19/11/11

Listen to the morning







Phong này, 

Sáng nay tớ đã ra khỏi giường thật sớm, mở toang cửa đón cơn gió đầu đông se lạnh hiếm hoi của buổi sáng Sài Gòn. Tớ vừa nhìn đám quần áo trắng tinh khẽ lay động trên dây phơi, vừa nhún nhảy trên khoảng sân lác đác lá khô, cảm giác đó, cậu biết không, tuyệt lắm đó Phong à.... 

Sáng nay, tớ đã đi bộ một đoạn thật xa để mua bữa sáng. Tớ còn mua cả một chai sữa đậu nành nóng, là lần thứ hai trong đời tớ uống loại sữa đậu nành mua bên ngoài, toàn bột là bột..... bỗng thèm sữa đậu nành mẹ làm ghê gớm. Nhưng nắng đẹp thế này, và cô bé bán hàng có nụ cười quá đáng yêu thì vẫn thú vị chán, Phong nhỉ!  

Sáng nay, trên đường về, tớ rảo bước theo sau một cô nhóc bé tí teo, tóc cột đuôi ngựa dỏng cao, cứ tung tăng nhảy chân sáo và miệng ríu rít như con chim non. Nhìn theo con bé, tớ bỗng thấy mình lớn thật rồi..... 

Sáng nay, tớ đã nhớ thật nhiều điều. Nhớ con đường quanh co của những buổi sáng mùa hè. Nhớ mùi bánh rán thơm ngậy mẹ làm. Nhớ những bước đi lẫm chẫm của bé Đậu, và cả đôi lúm đồng tiền xinh xinh...  

Muốn chạy ào về nhà. 

Thật tình là muốn vậy đó Phong ơi...!  : )






15/11/11

Bao giờ cho đến tháng Mười Hai







Khi thoáng nghe tiếng xào xạc và nhìn thấy những mảnh lá vàng rơi cuối sân,
trong lòng tôi đã bắt đầu ngân lên chậm rãi giai điệu của Gabriel.

Không còn lâu nữa đâu, tháng 12 à.....


không còn lâu nữa đâu...








6/11/11

Người số 2







"Khi bạn thấy một chiếc váy màu vàng sorbet lướt qua trên phố, thì chưa hẳn người mặc nó hoàn toàn là một cô gái. Hãy cứ tin là như thế."




Vào một ngày thời tiết âm u với những đám mây xám ngắt ì ạch, và đầu tôi cũng âm u bởi những ý tưởng cụt lủn cho môn Typo, tôi bỗng dưng muốn viết một ít về Lou - người gió lạnh lùng. 
Tôi hầu như chưa bao giờ nhắc gì về Lou, ngoại trừ với những người đã là bạn của cả hai, vì Lou không thích thế. Không thích nghĩa là tuyệt đối không được làm, đối với Lou là như vậy. Ngay cả chuyện viết một entry thế này cũng không phải là bất chợt nữa, tôi vừa có được sự đồng ý của cô nàng cách đây ít phút. 
Ok! Đó là một cô nàng cao, mảnh khảnh. Mái tóc ngắn xô lệch và nổi loạn. Có gout thời trang tinh tế. Yêu màu vàng sorbet. Thích búng tay tanh tách và nháy mắt điệu nghệ. Tóm lại thì Lou đẹp trai. : ) 
Thời gian chúng tôi quen biết nhau được tính bằng năm, đủ để tôi bắt đầu hiểu vài điều về người bạn của mình. Lou yêu chuộng tự do và có niềm đam mê không ai ngăn cản được. Bởi thế, trong khi tôi còn mải mê theo khóa thiết kế đồ họa này thì cô ấy đã là một freelancer rất chuyên nghiệp rồi.  
Đôi khi, với Lou, xã hội cứ trôi đều theo một bản nhạc khiến người ta buồn ngủ đến không chịu được. Lou từng nói với tôi, hãy cố gắng tìm cho mình một lối đi riêng biệt, đừng sợ hãi khi ai đó phàn nàn rằng mình sẽ chẳng đi tới đâu, chí ít thì cũng nên biết cách mở một con đường là như thế nào.  
Quãng thời gian trước, Lou thường buồn phiền về mối tình nhỏ của mình nên viết cho tôi luôn. Người cũ là một tiểu thư đáng yêu và đỏng đảnh. Nhưng mối tình ấy cứ như một cầu vồng thiếu sắc chàm, ngập nắng nhưng chẳng có tí chiều sâu nào cả. Cuối cùng, Lou cười, tự nhận mình quá cầu toàn, rồi chia tay. Với khá nhiều tổn thương... 
Lou. Là một cánh chim cô đơn, giữa bầu trời lộng gió cô đơn. Có điều, tôi cảm nhận được cánh chim ấy luôn bay về hướng mặt trời.


Cho Lou của tôi, đang ở một nơi nào đó giữa lòng thành Vienna thơ mộng.



p/s: Bức vẽ của bạn laphet. Tôi đã rất sung sướng khi tình cờ thấy nó trên naver.com. Cảm ơn laphet vì những biểu cảm tuyệt vời thể hiện trong bức vẽ ấy : )