27/6/24

5 for today

 




1. Sau nhiều ngày vẽ vời liên tiếp, tôi quyết định dành cho bản thân một ngày nghỉ. Thứ 5 là lựa chọn không tồi.

 

2. Ai chà, tôi đang có một đôi giày Mary Jane màu đen và vài đôi tất cổ lửng màu trắng. Mấy món đồ con gái này xinh xẻo thiệt chứ!

 

3. Tôi đọc cuốn Biển của John Banville vào dạo tháng 5, mỗi ngày, khoảng 30 phút trước giờ ngủ trưa. Cái nóng mùa hè khiến đầu tôi mụ mị ấy lại vô tình hợp với những dòng ký ức dập dềnh trong truyện, đẩy cảm giác của tôi đến điểm chân thực tột cùng. Cả cái sự ngắt quãng sau mỗi 30 phút đọc của tôi cũng đột ngột như cách những đoạn ký ức mơ hồ vụt tắt của ông Max nữa. 

Ngoài chuyện đó ra, tôi chẳng biết phải nói gì về Biển.

Mà tôi lại có xu hướng thích những cuốn sách khiến tôi chẳng biết diễn tả thế nào. Chúng khiến tôi day dứt. 

 

4. Lại có thêm một phim khác tranh giải khổ đau với phim Manchester by the sea, đó là phim All of us strangers!

Rồi sẽ có những người xem phim nhận ra thảm án diệt môn của nam/nữ chính (vào một đêm mưa gió) trong phim tàu đâu lấy gì làm buồn, ấy là vì anh ta/cô ta còn trả thù được. 

 

5. Sáng nay, trong lúc ngồi nơi bàn bếp ăn bát canh bánh đa thịt băm cà chua và ngắm nhìn cây mua nở rộ hoa ngoài cửa sổ, tôi chợt nghĩ ngợi về nỗi buồn.

Khi ta sống với nỗi buồn, ta sẽ vô tình nín thở, đóng thật chặt mọi giác quan. Ta phải cố hết sức, vì chỉ cần có một khe hở, thực tại khốc liệt ngay lập tức sẽ tràn vào chiếm cứ toàn bộ cơ thể. Chẳng mấy chốc mắt sẽ nóng lên, mũi sẽ cay xè, tai sẽ ù đi, chân tay run rẩy, và những thước phim ta tưởng mình đã quên sẽ lũ lượt chạy qua đầu. Lúc ấy ta chả giả vờ là mình vẫn ổn được nữa. Và do đã nín thở quá lâu, ta không kịp định hình mình nên hít thở lại như thế nào. Miệng ta hết mở lại khép, hệt như con cá nằm bẹp trên mặt đất khô nứt nẻ...

Nghĩ đến đấy, tôi thôi không nghĩ nữa. Đầu buổi sáng mà thế này thì thiệt khiếp. Tôi liền bóc một quả quýt rồi ra sân tắm nắng lấy vitamin D.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét