19/8/15

...



Cô gái đang cảm thấy bối rối. 
Vô cùng bối rối. 
Cực kỳ bối rối. 
Hôm nay tự dưng nổi cơn bão não gì không biết, lại muốn ghé qua ngôi nhà có vòm hoa giấy một lát. Bụng bảo dạ chỉ đứng bên ngoài nhìn một tí thôi, nghe thấy giọng rồi đi liền. Nhưng bụng bảo rồi mà dạ không nghe, cố đứng cho rõ lâu vào, đần ra lúc nào cũng không biết, đến lúc nghe tiếng người loạt soạt trong nhà đó đi ra mới quýnh lên, vội vội vàng vàng chạy khỏi cổng. Đẹp mặt một cái là mắt còn để dưới ngón chân, chạy đâm đầu ngay vào cái người không-được-phép-gặp nhất. Cô gái định giả ngây, cắm đầu lủi đi, nhưng không ngờ nạn nhân còn níu vai giữ lại hỏi có sao không. Thật chỉ muốn gào lên: "Có, có sao! Một trời đầy sao!!! Sao không ở trong nhà mà đi đâu về vậy hả??? Hả???". Tất nhiên cô gái chỉ biết ôm một bụng lúng túng, còn ngoài miệng thì ú ớ rồi lắc đầu nguầy nguậy, chỉ mong được thả đi cho nhanh. Vậy mà vẫn không được tha, người không-được-phép-gặp tự nhiên cười cười bảo: "Anh thấy em ở trước nhà anh vài lần rồi. Em muốn tìm ai đúng không?" 
!
!!
!!! 
Ta nói... sao bao nhiêu năm rồi mà giọng vẫn êm nhẹ như vậy. Cô gái nghe mà tự nhiên thấy tủi thân quá sức, mắt mũi cay xè cả ra. Cuối cùng đành mất mặt bỏ đi như bị ma đuổi mà chả nói được câu nào.  
Cuối cùng, sau bao nhiêu năm, không nhớ được vẫn là không nhớ được.  
Cuối cùng vẫn chỉ có con nhỏ ngốc nghếch nào đấy bỏ đi như bị ma đuổi, giờ còn chưa thèm làm việc mà ngồi viết mấy dòng bá láp bối rối với chả không bối rối.  
Cái con hâm này, cái con ngốc này...