8/8/15

5 for today



1. Bực mình thiệt! Tôi thật sự muốn treo cổ ngay hôm nay. Và tôi đảm bảo ngày mai tôi cũng sẽ ngồi đây để nói câu tương tự. Biết tại sao khi buồn chán xuất hiện trên đời này thì luôn cần có hèn nhát ở cạnh bên chưa? Tất nhiên là để cứu cánh cho cái mạng còm của chúng ta giữa dòng đời trôi nổi đó mà!

2. Dạo gần đây, nghe bảo em Tuli đang theo đuổi một anh nha sĩ người Hoa, mà theo em ý nói thì anh này trông vô cùng điển trai, nho nhã và tri thức. Cứ tuần nào con bé hâm đơ cũng kiếm ra cái cớ gì đó để đến bệnh viện khám răng đặng tiếp cận anh nha sĩ kia. Rất tiếc, mặc dù bạn nha sĩ vô cùng thân thiện và có nụ cười ấm áp như nắng mùa xuân (cái này cũng là con bé hâm đơ nói) nhưng từ đầu tới cuối đều chẳng có vẻ gì là để em Tuli vào mắt cả. 
Cho đến một ngày kỳ tích đã xuất hiện. Hôm đó Tuli nhà ta nổi hứng lôi máy uốn ra uốn tóc bồng bềnh nhưng kết cục trông xoắn tít chả ra đâu vào với đâu. Trên con đường tình yêu dẫn đến bệnh viện, Tuli đáng thương vừa đi vừa ra sức xếp mấy lọn tóc cứng đầu chỉa lung tung beng nhưng không thành, em ý bèn dừng lại soi mặt vô cửa kính một chiếc ô tô ngay bãi đậu xe, vừa kéo tóc vừa giãy đành đạch, miệng thì lầu bầu mắng từng lọn tóc một (đúng bản chất chua ngoa của cô nàng :]] ). Thế mà hôm ấy bạn nha sĩ lại bắt chuyện với em Tuli nha, lại còn khen tóc mới của em ý nữa chứ. Xong cuối cùng bạn nha sĩ còn cười chân thành bảo: "Sau này có soi kính ô tô thì nhớ để ý xem còn người trong xe không đã em nhé!"  :))  
Thông qua câu chuyện của bạn nhỏ Tuli, chúng ta rút ra bài học là: nếu có định tán tỉnh đứa nào thì tốt nhất cứ vác nguyên bản của mình mà đi tán, chả việc gì phải ra vẻ dịu hiền động lòng người làm chi cho mệt, chứ lỡ nói dối rồi có khi xui xẻo sẽ phải nói dối cả đời đấy. Hê hê...

3. Thấy bảo Lưu Diệc Phi và Song Seung Hun quen nhau. Tôi chỉ muốn nói một câu hơi không liên quan, rằng công nhận bà và dì của chị Lưu đẹp thật đấy, nhìn mãi không chán luôn! Nhân tiện, phim Tình yêu thứ ba của hai người này đóng có vẻ chả hấp dẫn tí nào, hai người này không có thần thái gì giống cặp nam-nữ chính trong truyện cả. Chẹp, cứ mỗi lần nhắc đến cái truyện này là tim tôi đã thấy đau nhoi nhói rồi, yêu đương kiểu gì mà bi thảm không thở được...

4. Thú tiêu khiển trên máy tính của tôi: shopping online, ngắm tranh, chơi game Đào vàng cổ điển, viết blog và vào instagram của Ji Chang Wook ngắm bản mặt tăng tăng của anh này :))

5. Tôi có một điểm không tốt, đó là khi tôi thấy thích người nào thật sự thì tôi luôn có xu hướng dựa dẫm (gần như hoàn toàn) vào người đó. 
Ngày xưa, tôi mà đi với Sói là luôn nắm chặt lấy vạt áo cậu ta, mặc cậu ta lôi đi đâu thì đi. Có lần cậu ta nói sẽ đem tôi đi bán, tôi liền tin ngay là thật và cứ thế ôm chặt lấy eo cậu ta mà khóc toáng lên, nhất định không buông. Rồi thời sinh viên ở với nàng Yến, tôi cả ngày chỉ ăn với ngủ, chẳng bao giờ đặt chuông báo thức buổi sáng, bởi tôi biết sáng nào nàng Yến cũng sẽ đúng giờ đó leo lên giường tôi, vừa dỗ ngon dỗ ngọt vừa nâng đầu tôi như nâng quả trứng dậy, thậm chí nàng còn đưa tôi tận vào nhà tắm rồi đứng ngoài trông chừng, chỉ sợ tôi lại lăn ra ngủ trong ấy mất. Đến khi sống với nàng Bệnh cũng chả khá hơn là bao, tôi thích nhất là nằm lăn lóc trên giường và ngắm nó bận rộn nấu nướng trong bếp, thầm nghĩ, nếu đời này được sống như vậy thật tốt, nó sẽ luôn hồn nhiên với đống xoong chảo và gia vị để nuôi tôi béo trắng ra. 
Chính vì nhược điểm này, tôi luôn tự nhủ với lòng rằng tôi tốt nhất nên sống một mình thôi, bởi xem chừng chẳng ai rảnh rỗi để cả đời này dung túng cho tôi cả. Tôi không sợ cô đơn, nhưng thi thoảng, tôi cảm thấy bản thân lại sợ sự tổn thương mà một niềm vui đã mất gây ra cho mình.