13/3/13

Mơ thấy G.lia





Tôi mơ thấy G.lia.

Nửa đêm, tôi nằm trong bóng tối ngọ nguậy không yên, vai mỏi nhừ và quạt thì quay ù ù trên đầu. Tiếng quạt nghe thật lạ, cứ như tiếng gió rít qua những tán bàng Đài Loan trên đường về nhà tôi vậy. Lát sau vì lạnh quá nên tôi vươn tay lên định tắt quạt thì thấy một bàn tay khác thò ra nắm nhẹ lấy tay mình. G.lia đang ngồi cạnh tôi tự lúc nào. Mỉm cười hiền hiền và nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy vô cảm. Tôi lo lắng hỏi:
- G.lia đấy à, sao em chưa ngủ mà lại ngồi đây? 
Tôi nghe giọng mình có vẻ kỳ dị trong thứ bóng tối mỏng manh phảng phất. Đáng lẽ tôi muốn hỏi là làm cách nào G.lia lại ngồi đây được cơ. Cậu ấy làm sao có thể ngồi đây được. G.lia vẫn đang nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt mỗi lúc một buồn bã hơn, rồi cậu ấy nói: 
- Chị đang ở đâu? Em sợ. 
- Chị đây mà. Ngay trước mặt em này. 
Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy định xem G.lia có mệt không, vì mỗi lần ốm là cậu ấy đều cảm thấy sợ hãi, hay bàn tay tôi ấp vào hai má G.lia , mắt tôi cố gắng quan sát gương mặt cậu trong bóng tối. Ngay giây phút đó, từ khóe mắt G.lia chảy ra một dòng nước mắt đen ngòm, đặc quánh. Thứ chất lỏng đó loang ra biến đôi mắt đẹp của cậu thành hai hố trũng sâu hoắm. Tôi nghe văng vẳng bên tai: "Sao chị nói dối em?". Và tôi hét lên. G.lia biến mất. 
 
Tôi mở mắt đâu đó lúc gần 7 giờ, cả người ê ẩm như vừa bị ai đó vặn xoắn lại. Chẳng hiểu sao tôi lại mơ thấy cái giấc mơ kinh khủng như vậy. Liền đó, tôi mở điện thoại bấm số gọi cho G.lia để được đảm bảo rằng tôi đang có vấn đề về não. 
- Em nè! 
Cái giọng vẫn còn ngái ngủ của G.lia vang lên nhè nhẹ khiến tôi bình tâm. Tôi ngượng ngập hỏi xem G.lia dạo này có mệt hay đau ốm gì không. Đầu dây bên kia có vẻ như đang ngỡ ngàng, rồi G.lia bật cười bảo rằng cậu ấy vẫn khỏe như voi, nhưng cậu ấy đang tự hỏi xem tôi liệu có đang thật sự khỏe không. 
- Mấy tháng liền bặt vô âm tín rồi bây giờ gọi chỉ hỏi em vậy thôi đấy à? Thưa chị bé nhỏ là em không ốm nhưng nếu cứ bị gọi giật giữa lúc ngủ thế này là em sẽ ốm thật đấy nhé! 
- Ừ được rồi. Nhưng mà đừng có đành hanh kiểu đấy chứ - Tôi cười. Rồi sau khi xin lỗi vì đã phá giấc mộng đẹp của cậu bé, tôi bảo rằng tôi cúp máy đây. 
G.lia chỉ kết lại một câu: "Sang tháng Tư, hết lệnh cấm vận với cái điện thoại của chị là ngày nào em cũng gọi. Chuẩn bị tinh thần đi đấy." 
Tôi thở dài. Đến giờ vẫn còn tần ngần vì giấc mơ xấu xí vớ vẩn lúc gần sáng. Dạo này tôi hay nằm mơ quá. Và lúc nào cũng là những giấc mộng kinh hoàng.