan ngoãn nằm trong người và đặc biệt nó không làm tôi đau là được. Thành thật mà nói, qua nhiều năm tôi nhận ra rằng, việc cố gắng trở nên tốt đẹp với mọi người luôn khiến tôi cảm thấy mình lố bịch, hệt như thể tôi là một con ma-nơ-canh lòe loẹt trong mấy porno shop ấy. Vậy nên, xin thông báo là tôi ngừng làm trò đó từ lâu rồi. Thế nhé!



Ờm..... lúc nãy tôi có nói chưa nhỉ, cái miệng là một trong hai thứ độc hại nhất của con người. Và thứ còn lại chính là quả tim.





21/3/13

The perks of being a wallflower






Xem phim này khoái cái tên Patrick (bên trái) dễ sợ! Nếu có ít nhất một người như vậy để bầu bạn thì cái cuộc đời chết dẫm này đã không phải kéo dài đằng đẵng nữa rồi.




20/3/13

Mother is... the best!



Mẹ mình rất chi là ngố tàu. Hôm qua đau răng quá nên mình gọi điện rên rỉ với mẹ, mẹ cực lực an ủi và động viên mình mau mau đi khám bác sĩ. Nói chuyện một lúc mình chạy ra soi gương, tự dưng thấy nướu bớt sưng tấy, thế là vội vàng gào lên: "Ơ mẹ ơi, hay lắm này, tự dưng nó không tấy đỏ lên nữa này!". Mẹ mình cũng cuống cuồng gào to không kém: "Làm sao mà như vậy hở?!". Mình bảo là chả biết nữa, đang nói chuyện thì thấy nó vậy, thế là mẹ kết luận chắc nịch: "Biết rồi, vậy là phải nói chuyện nhiều vào, nói liên tục là nó hết sưng á!". Hô hô, mẹ nên làm nha sĩ mới phải đạo  :))  
Lúc nãy mẹ lại gọi mình hỏi xem tình hình như nào rồi. Mình hân hoan ra mặt, vì cái nướu của mình không còn sưng tấy lên nữa, giờ chỉ hơi đau đau thôi, có thể ăn được mấy thức ăn mềm mềm rồi. Mẹ mình sướng rơn, cười khúc khích, bảo là: "Thấy chưa, mày thấy tác dụng của việc nói chuyện với mẹ chưa. Khà khà!". Vầng, con thấy rồi, lúc nào con chả thấy thế, mẹ đúng là hết biết!  :))

p/s: Mẹ bảo có mấy món ngon lắm, bỏ tủ lạnh đợi mình về, không về mau là ăn hết ráng chịu. Mềnh muốn về nhà!!!  :((((









Khoảnh khắc







Tôi ghét cái cụm từ "trong khoảnh khắc"

vì như thế có nghĩa là nó sẽ biến mất nhanh thôi.






18/3/13

In my head



=.='







17/3/13

*laugh*



Nhảy hả? Múa hả? Này thì nhảy múa nè!  =))











Không có gì trong entry này




Ok! Mình đang giận dữ. Cơn tức giận của mình bắt đầu từ tối qua, trước lúc mình chuẩn bị đi ngủ. Và sáng nay khi mình đang đánh răng thì nó lại bắt đầu bùng lên.
Tối qua mình đã rất vất vả để có thể chợp mắt. Mẹ thật dễ thương khi gọi điện cho mình để nói về liệu pháp chữa trị đơn giản nhất, đó là mỗi lần nóng giận mình hãy ngồi thiền, nhắm mắt lại và nghĩ về một khu vườn xuân với chim muông hót líu lo, những bông hoa tỏa hương dìu dịu, tiếng suối reo róc rách, và mình là một nàng tiên đang nhẹ nhàng bước vào trong khu vườn đó (Tiên? Tiên ư? Tưởng tượng bản thân là một nàng tiên hoàn toàn vượt ngoài khả năng của mình!). Tối qua mình đã có thử liệu pháp đó của mẹ. Mình thề là mình đã rất nghiêm túc khi bắt đầu tưởng tượng về một khu vườn. Kết quả là khu vườn xuân của mình rất đẹp, nhưng trên những cành cây mình đã treo cổ bọn khốn kiếp đang làm đầu mình nứt toác ra vì giận dữ!
Oh, come on!! Mình đã hứa là sẽ không viết những điều bậy bạ trong lúc điên tiết. Mình sẽ không viết gì cả, mình biết vậy mà. Vậy nên mình sẽ post mấy cái dòng này lên để tự nhắc mình điều đó.  
Ôi trời ơi..... Não mình đang nổ thùm thụp...!




