24/9/25

...

 



tôi thấy dễ chịu vô cùng khi nhìn chăm chú vào bức ảnh này, 

nó chứa đựng tất cả những gì tôi thích

tôi nghĩ, mình mà ngồi ở chiếc ghế kia 

và cứ thế đông cứng lại như đá hoa cương 

thế thì tốt biết bao

 









22/9/25

...

 




vừa nghe nhạc jazz giáng sinh vừa khóc






3/9/25

tôi, dạo này

 






. Ừ, tôi dạo này ăn, ngủ và làm việc điều độ, như bao lâu nay vẫn thế. Thành phố ướt sũng nước mưa. Mấy con mèo đều đã đi mất, nhường chỗ cho đám chim sẻ nhút nhát sà xuống nhấm nháp cây dâu tằm sai quả. Đời tôi trong mùa mưa tĩnh lặng như đời của đám cá nhỏ dưới đáy biển sâu.

 

. Tóc tôi đã dài đến ngang lưng. Thiếu niên bảo tóc tôi rất đen và mềm. Mà thực ra tôi để tóc dài chỉ nhằm hất ra đằng trước, che được hai bên ngực, thế là khỏi phải mặc bra các bác ạ :"))

 

. Tôi và thiếu niên bắt đầu sống chung như bao vợ chồng ngoài kia. Cuộc sống ở cạnh nhau thật giản đơn, đến nỗi bọn tôi nom như hai đứa bạn thân ở ghép. Tôi nghĩ, vậy mới tốt, vì nội việc sống cho ra sống thôi cũng đủ phức tạp lắm rồi.

 

. Những cuốn sách dịch dở kinh tởm khủng khiếp mà tôi lỡ đọc phải dạo này: Giống như là chết - Nhị Linh dịch; mấy cuốn của tác giả Annie Ernaux mà Nhã Nam xuất bản; cả những truyện ngắn của Kawabata Yasunari do Nguyễn Nam Trân dịch. 

 

. Không dễ để theo được những suy nghĩ tăm tối cứ tràn khắp não tôi. Chúng nối tiếp nhau, nở phồng, nhân lên như tế bào ung thư. Vài lúc tôi thoáng nghĩ đến chuyện gặp bác sĩ tâm lý giai đoạn 3. Nhưng tôi vẫn đang cố tìm ra những cách mới để điều khiển chúng. Tôi là đứa lì đòn, và tôi không muốn bỏ cuộc. Tôi sẽ không gắng gượng qua ngày nữa, tôi sẽ tận hưởng từng ngày.






23/6/25

13/6/25

tôi, gần đây

 



 

1. tôi bị ảo giác nặng, vì ăn cần sa (một lượng khá nhiều so với cơ thể).

đó là chuyện hồi đầu tháng 5. hôm ấy bốn bức tường trong nhà vệ sinh phập phồng co giãn như kẹo cao su. tôi nghe tiếng thiếu niên ở nhà tắm cách vách mà cứ ngỡ như từ ngoài vũ trụ vọng xuống. rồi mọi âm thanh đều vỡ thành những hình khối đặc lao vù vù vào tôi.

tôi rơi vào ảo giác mình bị nhốt trong tâm một cơn lốc xoáy và bị rung lắc dữ dội. tôi muốn thoát ra nhưng không được. lúc ấy tôi đã sợ, tôi đoán đó là cảm giác sợ khi ta bỗng nhiên bị mù. tôi sợ đời này mình sẽ bị nhốt trong đây mãi, sẽ không thể ngắm mây trời, nghe chim hót, không thể thấy gương mặt của thiếu niên. tôi nôn ói vài lần, và ú ớ nói nhảm.

bad trip. thiếu nhiên bảo dân chuyên cần dùng từ này để mô tả trường hợp của tôi.

 

2. ai rồi cũng sẽ chết. vừa sinh ra là ta đã được định sẵn sẽ đi dần đến cái chết rồi. người nào chả vậy.

thế mà tôi vẫn rơi vào tình trạng "đứng hình" khi gặp một cái chết. như hôm nọ ghé vào shop quần áo quen trên instagram và nghe chồng của cô nàng chủ tiệm bảo nàng vừa qua đời được hơn tuần. rất đột ngột. tôi tần ngần nghĩ, khi tôi chết, không biết ai sẽ là người đăng lên đây về chuyện tôi chết. chồng của tôi chăng? việc làm người chết và làm người thông báo cái chết, liệu có việc nào dễ thở hơn chăng?

