28/3/15

It's ok, you have me here!



Sói à, 
Hôm qua, để quên đi cảm giác cần một điếu thuốc (sao gần đây tớ lại hay nảy ra loại cảm giác đần độn này nhỉ), tớ đã lục tủ lạnh tìm được một gói kẹo trái cây, rồi sau đó nhốt mình trong phòng xem liền tù tì bốn tập phim. Thật không may, phim buồn, nên thay vì giải khuây, tớ lại khó chịu đến không thở được. 
Lúc leo lên giường trùm chăn kín đầu, tớ cứ nghĩ mãi về những gì Nem nói, và giọng nói nghèn nghẹn của anh ấy lúc nào cũng văng vẳng đâu đó quanh tai. Tầm chiều tối, khi tớ đang ngồi ăn thịt viên sốt chua ngọt thì anh ấy đã gọi. Mồm nhét đầy thịt viên khiến tớ chẳng nói được gì, còn thì không biết do mẹ đã lén bỏ cả chục quả ớt hay do dạo gần đây tớ ăn cay kém đi mà tớ thấy cay đến đỏ cả mắt, vừa ăn nước mắt tớ vừa trào cả ra. Một người trưởng thành như thế, xuất sắc đến thế, phải cảm thấy hối hận nhường nào mới nghẹn ngào đến vậy hả Sói? Có phải Nem rất cô đơn không, vì hình như cảm giác đó tràn ra khỏi điện thoại và ngấm vào từng tấc da tớ đây này... 
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, tớ đã ngủ rất sâu, không mộng mị, và khi tỉnh dậy toàn thân đau chẳng chừa chỗ nào. 
Sáng nay thì ổn rồi. Tớ hùng hục lau dọn từng mét vuông nhà cửa. Thỉnh thoảng bên tai còn có tiếng chim hót và tiếng gió xào xạc trên mấy ngọn cây trong vườn. Mặc dù tớ đã làm vỡ một cái ly thủy tinh, và mẹ thỉnh thoảng khiếp đảm nhìn tớ mà nhắc "không cần lau kỹ quá đâu", nhưng tớ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi. Nắng vàng suộm Sói à, mấy ngày nữa là tháng tư rồi đấy.  
Tớ ổn. Nhưng giá được gục đầu vào lưng cậu một lát thì hay biết mấy.  
Giá như có được một vài ngày mình không cần dặn chính mình phải thật mạnh mẽ...