16/3/13

[Bookshelf] N.P




"Con bắt đầu hiểu cuộc đời, và những cảm xúc trong mỗi thời điểm khác nhau của mẹ, chỉ là chút ít thôi. Nghĩa là con không còn nhỏ nữa, phải vậy không mẹ. Nhưng con thấy lo lắng vô cùng. Con thấy mình cô quạnh khủng khiếp"
Bìa của cái cuốn này chẳng đẹp chút nào! (ít nhất là nó không đẹp so với tiêu chí của tôi) Lần đầu tiên đọc, cách đây cũng mấy năm rồi, tôi đã ngủ ngay ở trang thứ hai  =.='  Nhưng sau đó nó lại trở thành một trong những cuốn sách mà tôi yêu thích. 
Tôi hay đọc nó vào những lúc cảm thấy muốn nghỉ ngơi, vì câu chuyện trong đó nhẹ nhàng lắm, chỉ nói về mấy vấn đề kiểu như đồng tính nữ, thần giao cách cảm, thấu thị tâm linh, tôn giáo huyền bí, tình dục giữa các thành viên trong gia đình..... đại loại thế! Mà lại còn nhắc đến cả món bò sốt vang, một món mà tôi khoái nữa chứ! Ờ, tóm lại là còn nhiều lý do đáng để đọc N.P. 
N.P là viết tắt của North Point, tên một bản nhạc buồn bã. Tôi có thử tìm nhưng không thấy bản nhạc nào như vậy cả. Tôi thì chỉ biết một bài hát cũng có tên North Point của Mike Oldfield thôi, có vẻ như là tình cờ, giai điệu bài ấy cũng man mác buồn bã như cái không khí mà tôi đã tưởng tượng ra khi đọc cuốn sách này  : ) 






Nice suit!




I wanna hug his outfit!! Luv!!!





15/3/13

Tóc dài






Hôm nay tự nhiên thấy nhớ tóc dài. Nhớ ghê gớm luôn.

Chắc lại để tóc dài loăn xoăn bồng bềnh thôi...





14/3/13

...





Khi  người ta không yêu, người ta thường nói đủ điều..... Ôi chao!






13/3/13

Mơ thấy G.lia





Tôi mơ thấy G.lia.

Nửa đêm, tôi nằm trong bóng tối ngọ nguậy không yên, vai mỏi nhừ và quạt thì quay ù ù trên đầu. Tiếng quạt nghe thật lạ, cứ như tiếng gió rít qua những tán bàng Đài Loan trên đường về nhà tôi vậy. Lát sau vì lạnh quá nên tôi vươn tay lên định tắt quạt thì thấy một bàn tay khác thò ra nắm nhẹ lấy tay mình. G.lia đang ngồi cạnh tôi tự lúc nào. Mỉm cười hiền hiền và nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy vô cảm. Tôi lo lắng hỏi:
- G.lia đấy à, sao em chưa ngủ mà lại ngồi đây? 
Tôi nghe giọng mình có vẻ kỳ dị trong thứ bóng tối mỏng manh phảng phất. Đáng lẽ tôi muốn hỏi là làm cách nào G.lia lại ngồi đây được cơ. Cậu ấy làm sao có thể ngồi đây được. G.lia vẫn đang nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt mỗi lúc một buồn bã hơn, rồi cậu ấy nói: 
- Chị đang ở đâu? Em sợ. 
- Chị đây mà. Ngay trước mặt em này. 
Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy định xem G.lia có mệt không, vì mỗi lần ốm là cậu ấy đều cảm thấy sợ hãi, hay bàn tay tôi ấp vào hai má G.lia , mắt tôi cố gắng quan sát gương mặt cậu trong bóng tối. Ngay giây phút đó, từ khóe mắt G.lia chảy ra một dòng nước mắt đen ngòm, đặc quánh. Thứ chất lỏng đó loang ra biến đôi mắt đẹp của cậu thành hai hố trũng sâu hoắm. Tôi nghe văng vẳng bên tai: "Sao chị nói dối em?". Và tôi hét lên. G.lia biến mất. 
 