 

3. thiếu niên mê việc trồng trọt.

tôi vẫn thường thấy chàng ta, sau khi tan làm, cởi trần, cặm cụi làm việc này việc nọ ngoài vườn. tôi đã từng thấy một vài người đàn ông kiểu như vậy. tức là bóng dáng của sự lao động chăm chỉ và nhẫn nại ở trên bờ vai rộng của họ, trên dáng người khom khom, trên hàng lông mày hơi nhíu lại, và trong đôi mắt ưu tư của họ. 

nhìn thiếu niên làm việc trên mảnh vườn, tôi thấy lòng mình thật bình thản (thi thoảng hơi bồn chồn nhẹ, mà chưa hiểu tại sao). đó là cảm giác khi ta biết năm tháng vẫn đang lặng lẽ đi qua, còn người trước mắt ta vẫn là bóng hình trầm tư và nhẫn nại ấy.

 

4. có mấy cuốn sách thật sự không dùng để thư giãn trước giờ đi ngủ:

- người Đài Bắc

- Klara và mặt trời

- tiếng thét câm lặng

- ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối

- từ thăm thẳm lãng quên

- con chó mùa xuân

- biển

- người trong bóng tối

- khói trời lộng lẫy

- không ai qua sông

- một người phụ nữ

 

5. tôi xem phim Nhật ký tự do của tôi, ban đầu là vì tôi rất thích anh diễn viên Son Suk-ku, nhưng sau thì tôi lại thích cả bộ phim. chẳng biết nên nói sao nữa, có lẽ tôi đã ở độ tuổi để hiểu được những gì mà các nhân vật trong phim trải qua chăng? 




22/5/25

✿*∗ 6 năm ✧‧º•˚




(ノ゜∇゜)ノ ♬ ヽ(゜∇゜ヽ)♪



 






15/5/25

∗*✿・゚✧

 


những điều phù phiếm xinh đẹp nhất đời






10/5/25

27/4/25

*♫・゚✧

 


chuẩn bị chìm vào nắng và những vòm cây xanh mùa hè ~






8/4/25

...

 


có bao điều xinh đẹp trên đời luôn đó Đốm ơi...






6/4/25

...

 




Hôm nay là một ngày Chủ Nhật đẹp trời. Tôi đã nghĩ mình nên viết lách chút gì đó...
nhưng vì có quá nhiều chuyện có thể viết ra... nên tôi quyết định chẳng viết gì nữa... chẹp...





17/3/25

what she will remember







This one time I painted a living room with a girl. 
This was a handful of years back. It was about eight months before the huge, flame-out of a breakup. That day, though? That day we painted the living room? It was pretty uneventful. We painted my parents living room for $50 between us and a pizza. That was it. I think we watched Anchorman or something after that. 
But it still holds as on of the most indelible memories I have. Don’t get me wrong, I’m not still in love, it happened, it was good, it ended, and we’ve both moved on. But I’ll never forget that day. Because it’s never, in the long run, about the grand gestures. You can fly across the world and show up on her doorstep with a rose in your teeth and a ring in a little velvet box but I can guarantee you that - more often than not - she’s going to remember the time you built the birdhouse in the back yard, or what have you, a whole lot more. 
Life wasn’t meant to be taken in large movements. The next day will inevitably arrive, you’ll sleep, and the moment will have passed. But when you have a hundred thousand small moments, you can step back and appreciate the picture a lot more than metaphorically blowing your load on some grand moment that, in all honesty, look, you’re not Bruce Fucking Springsteen, you’re not going to be able to blow everyone’s mind every single night. You’re not Romeo and/or Juliet. There’s no reason to drink the poison together in some flame-out gesture. So that leaves us with the small stuff. It’s all about the detail. 
That’s what love is. Attention to detail. 
And the moment will end. And then things will get boring. And it might get a little quiet. And it might all end horribly. And you might hate each other at the end. And you might walk away from each other one day and never speak again. But that’s just how it goes. 
But she’ll remember the time you held the door open for her on your first date. She’ll remember the time you laughed at her impression of the landlady. She’ll remember the time you stayed up all night that first time. She’ll remember the small things a lot longer than the big ones. 
But everything ends. And I’ll tell you why you have to make the small things, the small moments count so much more: 
One day, probably a while longer from now, when old age takes ahold of someone, she might just only remember your smile. Everything you ever did together, every second, every moment, every beat, every morning spent in bed, every evening spent together on the sofa, all of that - gone. Everything you ever did will be reduced to the head of a pin. She won’t remember your name. She’ll just remember your smile, and she’ll smile. She won’t know why. It’s a base, gut reaction. But she’ll smile, uncontrollably, and it will come from somewhere so deep as to know that you touched her on a primal, honest, and true level that no scientist, scholar, or savant could ever begin to explain. There is no more. There is nothing else. There is just this: She’ll remember your smile, and she’ll smile. 
And you know what? That’s all that really matters in the end.

 (from nedhepburn.tumblr.com)




12/3/25

.





turn on  NO FUCKING TALK  mode