25/8/15

Ngôn tình version lỗi






1. - Sau ngần đấy năm, anh vẫn không bỏ cuộc ư... 
- Anh chưa từng ngừng lại một giây! 
Rồi anh cười, móc trong ví ra tấm ảnh chân dung của cô đã hơi chuyển màu. Cô chỉ biết gục đầu xuống khóc nức nở. 
Hôm sau, trang nhất báo địa phương vui mừng thông báo tú bà X đã bị bắt sau nhiều năm lẩn trốn lệnh truy nã.

2. - Em rất tiếc... 
- Cô sẽ hối hận vì quyết định hôm nay, rồi tôi sẽ cho cô thấy, tôi thề! 
Một buổi chiều 5 năm sau đó, cô về nhà, sững sờ khi thấy anh đứng trong bếp. Anh mỉm cười hết sức ôn nhu, khẽ quay người kéo chồng cô vào lòng đầy tình tứ. 
"Anh... rất tiếc...", chồng cô mặt đỏ bừng khẽ nói.

3. - Anh có thương em đâu...
- Tôi còn muốn đập cho cô một trận ấy chứ, thương với chả không thương!

4. - Đừng có dùng ánh mắt này nhìn anh nữa. Khả năng tự chủ của anh không tốt như em tưởng đâu! 
Cô che miệng cười, lại càng dùng ánh mắt mê người kia trêu trọc anh. 
Ba hôm sau anh bị bắt vì tội hiếp dâm. 
(Trích: Mãi mãi là bao nhiêu cuốn lịch - Diệp Lạc Vô Tư)

5. - Kiếp trước, anh chết, ai cũng làm ngơ thi thể của anh. Có người thương lấy chiếu đắp lại. Còn em, là người đã chôn cất cho anh. 
Anh nhẹ nhàng thì thầm, lại ôm lấy cô: 
- Anh vĩnh viễn không bao giờ rời xa em! 
Cô thẫn thờ như bị sét đánh, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. 
Hai tháng rồi, cái vong chết tiệt này nhất định không chịu buông tha cho cô. 
(Trích: Kiếp trước em đã chôn cất cho anh - Tào Đình)

6. - Tô Vận Cẩm, cái gì em cũng không nói, tại sao em không nói! Thứ đàn bà ích kỷ này, dựa vào cái gì chỉ có thể là anh đi tìm em, chứ em thì không thể đi tìm anh, bốn năm rồi, anh vẫn cứ ở đây, nhưng em thì ở đâu chứ? 
- Bốn năm nay bà mày ở nhà chứ ở đâu!

7. - Cuộc đời của anh vốn là một đường thẳng, chỉ vì gặp em mà rẽ ngang! 
- Không rẽ thì mày đâm hỏng xe bà à thằng đần này! Mù hay sao mà không thấy biển đường một chiều?!!!

8. - Kho báu của anh, bảo bối của anh, ngoan nào, đừng thế nữa mà... 
Nàng chỉ thấy một trận cảm động trong lòng nhưng vẫn xịu mặt, chu miệng ra vẻ giận dỗi: 
- Hứ, chỉ dẻo mồm, có bao giờ chịu đối xử với người ta như châu báu đâu! 
Hắn nghe vậy chỉ gãi đầu cười trừ. Một tuần sau, cảnh sát khám nhà hắn, phát hiện xác một cô gái trẻ bị chôn sống đằng sau vườn.

9. Cứ đi khắp nơi, gặp thật nhiều người, mệt mỏi ngả lưng đánh một giấc, tỉnh dậy lại đi. Đừng để thanh xuân chết trên giảng đường hay bên màn hình máy tính! 
(Một thanh niên chạy xe ôm cho hay)

10. Hai người ngồi cạnh nhau trong công viên, lần đầu tiên anh mạnh dạn nắm tay cô. Cô hơi run lên, nhưng cũng không gạt tay anh ra. Anh sung sướng khó tả, khẽ thì thào: 
- Giá cứ thế này mãi mãi thì tốt nhỉ? 
- Ưm... 
Cô khẽ đáp, tiếng nhỏ như muỗi kêu. 
(Trích: Chuyện về hai cái xác chết đói trên ghế đá)

11. Trời mưa tí tách, anh và cô ngồi chơi. Anh rất vui tính, như mọi lần lại kể chuyện cười trêu cho cô vui. 
Chỉ thấy cô cười sặc sụa, chảy cả nước mắt, một tay ôm bụng, một tay vỗ đùi anh đen đét, miệng không ngừng kêu: 
- Hahahaa... Ôi ôi, cười chết em mất!!! 
Nói đoạn ngã lăn quay ra đất, tuyệt khí bỏ mình.

