22/3/13

[Chuyện dài] Những thứ không nên kể ra



... nhưng vẫn cứ kể, chẳng vì lý do gì. Bởi thế mới nói cái miệng chính là một trong hai thứ độc hại nhất của con người

Tôi có cái tật hơi buồn cười, đó là thỉnh thoảng lại ngồi nghĩ về những chuyện xưa, rồi tự mường tượng rằng nếu tôi trong những trường hợp đó là tôi của hiện tại thì chuyện sẽ diễn biến như thế nào. Thường thì sau đó một cơn giận âm ỉ sẽ lẩn quẩn trong đầu, tôi sẽ luôn tự vấn mình tại sao lúc đó không làm như thế này như thế kia, tại sao lúc đó mình lại ngu thế nhỉ, tại sao mình lại chịu đựng được kiểu ấy..., đại loại thế.
Chẳng hạn, nhiều năm trước có một người đã từng uất ức mà đay nghiến tôi thế này: "L à, đừng có bội ước như vậy, nên biết rằng sẽ có lúc phải trả giá đó.". Lúc ấy tôi đã khóc mãi không thôi, khóc đến khản đặc giọng, vì tôi cảm thấy đau đớn cho những điều mình đã làm. Nhưng nếu là tôi của lúc này, có lẽ tôi sẽ chỉ cười khẩy, những lời nói ấy thậm chí chẳng đủ dính lại trong lỗ tai. Trả giá à? Nội việc tôi sống đến bây giờ cũng chính là một kiểu trả giá rồi. Tôi còn phải sợ cái giá nào nữa.
Rồi có một chuyện thế này, hồi trước tôi hiền lắm, hiền tức là hiền quá hóa ngu ấy mà. Có lần tôi ngồi cà phê với một gã lúc đó đang là bạn trai tôi, cùng với hai người bạn nữa của anh ta. Tôi ít nói. Mà thật thì chả biết phải nói gì, vì mấy người đó mỗi người một cái laptop, họ bận bịu vùi đầu làm gì đấy tôi chẳng biết. Lát sau anh bạn kia quay sang hỏi chuyện tôi, học trường nào, năm mấy rồi, kiểu kiểu vậy. Tôi trả lời, cố nói vừa đủ nghe thôi, vì quán cà phê đang rất yên tĩnh, tôi không muốn làm phiền người xung quanh. Đến khi hai người bạn của bạn trai tôi ra về, anh ta ngay lập tức quay sang hằn học lườm tôi, trách tôi sao ăn nói cứ lí nha lí nhí, nói thế thì ai nghe, blah blah... làm tôi sững cả người, vừa thấy buồn vừa thấy xấu hổ. Giờ nghĩ lại tôi vẫn còn tức cười, không hiểu sao mình lại đi xin lỗi vì chuyện ấy nữa. Đáng ra tôi đã nên cầm cốc nước cam lên uống một nửa cho hạ hỏa, rồi tạt một nửa chỗ nước cam còn lại vào mặt cái thứ chết tiệt đó mới phải. Tôi đâu có cần một đứa hơn tôi vài ba tuổi lên mặt giáo dục tôi phải ăn nói thế nào để không làm mất mặt nó cơ chứ. Chẹp...
Một chuyện khá ấn tượng khác, đó là lần tôi về chơi nhà của một tên bạn trai nữa, hồi mấy năm trước. Ở được đến hôm thứ hai thì tôi lăn ra sốt siêu vi, sốt cao lắm, đến nỗi nguyên một đêm tôi mê sảng không biết gì. Sáng hôm sau bạn trai tôi mới chở đi khám. Có lẽ vì thuốc liều nặng hay sao đó, tôi uống vào lập tức hạ sốt nhưng vô cùng choáng váng. Tôi hiểu cơ thể mình, tôi thường sốt cao trong một đêm, đến hôm sau thì người sẽ khỏe lại như chưa từng có gì xảy ra, nhưng chỉ hai ba hôm tiếp theo là tôi nằm liệt giường ít nhất một tuần. Vì lo sợ làm phiền người khác, tôi bảo bạn trai tôi rằng tôi nên về lại SG. Anh ta ừ hữ chẳng ra phản đối cũng chẳng ra đồng ý, thế rồi anh ta bảo tôi nên gọi đặt xe ô tô cho sớm đi. Tôi khá bất ngờ khi nghe điều đó. Tôi đã không hề muốn phiền anh ta một chút nào, nhưng vì lúc đó tôi yếu quá, sợ một mình ngồi xe ô tô sẽ xảy ra chuyện gì nên tôi cố gắng hỏi anh ta liệu có thể đưa tôi về SG không, vì đường gần chỉ mất khoảng 2 tiếng xe máy. Anh ta ngay lập tức từ chối, bảo rằng xe máy là của bố anh ta, anh ta không muốn phải mượn mọc xin xỏ ông ấy bất cứ thứ gì! Hờ hờ. Còn tôi, tôi rộng lượng đến mức chỉ thiếu chút nữa là nhỏ nước mắt cảm thông cho nỗi khổ của anh ta. Nhưng tôi thề là sau này tôi đã vô cùng đau đớn và tiếc nuối vì đã không cho gã khốn kiếp nhỏ mọn đó vài bạt tai. Thật đấy!

Đã có những khi tôi băn khoăn không hiểu tại sao có lúc mình lại cứ nghĩ tới nghĩ lui toàn những chuyện không ra sao trong quá khứ. Đáng lẽ nếu tôi là tôi của bây giờ, tôi hẳn phải quẳng những thứ đó vào sọt rác một cách vô tư và duyên dáng mới phải. Mấy cái thứ như vậy ở trong đầu khiến tôi còn phải băn khoăn thêm một câu hỏi: "Vậy cuối cùng thì lúc ấy tôi là một đứa ngu đến mức vô vọng, hay bây giờ tôi là đứa vô tâm đến mức khốn nạn?". Thật chả hiểu nổi mình đang đứng ở chỗ nào, nhưng chắc chắn tôi thà làm kẻ như bây giờ còn hơn (Mà nhân tiện, trước đây tôi toàn quen những người xấu, biết xấu mà vẫn quen. Liệu có phải những đứa khốn nạn thường dễ đến với nhau hơn không nhỉ?)

Tôi vẫn luôn nhớ và luôn thích một câu nói của người Eskimo:
"Lương tâm là một khối tứ diện trong lồng ngực, mỗi lần ta làm điều ác nó sẽ xoay, và các mũi nhọn của nó sẽ làm ta đau. Nếu nó xoay nhiều lần, các mũi nhọn sẽ mòn."
Một số người rất vui tính, họ nghĩ rằng, vì tôi có một chút cái gọi là lương tâm nên họ cứ thoải mái lôi nó ra hòng làm tôi phải biết sợ và chiều theo ý họ. Nhầm. Tôi lúc nào cũng cật lực bào cái lương tâm của mình thành hình cầu rồi, và giờ thì nó đang nằm lăn lóc đâu đó trong người tôi, lẫn lộn cả với mớ ruột gan phèo phổi nên khó tìm lắm. Mà hiện tại cũng hiếm có dịp nào cần phải trưng dụng đến nên tôi cũng mặc nó đấy, chỉ cần biết nó ngoan ngoãn nằm trong người và đặc biệt nó không làm tôi đau là được. Thành thật mà nói, qua nhiều năm tôi nhận ra rằng, việc cố gắng trở nên tốt đẹp với mọi người luôn khiến tôi cảm thấy mình lố bịch, hệt như thể tôi là một con ma-nơ-canh lòe loẹt trong mấy porno shop ấy. Vậy nên, xin thông báo là tôi ngừng làm trò đó từ lâu rồi. Thế nhé!



Ờm..... lúc nãy tôi có nói chưa nhỉ, cái miệng là một trong hai thứ độc hại nhất của con người. Và thứ còn lại chính là quả tim.