14/6/17

Take me back to the night we met






Lâu rồi không ngắm sao. 
Bọn mình từng tựa vào đoạn lan can gỉ sét hàng giờ liền để ngắm những ngôi sao mọc sau lúc 7 giờ. Bầu trời thành thị đóng khung trong con hẻm chật chội, bị những dây thép chăng dọc ngang cắt thành nhiều mảnh. Bọn mình ráng sức ngửa cổ lên ngắm sao lẫn với đám quần áo bay lật phật trên những dây phơi. Thường đến tận lúc cổ mỏi nhừ. 
Có lần bọn mình thấy cửa sổ chếch phía đối diện sáng đèn, có một chị gái vừa đi làm về, vừa huýt sáo vừa mở máy cassette, sau đấy chị gái cởi phăng váy áo ra và nhún nhảy theo nhạc. Mình thích lắm nên mặc anh bạn trai ngăn cản, nhất định không chịu vào nhà. Mình bảo chả có gì mà phải ngại ngùng hết, rồi nhoài người ra lan can gọi: "Chị ơi, bài hát gì nghe hay thế, mà người chị đẹp thật đấy!". Chị gái nọ giật mình quay ra phía cửa sổ, rồi tự dưng toét miệng cười, hét vọng sang: "Devil Woman nha!". Sau đó... không có sau đó, vì mình bị vác luôn vào nhà vì cái tội lì lợm ngắm người khác khỏa thân mà còn vô tư tán tỉnh người ta. Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong mắt mình là nụ cười miệng rộng xinh đẹp trong ánh đèn vàng cam của căn phòng bừa bộn, cảnh vật y hệt trong những bộ phim cũ của Hongkong. 
Lâu rồi mình không ngắm sao, căn bản cũng vì bầu trời đã không còn sâu thăm thẳm và chi chít sao như ngày xưa. Có lẽ rất nhiều ngôi sao đã chết, mình đoán vậy, vì bọn mình từng đọc mấy bài nghiên cứu về cái chết của những ngôi sao. Trong đầu mình nay chỉ còn nhoang nhoáng những thước phim về một góc nào đó của chốn thành thị hoa lệ, nơi bọn mình tựa vào lan can hoen gỉ, ngắm sao và đám quần áo nhàu nhĩ, hút mấy điếu Marlboro dở ẹc rồi cùng bàn luận này nọ về bộ phim tài liệu How the Universe Works. Thước phim đó có gương mặt ngại ngùng của anh bạn trai cũ, có vẻ mặt tinh quái của mình, có chị gái khỏa thân xinh đẹp và tiếng rột rẹt của chiếc máy cassette trong phòng chị ấy. Tất cả những thứ vụn vặt đó gọi chung là nỗi buồn.