Tôi mở mắt đâu đó lúc gần 7 giờ, cả người ê ẩm như vừa bị ai đó vặn xoắn lại. Chẳng hiểu sao tôi lại mơ thấy cái giấc mơ kinh khủng như vậy. Liền đó, tôi mở điện thoại bấm số gọi cho G.lia để được đảm bảo rằng tôi đang có vấn đề về não. 
- Em nè! 
Cái giọng vẫn còn ngái ngủ của G.lia vang lên nhè nhẹ khiến tôi bình tâm. Tôi ngượng ngập hỏi xem G.lia dạo này có mệt hay đau ốm gì không. Đầu dây bên kia có vẻ như đang ngỡ ngàng, rồi G.lia bật cười bảo rằng cậu ấy vẫn khỏe như voi, nhưng cậu ấy đang tự hỏi xem tôi liệu có đang thật sự khỏe không. 
- Mấy tháng liền bặt vô âm tín rồi bây giờ gọi chỉ hỏi em vậy thôi đấy à? Thưa chị bé nhỏ là em không ốm nhưng nếu cứ bị gọi giật giữa lúc ngủ thế này là em sẽ ốm thật đấy nhé! 
- Ừ được rồi. Nhưng mà đừng có đành hanh kiểu đấy chứ - Tôi cười. Rồi sau khi xin lỗi vì đã phá giấc mộng đẹp của cậu bé, tôi bảo rằng tôi cúp máy đây. 
G.lia chỉ kết lại một câu: "Sang tháng Tư, hết lệnh cấm vận với cái điện thoại của chị là ngày nào em cũng gọi. Chuẩn bị tinh thần đi đấy." 
Tôi thở dài. Đến giờ vẫn còn tần ngần vì giấc mơ xấu xí vớ vẩn lúc gần sáng. Dạo này tôi hay nằm mơ quá. Và lúc nào cũng là những giấc mộng kinh hoàng.





11/3/13

Lost



Biết được mình đã đánh mất những gì... không dễ đâu.....






10/3/13

[Bookshelf] Biên niên ký chim vặn dây cót



The Wind-up Bird Chronicle by Haruki Murakami

Yup! Đây chính là cái quyển sách đáng mê muội của tôi. Là quyển mà ngày nào tôi cũng cầm vài lần và lật giở đến sờn cả giấy. Tôi đọc đi đọc lại nhiều lần lắm rồi, đến nỗi thuộc lòng rất nhiều đoạn. Khoảng hơn 700 trang. Hiện giờ tôi đã chuyển sang đọc bản tiếng Anh, nhưng bực một nỗi cứ mỗi lần đọc đến đoạn nào là câu từ bằng tiếng Việt nó lại cứ hiện lên lảng vảng trong đầu, làm tôi vô cùng mất tập trung  =.='   

Cuốn này do dịch giả Trần Tiễn Cao Đăng dịch đấy. Ngôn từ, câu cú không chê vào đâu được. Thế nên tôi đã vô cùng thất vọng với tác phẩm 1Q84, Lục Hương dịch. Thú thật tôi chỉ hơi cảm động vì Lục Hương đã vất vả lăn lộn với cái lượng chữ ngồn ngộn của 1Q84 thôi, chứ về chất lượng mà nói thì đó chả khác gì bản dịch thô, tôi chẳng cảm nhận được chút âm điệu nào!  =.=  Anyway, những tác phẩm của Murakami luôn đầy sáng tạo và mang những nét văn hóa của cả phương Đông và phương Tây, đó là điều tôi thích nhất. Trong cuốn này ông đã nhắc đến rất nhiều bản nhạc và bài hát hay, rất đáng để nghe. Với cả, tôi đã thử làm cái món ăn của Toru mà Kumiko ghét cay ghét đắng, thịt bò rán với ớt xanh (và một số thứ nữa), cũng thường thôi nhưng không hiểu sao nó hấp dẫn tôi ra trò. Tôi cũng có thể tự xưng mình là fan cuồng rồi đấy nhỉ. Ha ha! 





