2/3/13

Tháng Ba không đẹp chút nào






1. Ngày của tôi 
Chính xác thì hôm nay là ngày thứ Bảy đầu tiên của tháng Ba. Phải không nhỉ? Tôi không hay để ý ngày tháng kỹ như này đâu, nên tốt nhất là đừng có sai. 
Tôi thích ngày thứ Bảy. Thích hơn Chủ Nhật. Chủ Nhật là ngày của Chúa mất rồi, và hẳn nhiên sau những gì ông ta làm cho nhân loại (ít nhất tôi cũng đọc được đâu đó như vậy) thì chẳng nên tranh chấp với ông ta làm gì, chỉ là một cái ngày trông đèm đẹp thôi mà. Nhưng thật muốn ngày thứ Bảy là của riêng mình, đó là cái ngày mà tôi có thể tung hê những mớ bòng bong ngu xuẩn của năm ngày trước đi, và vẫn có thể bình tâm vì mai mới là Chủ Nhật. Hờ hờ...
Nhưng mà, tháng Ba to đùng đang ở trước mặt, nên ngày thứ Bảy này của tôi hẳn sẽ không được đẹp như mọi lần nữa rồi. Lạy trời, sao mình chả bao giờ sở hữu nổi thứ gì trọn vẹn thế nhỉ! 


2. Đau
Không phải đau lòng đau mề gì đâu. Đau ở đây rất "vật lý", hoàn toàn không phải kiểu đau đớn cảm tính sùi sụt. Độ này tôi cứ đau luôn. Sáng nào tỉnh dậy cũng thấy đau ê ẩm hai bên mạng sườn với hai cánh tay. Ngồi trên sàn nhà độ khoảng nửa tiếng thì tôi lại đau mỏi lưng một lần. Khi nằm đọc sách thì phía sau đầu tôi đau buốt, từng điểm một, như kiểu lấy kim thọc vào vậy. Nội việc nhai thôi cũng làm hai bên hàm tôi đau nhừ, và răng thì ê buốt. Lại nữa, mắt tôi ngày càng yếu, mỗi khi muốn nhìn vật gì tôi phải đứng im, lấy hết sức thật chú tâm để định hình nó thì mới trông được. Đeo kính vào thì lại nhức đầu. Một vài vết sẹo trên người tôi cứ gặp nước là lại toác ra, mãi vẫn không chịu khỏi. Nói cho rốt ráo, từng phân vuông trên cơ thể tôi đều đang rên rỉ kêu đau.
Mới sáng nay, mẹ gọi điện hỏi tôi đã đi khám bệnh chưa. Tôi ậm ừ. Tôi thật chẳng muốn khám bệnh tí nào. Rõ là những đứa bệnh thường ngu xuẩn và lì lợm như vậy đấy. Nhưng mà không muốn đi khám bệnh. Không muốn. Không muốn. Không muốn. Aaaaaaaaaaaaaaa Blah Blah Blah.....


3. I'm the Hero of the story. Don't need to be saved...
Những lúc như thế này tôi đều rất muốn được ở một mình. Tôi hay vào nhà tắm rồi đứng nhìn vào gương hàng tiếng đồng hồ. Trong gương, tôi chẳng thấy ai, ngoài tôi (tất nhiên) trắng bệch và ướt nhép, nhàu nhĩ chẳng khác gì miếng giẻ lau. Trông tôi kinh đến mức tôi cũng không hiểu mình đã sống qua những ngày trước như thế nào. Nhưng mà thật là tôi không sợ. Cũng không thấy cô đơn. Không một chút nào. Tôi chỉ cần được yên thôi. Bởi những vết thương, dẫu cho có lạc quan đến mấy, cũng không thể tự nhiên mà khỏi được..... Thế thôi. 



Cuối cùng, với những thứ ngu ngốc như ở trên thì tháng Ba làm sao mà đẹp được. Hở? Không đẹp chút nào đâu. Đúng không?