12. "Em không cần một kẻ háo sắc yêu em chỉ vì vẻ bề ngoài. Chồng em phải là người thực sự nhìn thấy vẻ đẹp bên trong của em!" 
Hai năm sau nàng lập gia đình, chồng nàng không đẹp trai, lại hơi lùn. Anh làm bác sĩ nội khoa, thông thạo chụp X-quang và chẩn đoán bệnh đường tiêu hóa.

13. - Lòng dạ tan nát, tim đã nguội lạnh, nói gì cũng bằng thừa, hai ta vô duyên vô phận, kiếp này chỉ như bèo nước gặp nhau. Dù đau đớn nhưng anh đã hiểu: Thật sự tuyệt vọng! 
Anh tự lẩm bẩm mấy câu như vậy, xong chậm rãi đẩy cửa, nặng nề thở dài: 
- Tôi xin lỗi nhưng ca phẫu thuật thất bại rồi...

14. - Ngay cả lúc này, anh đứng ngay trước mặt nhưng em vẫn thấy anh như xa tận nơi chân trời góc bể. 
Anh nhìn thật sâu vào mắt cô, khuôn mặt lạnh lùng dần xuất hiện biến hóa, cuối cùng bật ra tiếng thở dài: 
- Chắc em bị viễn thị rồi. Đi, anh có ông bác làm bên viện mắt.

15. Đau khổ thực sự là mỉm cười tác thành cho người đó, uống cạn ly rượu ngon mà vẫn thấy đắng chát, dù nếm biết bao thứ ngon ngọt nhưng vẫn không giấu nổi sự chua xót đến tuyệt vọng. 
Đó là lúc mày nhận ra mình bị rối loạn vị giác. Đau khổ, thật sự đau khổ a...

16. Sau 50 năm chung sống bên nhau, cô cũng đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời. 
- Em xin lỗi, sau bao năm giày vò khổ sở vậy mà anh vẫn cứ bên em. Anh... có hận em không? 
Anh khẽ gật đầu. 
Hai hàng nước mắt chảy xuống, cô nắm chạy lấy đôi tay nhăn nheo của anh, lại thấy lòng mình như trẻ lại. 
- Vì cái gì mà anh cứ ngốc nghếch như vậy? 
Anh nở nụ cười, vẫn ấm áp như ngày đầu họ quen nhau: 
- Được tận mắt nhìn cô chậm rãi chết đi, 50 năm qua quả nhiên không uổng!

17. Anh bị tai nạn, mất sạch trí nhớ. Cô vẫn không từ bỏ, ngày ngày ở bên chăm sóc, cầu nguyện anh sớm tìm lại kí ức. 
Vài năm ròng rã, cuối cùng trời xanh cũng đáp lại, sau ca phẫu thuật não, bác sĩ nói anh đã dần hồi phục. Anh nhìn quanh, gọi tên từng người một cách vui vẻ, đến khi nhìn thấy cô thì hơi nghi hoặc: 
- Cô... Em... em là vợ anh?! 
Nghe vậy, nước mắt cô trào ra. 
Anh chợt mở to mắt, khuôn mặt vặn vẹo kêu gào: 
- Không, dối trá, đây tuyệt đối là ác mộng!!! 
Dứt lời tự đập đầu vào thành giường, lập tức rơi vào hôn mê sâu.

18. - Tin tưởng cho lắm vào rồi hắn làm tim tôi tan nát thế này đây! 
- Lại thằng bạn trai khốn nạn à? 
- Không... (ho ra máu) Đm thằng bác sĩ phẫu thuật!

19. Ngã tư tan tầm, chợt thấy mình như lạc lõng, ngược chiều với cả thế giới đang hối hả lao đi vun vút. Tủi thân và trống rỗng đến lạ. Đâu đó trong thành phố hơn chục triệu người này, liệu có ai để ý đến em, liệu có vòng tay ai đang mở rộng chờ đón em vào lòng? 
"Mời chị tấp xe vào lề, tắt máy xuất trình giấy tờ, chị không nên đi ngược chiều như thế, rất nguy hiểm!" - Anh giao thông dang hai tay, mỉm cười trìu mến vẫy chị vào chốt bên đường.
(Tác giả: Hoàng Downy)

Nửa đêm hôm qua, trạch nữ Sonata cười không nhặt được mồm. Bạn Downy chập mạch này coi bộ dễ thương a~
=)))))))))