8/3/13

Women's Day




Hôm nay là Quốc tế Phụ nữ nhỉ!  :")  Thật kỳ lạ, đó là cho đến ngay lúc này tôi mới nhận ra tôi có hơi bị ít phụ nữ quanh mình. Ngoài mẹ ra, trong hơn 4 năm liền tôi chỉ có duy nhất một đứa bạn gái, là đứa trực tiếp ăn ngủ cùng và trò chuyện cùng tôi. Lạy trời, tôi thiếu hấp dẫn đến thế sao?!  (_.__)  

Yah, dù sao thì cũng muốn gửi một lời chúc thật tốt đẹp đến những người phụ nữ (và những người nghĩ mình là phụ nữ) của tôi (hay liên quan đến tôi), tôi muốn nói rằng các bạn luôn sở hữu một phần trái tim tôi, và cái phần đó sẽ cầu nguyện cho bạn mỗi ngày.

Vậy nhé!  :") 








6/3/13

Blah blap blap




Ehhhhhhhhhh...... Bây giờ là 9 giờ 50 phút tối. 
Mình đang làm đến tờ lịch tháng 11 rồi. Và mình thiệt ngu độn. Và thế là mình lượn lờ xem mấy cái linh tinh. Xong rồi mình thấy một cái câu đọc rất buồn cười. Vậy là mình mở blog ra để chép cái câu "đọc rất buồn cười" đó vào như sau: 
"Trên thế giới này có rất nhiều cảm giác tồi tệ, nhưng cô đơn là cảm giác khủng khiếp nhất" 
Giờ thì mình đang ngồi cười rất đểu và tự nhủ: "Thế chắc là chưa biết cảm giác trống rỗng nó như nào rồi. Hề hề..."





Remember The Thorn Birds





Tấm hình đẹp :")


“Truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian... Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca ấy đáng cho sơn ca và họa mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất có một không hai, bài ca phải đánh đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và thượng đế cũng mỉm cười. Bởi vì, tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại... Ít ra là truyền thuyết nói như vậy"

(Tiếng chim hót trong bụi mận gai - Colleen Mc Cullough)








5/3/13

Damn city, Bohemiana and me!




Sáng bảnh mắt ra là nhìn thấy cái thành phố hỗn độn này đây...




Làm trò vớ vẩn một tí! Đây là nàng Bohemiana rực rỡ của tôi.




Còn đây là tôi mỗi khi Sói bảo: "Này, lườm tớ một cái xem nào!" :))




p/s: Entry hết sức thực tế, vô cùng bám sát tiêu đề, không dài dòng văn tự. Khác hẳn cái p/s này :))







4/3/13

Phim phim phim =.=



Đang ngồi bên máy tính, mặt cực thộn vì không nghĩ nổi cái gì cho đồ án nên đành chống cằm tưởng tượng đến tháng Tư. Tháng Tư mình sẽ rảnh, rảnh thì mình sẽ xem phim, mình sẽ liệt kê ra đây những phim mình sẽ xem vào cái khoảnh khắc tự do thiên đường đó. Ta-daaaa.... 
1. Silver Linings Playbook: thích phim có nữ chính cực kỳ mãnh liệt như này (hư hỏng chút thì càng vui), ít nhất thì không phải trăm mặt như một kiểu cái bà gì đóng Bella trong Twilight ấy (không bao giờ mình ghi đúng họ tên nó =.= ) 
2. Amour: Trông khá là bi thương đây, nhưng có vẻ như sẽ làm mình quặn lòng nên phải xem mới được. 
3. The Beautiful Lies: Hê hê, từ hồi xem bộ phim Amélie tới giờ mình bị khoái cô nàng Audrey Tautou vô cùng. Mặt mũi, tóc tai, điệu cười, đôi mắt các thứ, thích hết. Mà phim hài của Pháp lại cũng nhẹ nhàng và dễ thương nữa chứ! 
4. Edward Scissorhands: Phim này thì xưa quá rồi, nhưng mà yêu Jack Sparrow và mấy phim anh này đóng  :"> 
5. A Werewolf Boy: Lâu lắm rồi chả có bộ phim Hàn nào mình nuốt trôi được cả, nhưng mà phim này thì nội dung cũng là lạ, với cả khả năng diễn của nam chính chắc cũng an ủi mình phần nào  :-< 
Và hai phim nữa mà mình đang hóng là The Great GatsbyWarm Bodies. Cái trailer của The Great Gatsby làm mình điên đảo quá!! :x 
Phim đã được chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi nhưng đành nuốt nước bọt đợi đến lúc nghỉ ngơi. Giờ mà mở lên xem chắc mình quẫn trí mất. Mà, trời nóng như đổ lửa thế này thì học hành cái khỉ gì không biết!




