24/3/15

T.ô.i





Vì rất mệt và chán, lại chẳng nghĩ ra nổi ý tưởng gì cho trang vẽ cuối cùng nên tôi mò vào đây và viết nhảm cái gì đó về mình. 
Tôi, đại khái là luôn tự thấy mình cũng đáng yêu như bao người khác, chỉ có cái tật điêu ngoa bậy bạ thiếu đứng đắn là hơi thiếu kiểm soát một chút thôi. 
Tôi thường không thích làm theo ý người khác nếu như phát hiện ra họ có suy nghĩ huyễn hoặc về tôi, kiểu như nếu họ cho rằng tôi nên khóc thì tôi nhất định sẽ cười, còn nếu họ tưởng tôi chỉ cười thôi thì tôi sẽ cười rồi giơ thêm một ngón tay trước mặt họ. Vì thế hầu hết những người bạn của tôi đều luôn ở trạng thái thây kệ cho tôi làm những gì tôi muốn, và vì là bạn, chúng nó thỉnh thoảng sẽ liếc mắt xem tôi sắp chết vì ngu chưa để còn vớt lên. Đương nhiên sau đó chúng nó sẽ chụm đầu lại cười sằng sặc vào mặt tôi. Lũ ranh... 
Tôi không hứng thú lắm với việc được (hoặc phải) làm con gái, mặc dù số lần tôi giống một đứa con gái thực thụ không được nhiều cho lắm. Kỳ thực, nếu chỉ xét bề ngoài thì tôi cũng là một đứa con gái hơi nho nhã, cũng có tí nữ tính, áo váy các thứ trông cũng nuốt trôi được. Vấn đề ở đây chính là não tôi luôn nổ thùm thụp vì cái câu hỏi "tại sao trông mình lại ngớ ngẩn thế này không biết?". Lúc nào tôi cũng có cảm giác toàn bộ con gái đáng yêu trên thế giới đều đứng về một bên, còn tôi thì đứng ở bên còn lại cùng lũ con trai nhỏ dãi ngắm bọn họ. Thật khiếp đảm! Thật khiếp, vì tôi đã sống được hơn hai mươi năm với cái tư tưởng đó ngập ngụa trong đầu, mỗi ngày! 
Nhân nói về giới tính, tôi lại tương đối có cảm tình với người nào đồng tính (hàng thật giá thật nhé, không phải bọn tự huyễn). Anh chàng gay tôi mến nhất chính là một người bạn cũ của Nem. Anh ta đan len đặc biệt giỏi, nếu bị chọc ghẹo sẽ lườm tôi hàng giờ liền, sau đó lại dụi dụi mấy cái vào hõm vai tôi, những lọn tóc mềm mềm cứ quơ quào dưới cằm tôi ngưa ngứa. Khi anh ta chết, Nem không cho tôi đến. Chẳng hiểu sao điều đó lại đâm cho tôi một nhát thật sâu, để từ đó về sau tôi luôn phải cay đắng thừa nhận rằng "mình sẽ không thể quên được nỗi mất mát khốn kiếp đó". 
Thế đấy, tật xấu của tôi chính là hay quanh quẩn với những thứ nát bét, rồi chửi rủa chúng nó, nhưng nếu có ai đấy bảo sẽ kéo tôi ra khỏi vũng đầm lầy này thì tôi sẽ đứng đần ra không đi. Người ta gọi đó là thân làm tội đời. Tôi biết chứ. Trông tôi vậy thôi chứ là người có chút thông minh. Nhưng cái đám giẻ rách kia không phải tự nhiên mà rách toác ra đâu, tại có người cứ muốn cấu xé, cứ muốn bóc toạc ra đấy. Bóc ra từ chính tôi đây này, nên tôi thấy đau lắm. Tôi chính ra lại là một mảnh giẻ rách thảm hại mà tôi không thể vứt bỏ được. 
À, trong số lũ ngu cào toạc tôi ra, cũng có cả tôi nữa. Chết tiệt...




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét