30/6/18

5 for today



1. Sonata vốn định làm một biên niên ký những câu chuyện buồn trong cái cuộc đời cà khổ dài dằng dặc này của cô ấy nhưng cô gái đáng thương đã đầu hàng ngay sau câu chuyện đầu tiên. 
Bài học rút ra: Trước khi nhúng tay vào làm bất cứ thứ gì bắt đầu bằng "biên niên ký", người ta phải chuẩn bị đầy đủ lòng kiên nhẫn. Sẽ chả bao giờ làm được trò gì nên hồn nếu phong cách của bạn phụ thuộc vào sự trồi sụt thất thường của chu kỳ kinh nguyệt. 
Kiến thức mở rộng: Basho hẳn phải lười và thiếu kiên nhẫn cỡ tôi trở lên, nếu không tại sao ông ấy lại làm thơ haiku~

2. Thực ra tôi khá tò mò mỗi khi thấy ai đó quanh đây đi xuất khẩu lao động và mang tiền về xây nhà xây cửa. Vì chưa bao giờ được đi như vậy nên tôi rất muốn thử một lần. 
Hôm nọ tôi mới hì hục vào website của bộ lao động thương binh xã hội để tìm hiểu thông tin, hóa ra cũng chả có nhiều lựa chọn cho lắm, chỉ có đi Hàn Quốc, Đức và Nhật Bản. Tôi có nghe trên tivi chuyện người ta tuyển điều dưỡng viên đi Đức, nhưng vì tôi chưa từng học điều dưỡng nên khỏi đọc cũng biết tạch tiêu chuẩn. Thế là tôi chọn đọc thông tin đi Nhật, vì thấy bảng thông tin đấy ít chữ hơn cả. Vừa vào đầu đã thấy tiêu chí tuyển chọn của họ là "không xăm trổ, không cận thị", vậy là tôi cũng tạch luôn. 
Trời ạ, không ngờ đi xuất khẩu lao động lại khó khăn đến thế. Thấy tôi bần thần, mẹ động viên: Nếu muốn thay đổi không khí, mày xin đi làm giúp việc theo giờ thử xem, mẹ thấy mày rất có năng khiếu, chịu khó phấn đấu có khi sẽ trở thành ngôi sao sáng trong giới giúp việc. 
Mẹ nói cũng đúng, tôi phải cân nhắc kỹ chuyện này mới được.

3. Vì đội Đức năm nay đá đấm tệ quá nên tôi đã chuyển sang cổ vũ cho Tây Ban Nha và những đội bị đánh giá là yếu thế hơn ở vòng bảng. Quả nhiên, khi không còn gì để mất thì người ta mới khá lên được. 

4. Tôi nhắn tin cho bạn Puck trên tumblr. Tại sao bạn Puck không trả lời? Tại xaooo?

5. Tôi thích phim Lolita bản năm 1997. 
Đầu tiên là vì cách Lo vấn bím tóc, tô son đỏ, và đảo quả bóng (hay viên kẹo to bự?) lọc cọc trong miệng. 
Thứ hai là vì Humbert trên phim qua diễn xuất của Jeremy Irons khiến tôi cảm nhận được đầy đủ cảm xúc hơn lúc đọc truyện. 
Thứ ba là vì có mấy người hay mổ xẻ Lolita theo hướng xem Humbert như một tên bệnh hoạn bởi cái chuyện ông ta đam mê một cô bé tuổi dậy thì, mà tôi thì chưa bao giờ có cùng quan điểm với mấy người này, nên tôi rất thích mỗi lần thấy bọn họ quay ra phân tích cho tôi nghe nhưng tôi không nghe, thế là họ liền miệt mài cự cãi nhau xem lỗi tại ai giải thích yếu kém hơn khiến tôi không chịu đồng ý với họ. Đúng là đám người vớ vẩn và ngây thơ ~





...





home

3:30pm












17/6/18

...



Bọn mình thường ngồi cùng nhau trên căn gác xép gỗ nhỏ tí, nóng ngốt người, giữa con ngõ hẹp tém vừa một người đi. Sài Gòn chật chội chỉ cho bọn mình được ngần ấy. 
Anh người yêu khi đó của mình luôn phải cùng người bạn vùi đầu vào máy tính làm việc cả những ngày chủ nhật. Mình ngồi ngoan như con mèo xem họ gõ phím tành tạch rào rào. Thi thoảng mình đưa tay khe khẽ đo bóng lưng con người tội nghiệp nọ. Đo ngang, đo dọc, đếm cả số đường kẻ ca-rô trên áo sơ-mi, cốt để nhớ bóng lưng đáng thương đó thật lâu. 
Đo chán, mình quay sang dốc hết lọ dầu gấc trên kệ ra sàn. Mình xếp từng viên dầu gấc thành hàng thành lối, chia làm hai cánh quân để đánh trận giả. Mình lấy hết giấy trắng trên bàn gấp thành máy bay, và cuộn từng trang giấy trong tập vở thành hình bông hoa xòe. Mình tháo tất cả bút bi thành từng bộ phận và xếp từng mẩu bộ phận theo thứ tự từ lớn đến bé. Rồi mình dùng bút tẩy vẽ mặt cho tất cả ly cốc trong phòng. Xong mình quay sang cắt tỉa lông cho mấy chiếc bàn chải đánh răng ở trong cốc. Rồi mình lại lục túi bông gòn trong hộc tủ ra để nhét bông gòn kín hết những khe hở trên sàn gỗ cọt kẹt. 
Nghịch chán, mình đâm hơi buồn ngủ, nên ngặt nghẹo đầu một hồi liền gục ngay ra sàn cho đỡ mỏi. Anh người yêu bỗng dưng không thấy mình sì sục bên cạnh nên quay sang xem như nào. Chắc hai người họ tưởng mình đã ngủ mê hẳn, nên anh người yêu chầm chậm đỡ đầu mình kê lên gối rồi quay sang bảo anh bạn kia: "Nghịch được một hồi là ngủ. Như trẻ con". Anh kia khe khẽ cười. Mình mở mắt nhìn chằm chằm vào bức vách xơ xác trước mặt thật lâu, thật lâu, cho đến khi mỏi mắt và chìm hẳn vào giấc ngủ chiều ngột ngạt. 
Những năm tháng ấy, bọn mình đã trải qua bao nhiêu ngày chủ nhật như vậy, mình nhớ không rõ nữa... nhưng vẫn cảm giác như rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức gom lại được cả một đời buồn tênh...











13/6/18

...







Vừa khỏi bệnh được hai hôm thì tôi bất ngờ nhận thùng quà to bự từ Tê Tê. Niềm hoan hỉ của tôi vẫn vẹn nguyên như lần đầu tiên được ăn mứt dừa hồi năm ngoái (hay năm kia??! tôi cũng không nhớ nổi nữa!). 
Tê Tê vẫn tốt bụng như cậu chàng luôn thế. Bận bịu với cuộc sống mới là vậy mà vẫn gắng sắp cho được mấy thức quà mùa hè rồi hì hụi gửi vào tận nhà tôi. Tôi thì chẳng có gì để đáp lại, cũng chẳng biết làm thế nào để đáp lại, nên khi niềm hoan hỉ vơi đi, tôi thấy ngại ngùng và buồn buồn. 
Cảm ơn Tê Tê. Cảm ơn Tê Tê. Cảm ơn Tê Tê.