20/3/15

Chẳng có chuyện gì gọi là vui



- Mấy hôm rồi bị ốm, sốt mê man. Đêm nào cũng nằm mơ thấy P chơi đùa với quả bóng năm màu trong vườn. Rồi quả bóng lăn đi mất, cậu ấy cứ thế đuổi theo, không sao gọi quay lại được, sau đó thì có tiếng bác gái ở trong nhà vọng ra, vừa gọi vừa khóc, khóc mãi. Tôi đứng chôn chân dưới bóng cây sấu, cứ ngơ ngẩn nhìn quả bóng bị kẹt nơi hàng rào. Còn cậu ấy chẳng biết đã chạy đi mãi đâu.

- Tóc độ này dài chờm vai rồi. Vướng víu quá. Mỗi lần bị bệnh nằm đó là chỉ muốn cắt tóc cho thật ngắn đi. Bọn tóc, chúng rắc rối như những câu chuyện cũ buồn hiu vậy.

- Càng lúc càng nhận rõ một sự thật, rằng chỉ có mẹ là người chịu đựng được cái bản thể cáu gắt xấu xa nhất trong con người tôi. Hay một cái là bà không hề ghét nó. Mà có khi bà cũng ghét, nhưng bà vẫn có cách chấp nhận sống chung với điều này.

- Trong số những người họ hàng của gia đình tôi, có những người diễn vai của họ đạt tới mức đáng sợ. Để đáp lại sự cố gắng đó, chúng tôi luôn tỏ ra yêu quý lẫn nhau đến là chân thành. Trước đây tôi còn hay tự hỏi thế nào là giả dối, nhưng bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ về cái gọi là chân thật, liệu nó tồn tại ở đâu khi người ta không bao giờ cần dùng tới nó đây?

- Mấy người bạn của tôi đang xôn xao về chuyện một cô bé sinh viên bị mất tích trên đường đi thực tập. Thật ra, giữa cuộc sống bạo lực và hỗn loạn này, mỗi ngày, từng phần trong con người ta đều dần bị mất đi. Có điều chẳng mấy ai để ý, cho đến khi người ta mất đi hẳn. Cũng là mất tích đấy...

- Khi tôi cười nói: "Cậu thì hiểu gì về tôi cơ chứ?", cậu ấy đã đáp lại rằng: "Cậu có cho tôi cơ hội được hiểu cậu bao giờ đâu". Lúc đó, nom cậu ấy thật buồn...
 
- Đầu tháng tới đi Hội An, ăn bánh mì, ngồi Reaching Out. Cầu trời cho tôi sống sót đến lúc ấy.