4/3/15

Đã từng





Trước đây, có một người nói với tôi, "đã từng" là hai từ buồn bã nhất trên đời này, bởi vì chúng nói cho mình biết rằng mọi thứ đều thành quá khứ cả rồi, và rằng đừng cố chấp không muốn buông tay nữa. Có lẽ điều buồn bã nhất chính là cái sự "cố chấp không muốn buông" đó. 
Tôi thì nói với cậu rằng hai từ đó tương đối buồn thôi, vì kỳ thực tôi cũng chẳng biết cái gì mới là buồn nhất nữa. Ở cái thế giới bé bằng con kiến này, từ ngày này qua ngày khác, tôi cũng như bao người đều phải ngụp lặn giữa một vũng cô đơn buồn bã lầy lội, nghĩ thôi đã thấy khó thở rồi, chẳng còn sức đâu mà cân, đo, đong, đếm xem nỗi buồn nào hoành tráng hơn. 
Thỉnh thoảng khi ghé qua blog cậu, thấy cậu đang chìm nghỉm trong một vấn đề vô vọng nào đó, tôi có khi lại băn khoăn những câu hỏi mà trước đây bản thân chưa bao giờ nghĩ đến, kiểu như:
"Để xem, lại chuyện gì nữa đây?"
"Có cần phải chán nản đến thế không nhỉ?"
"Cậu ta không dùng não để suy nghĩ à?"
"Mình nên an ủi, à không, nên mắng nhiếc cậu ta vài câu mới được!"
"Nhưng mình đang nghĩ cái quái gì ở trong này vậy??"
Cuối cùng, tôi chẳng nói được câu nào hay ho, chỉ bỏ lại vài chuyện nhăng nhít rồi đi. Vậy đấy. 
Cậu biết không, thật ra bản thân tôi luôn nghĩ thế này, khi nào trái đất này còn quay, gió còn thổi và mây còn trôi, thời gian cũng cứ thế mà ì ạch đi qua thì mọi chuyện rồi cũng thành quá khứ cả. Người ư? Vật ư? Yêu thương, buồn bã, đau đớn, giận dữ ư? Chẳng phải sau cùng cũng sẽ có lúc người ta nhắc đến chúng bằng hai từ "đã từng" đó sao? Cậu có ôm nỗi buồn đau này lâu đến mấy, siết chặt nó đến thế nào, thì rồi một ngày nó cũng sẽ bỏ cậu mà đi. Sự thật là vậy. Tất nhiên sau đó còn có một sự thật khác, đó là ngoài quá khứ còn có hiện tại và tương lai, và chúng cũng có thể đang chuẩn bị quẳng cho cậu một vài nỗi buồn mới. Sự thật là vậy, luôn phũ phàng. Vậy thì ba cái câu kiểu "cố lên, mọi thứ rồi cũng sẽ qua" chẳng có nghĩa lý gì ở đây cả, tôi không nói thì nó cũng tự qua thôi. 
Kỳ thực, có đôi khi tôi thấy cậu cũng giống như bản thân mình hồi mười sáu, mười bảy tuổi. Cố chấp lắm (tất nhiên đến giờ tôi vẫn cố chấp, nhưng cái nhìn thì khác nhiều rồi), thành thử nếu mỗi lần nhìn cậu ổn hơn tôi cũng sẽ thấy vui vui. Nhưng tôi thì không đủ gần cậu đến vậy, cả về khoảng cách địa lý lẫn khoảng cách tâm hồn, nếu cậu xây xước ở đâu tôi không thể dán băng cá nhân hay thổi phù phù vài cái cho cậu, nếu cậu ngu ngốc tôi cũng chẳng thể chọn một cuốn sách thật dày để phang cậu một trận được. Nếu tôi có thể làm được gì, thì đó là nói mấy lời cảm thông sáo rỗng, nhưng tôi soi gương mấy lần rồi, thông minh sáng sủa như tôi sao mà hợp với mấy thứ sáo rỗng chứ, thế nên tôi chịu, chẳng thèm an ủi hay thông cảm gì đâu. Cậu phải tự mà tìm cách hít vào thở ra ở cái chốn trống rỗng khủng khiếp này mới được. Nếu cậu cứ thích đào hố ngay dưới chân thì ngay cả người kè kè bên cậu cũng chẳng đủ sức để lần nào cũng kéo cậu lên đâu, cậu chàng bi đát ạ. 
Trong thế giới nhỏ tí này, ai cũng đã từng thay nỗi buồn như thay áo, đều đều và vô vị, nên để cho đỡ nhàm chán thì người ta cố điểm thêm vài thứ tươi đẹp lên những chiếc áo của mình. Cứ tạm thời như thế. Nếu không thì đành khỏa thân đắp chăn nằm ngoan một góc đợi một chiếc áo khác vậy thôi... 

p/s: Chẹp... rõ ràng không định viết gì cả, nhưng lại lượn lờ sang căn phòng tối mò của cậu Khoai nào đó kia và thấy cậu ta nói vậy đấy. Rõ ràng tôi vẫn còn cái tính dễ động lòng với kiểu cún con năn nỉ mà... thật là...! 
p/s: Cậu không thấy tiếng dế kêu trong blog tôi giống như những buổi sớm mùa hè sao, lúc đó nằm chìm trong một đám cỏ còn ẩm ướt sương rồi nhìn mây trời bay cũng dễ chịu lắm mà (*´▽`*)  Tại cậu cứ thích nhồi mấy cái đen sì vào đầu ấy chứ (*´▽`*)
p/s: Tôi đặt tag là Khoai Tây đó, cảm động chưa!  (*´▽`*)