24/8/15

5 for today



1. Sáng nào đọc báo cũng thấy bọn nhỏ năm nay thi đại học thực vất vả, cầm giấy báo đâm đầu hùng hục hết trường này đến trường kia mà vẫn không vào được trường nào. Ngẫm lại, nếu bọn nhỏ này thật sự biết nơi chúng muốn đến thì đâu cần chạy chi cho mệt vậy. Tự dưng tôi lại rất nhớ đoạn trò chuyện giữa Alice và con mèo miệng rộng Cheshire: 
- Tôi nên đi đường nào bây giờ?
- Thế cô muốn đi đâu?
- Tôi không biết nữa.
- Vậy thì đi đường nào cũng như nhau cả thôi.

2. Chuyện là, vào trưa hôm kia, tôi vừa la mắng một tên nhân viên bên dịch vụ giao hàng, can cái tội thu tiền không hóa đơn và có thái độ cực kỳ hỗn hào hách dịch. Mẹ bảo trông lúc ấy khí thế hung hãn của tôi rất dọa người, làm cho thằng bé ấy cũng phải im im không dám gây sự nữa. Nhưng kỳ thực bây giờ tôi đang vô cùng hối hận đây. Nhìn vẻ mặt của tên nhân viên đó rõ ràng là loại tiểu nhân bỉ ổi, tôi gây sự với nó như vậy, nhỡ sau này nó có chuyển hàng mà thấy tên tôi, không phải nó sẽ muốn đập nát luôn hàng của tôi sao? Tôi vẫn thường nghe giang hồ khuyên nhau đừng bao giờ đắc tội với phụ nữ và tiểu nhân, nhưng sao không thấy ai cho kinh nghiệm đối với trường hợp phụ nữ đắc tội với tiểu nhân nhỉ? Lo quá...

3. Mẹ tôi luôn lo lắng cho tiền đồ của bạn nhỏ Ruby, vì bố mẹ con bé quá mải mê làm ăn nên đâm sao nhãng việc dạy dỗ nó. Bởi vậy, hễ Ruby lên nhà tôi chơi, mẹ tôi liền tận dụng mọi khoảng thời gian để dạy con bé đọc thơ, ca dao, hát dân ca, tập đếm số. Là một đứa trẻ khá thông minh và hiếu kỳ nên bạn nhỏ Ruby cũng bận rộn học hỏi. 
Tôi tất nhiên hưởng ứng điều này, song vẫn ngay ngáy bất an khi nghĩ đến cái tính gian manh, ưa chọc ghẹo của mẹ. Và hôm qua nỗi bất an của tôi đã được chứng minh. Khi đó tôi thấy Ruby đang ngồi ở cửa ê a đọc mấy câu thơ lục bát, tôi liền vui vẻ hỏi: "Hôm nay Ruby học được gì rồi, đọc chị nghe xem?". 
Con bé cười tít mắt gào tướng lên: "Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa!". 
Nó phát âm không rõ chữ lắm, nhưng tôi có chết cũng nhận ra được mấy câu quen thuộc này, ngay lập tức cảm thấy choáng váng toàn tập. Mẹ già nhà tôi từ trong bếp thò đầu ra, thấy cảnh mặt tôi dài thượt, còn con bé Ruby đang vung tay làm điệu bộ múa gươm, liền cứ thế cười lăn cười bò. Mẹ tôi đây sao? Em tôi đây sao? Thế thì thiên lý ở đâu???

4. Đợi dài cổ, cuối cùng Nhã Nam cũng đã xuất bản cuốn Truyện cổ Triều Tiên. Còn cuốn Truyện cổ Nhật Bản nữa, em ở đâu? Chị Sonata mòn mỏi đợi em a~ 

5. Bài thơ tôi làm lúc sáu tuổi: 
Buổi sáng em thức dậy
Nghe chim hót líu lo
Cây trò chuyện nhỏ to
Gà choai vươn cổ gáy 
Không ngờ thế giới ngày bé của tôi lại có vần điệu đến vậy. Còn bây giờ thì sao?