3/3/13

[DIM] Book Covers




Ta-da! Hai bìa sách tôi tự bịa ra  =.= 

Có ai muốn mua mấy quyển sách có bìa như vầy không nhỉ? =.=










2/3/13

Tháng Ba không đẹp chút nào






1. Ngày của tôi 
Chính xác thì hôm nay là ngày thứ Bảy đầu tiên của tháng Ba. Phải không nhỉ? Tôi không hay để ý ngày tháng kỹ như này đâu, nên tốt nhất là đừng có sai. 
Tôi thích ngày thứ Bảy. Thích hơn Chủ Nhật. Chủ Nhật là ngày của Chúa mất rồi, và hẳn nhiên sau những gì ông ta làm cho nhân loại (ít nhất tôi cũng đọc được đâu đó như vậy) thì chẳng nên tranh chấp với ông ta làm gì, chỉ là một cái ngày trông đèm đẹp thôi mà. Nhưng thật muốn ngày thứ Bảy là của riêng mình, đó là cái ngày mà tôi có thể tung hê những mớ bòng bong ngu xuẩn của năm ngày trước đi, và vẫn có thể bình tâm vì mai mới là Chủ Nhật. Hờ hờ...
Nhưng mà, tháng Ba to đùng đang ở trước mặt, nên ngày thứ Bảy này của tôi hẳn sẽ không được đẹp như mọi lần nữa rồi. Lạy trời, sao mình chả bao giờ sở hữu nổi thứ gì trọn vẹn thế nhỉ! 


2. Đau
Không phải đau lòng đau mề gì đâu. Đau ở đây rất "vật lý", hoàn toàn không phải kiểu đau đớn cảm tính sùi sụt. Độ này tôi cứ đau luôn. Sáng nào tỉnh dậy cũng thấy đau ê ẩm hai bên mạng sườn với hai cánh tay. Ngồi trên sàn nhà độ khoảng nửa tiếng thì tôi lại đau mỏi lưng một lần. Khi nằm đọc sách thì phía sau đầu tôi đau buốt, từng điểm một, như kiểu lấy kim thọc vào vậy. Nội việc nhai thôi cũng làm hai bên hàm tôi đau nhừ, và răng thì ê buốt. Lại nữa, mắt tôi ngày càng yếu, mỗi khi muốn nhìn vật gì tôi phải đứng im, lấy hết sức thật chú tâm để định hình nó thì mới trông được. Đeo kính vào thì lại nhức đầu. Một vài vết sẹo trên người tôi cứ gặp nước là lại toác ra, mãi vẫn không chịu khỏi. Nói cho rốt ráo, từng phân vuông trên cơ thể tôi đều đang rên rỉ kêu đau.
Mới sáng nay, mẹ gọi điện hỏi tôi đã đi khám bệnh chưa. Tôi ậm ừ. Tôi thật chẳng muốn khám bệnh tí nào. Rõ là những đứa bệnh thường ngu xuẩn và lì lợm như vậy đấy. Nhưng mà không muốn đi khám bệnh. Không muốn. Không muốn. Không muốn. Aaaaaaaaaaaaaaa Blah Blah Blah.....


3. I'm the Hero of the story. Don't need to be saved...
Những lúc như thế này tôi đều rất muốn được ở một mình. Tôi hay vào nhà tắm rồi đứng nhìn vào gương hàng tiếng đồng hồ. Trong gương, tôi chẳng thấy ai, ngoài tôi (tất nhiên) trắng bệch và ướt nhép, nhàu nhĩ chẳng khác gì miếng giẻ lau. Trông tôi kinh đến mức tôi cũng không hiểu mình đã sống qua những ngày trước như thế nào. Nhưng mà thật là tôi không sợ. Cũng không thấy cô đơn. Không một chút nào. Tôi chỉ cần được yên thôi. Bởi những vết thương, dẫu cho có lạc quan đến mấy, cũng không thể tự nhiên mà khỏi được..... Thế thôi. 



Cuối cùng, với những thứ ngu ngốc như ở trên thì tháng Ba làm sao mà đẹp được. Hở? Không đẹp chút nào đâu. Đúng không?