17/8/15

Con đường nhỏ của tôi


Tôi kỳ thực là đứa hoàn toàn chả có mục đích sống lớn lao hoành tráng nào trong suốt ngần ấy năm hít thở của mình. 
Mẹ tôi tương đối lo lắng về điều này, và bà không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào nhằm dạy dỗ tôi cho đến nơi đến chốn. Tôi nhớ có một lần, nhân dịp về thăm bên ngoại, mẹ liền cùng mợ và em họ tôi rủ rê tôi đến chơi chỗ một bà bác. Khi đến nơi, tôi được phái đi tìm xem bác tôi ở đâu. Tôi lững thững mò mẫm lên mấy căn phòng lớn, thấy có mỗi một chị trông như thư ký đang hí hoáy lục hồ sơ gì đó, liền chỉ vào phòng tổng giám đốc, quen miệng hỏi bá vơ: "Này chị ơi, bác gái ngồi ở phòng này đi đâu rồi nhỉ?". Cứ ngỡ mình hỏi thế cũng khá thân thiện rồi, thật không ngờ chị thư ký xinh đẹp kia vì vậy mà bật ra khỏi ghế, lập tức khoanh tay chào tôi, rồi còn mời tôi vào trong phòng ngồi chờ với cung cách lễ phép đến phát khiếp lên được. Đến khi đám người mẹ tôi lên tới nơi thì càng khỏi phải nói, thư ký xinh đẹp tiếp tục khoanh tay cúi đầu chào hỏi từng người một. Mẹ tôi lừ lừ nhìn tôi hỏi: "Sao, đã thấy gì chưa?". Tôi gật gù đáp rất thật: "Thấy rồi. Bác sướng thật đấy, lại có thư ký xinh đẹp thế kia, mẹ trông kìa, chân dài tới nách luôn!". Mẹ tôi nghe xong liền trợn trắng mắt ra lườm, mợ tôi che miệng cười, còn em họ tôi rất có tiền đồ, nó dán luôn hai mắt vào vòng 3 của thư ký xinh đẹp. 
Tôi biết mẹ tôi muốn nhắc nhở tôi điều gì, nhưng tôi chưa bao giờ là một người như vậy. Tôi chẳng mấy khi nghĩ đến tiền. Đầu tiên là vì tôi rất lười tính toán nên cộng nhẩm rất kém, mỗi lần ai đó hỏi về tiền nong đều khiến tôi đau đầu cả buổi trời. Tiếp đó, tôi sống tương đối đơn giản, nếu ít tiền tôi ăn ở theo kiểu ít tiền, nhiều tiền tôi tiêu xài theo kiểu nhiều tiền, đại khái là kiểu gì cũng có thể co giãn được nên tôi chẳng bao giờ cảm thấy lo lắng gì về chuyện tiền bạc cả, thành ra hễ có dịp là tôi thường quên khuấy chúng đi cho khỏe người. Cuối cùng, quan niệm của tôi về tiền cũng khá làng nhàng, chỉ cần tôi có đủ tiền để làm gì đó tôi thích vậy có nghĩa là tôi đã thấy đủ rồi, nếu có nhiều tiền hơn nữa tôi cũng chả mặn mà lắm. Tất nhiên, tôi khá thích tiền, nhưng tôi chỉ thích khi chúng giúp tôi làm được việc tôi đang muốn làm, thế thôi. Giữa chúng tôi không có tình yêu. Tôi nghĩ, khi cần, bọn tôi ngoại tình với nhau vài lần là đủ. Hề hề... 
Đối với tiền như vậy, nên với mấy thứ phù phiếm kiểu công danh hay địa vị thì tôi càng chẳng buồn nghĩ tới. Ai đó ngoài kia cứ đua nhau làm tiến sĩ, giáo sư, tổng giám hay chủ tịch thì mặc họ. Anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu nhỏ của tôi. Hồi tôi còn ở trong trường đại học, có một con bé trong lớp Luật còn cứ hăng hái yêu cầu tôi phải tranh cử đối đầu với nó để xem ai giành được chân thư ký của hội nhóm gì đó. Trước đông đảo mọi sinh viên, nó hừng hực khí thế phát biểu như kiểu đang tranh chức Tổng thống Mỹ ấy. Còn tôi, khi đến lượt mình, tôi lững thững lên cầm mic bảo tôi chả ham hố gì làm mấy cái này vì tôi cũng rất ít đi học bên Luật, xong lại quay sang bảo con bé, nếu cậu thích làm thư ký thì cứ nói với tớ, tớ nhường cậu ngay, tranh chi cho mệt vậy, thế là cả lớp cười rần rần  =.=  Tôi ấy mà, biết mình chả phải xuất chúng giỏi giang gì, nên tôi chỉ có mục tiêu được làm những gì tôi thích thôi. Mà không biết số tôi bị sao gì chiếu mạng, lại toàn chơi với những đứa không giỏi cái này cũng nổi cái kia. Song tôi lười đến nỗi còn chả buồn so sánh xem mình có thua kém người ta hay không, tôi chỉ nghĩ rất đơn giản, nếu bạn tôi giỏi giang đến thế thì tôi càng lấy làm tự hào vì được tiếp xúc với họ, và họ còn cho tôi chút động lực để tôi được sống đúng với chính mình. Vậy là đủ. 
Người ta nói thế nào nhỉ, à, đứa ngốc cũng có phúc của đứa ngốc. Nhưng đời này muốn làm đứa ngốc cũng chẳng dễ đâu, trừ khi bạn là đứa ngốc chính hiệu củ kiệu. Quanh tôi vẫn có những người với những quan niệm khắt khe và niềm tin bảo thủ về tiền bạc và địa vị sẵn sàng trồi ra bất cứ lúc nào để uốn nắn tôi đi vào guồng quay của xã hội. Còn mẹ tôi, thân là một người mẹ, bà cũng đâm lo lắng sợ tôi sống như vậy sẽ bị người ta ức hiếp. Tôi chả hiểu sao mọi người phải sợ hãi đến thế. Tôi vẫn đang làm thứ tôi muốn làm, chưa lúc nào phải lo sợ sắc mặt của ai, cũng chẳng có khái niệm hằn học tranh đấu hay kèn cựa với người khác, thậm chí trước khi ngủ còn rảnh não đến độ tự sáng tác ra vài chương truyện. Ấy thế mà họ cứ khăng khăng nói rằng tôi sẽ không sống được ở đời này đâu, rằng nếu tôi không sớm tỉnh táo thì sau này nhất định sẽ hối hận. Kỳ quái. 
Nói chung tôi cứ thích như thế này đấy. Tôi chỉ muốn mình cứ sống như thể mình là một cụm mây ú tròn, dẫu cho có ai muốn đấm muốn đá thì tôi vẫn cứ mềm mại như vậy, không làm tổn thương mình cũng chả làm tổn hại ai. Ai bảo tôi không có chí tiến thủ cũng được, chỉ cần tôi vẫn đi trên con đường nhỏ của mình là tôi vui rồi. Suy cho cùng tôi cũng đâu cần sống quá lâu. 
(Viết nhân dịp có đứa vừa bị giáo huấn một trận giãn cả lỗ tai)