25/10/20

...




"Anh ngại nói về mình quá đỗi 
Ngại nhưng vì em hỏi
Cơn gió vu vơ tạt ngang nỗi nhớ
Cửa sổ phòng đêm lạnh mở
Thành phố lạ, bình yên nên rất lạ
Ký ức không tên triền miên. 
Chẳng biết câu chuyện này
đã viết từ đâu
cho anh kể từ đâu. 
Chẳng biết đôi chân mỏi đường dài
đã ngồi lại nơi nào
đếm bao nhiêu sỏi đá.
Đếm những người đi qua
đời nhau
Rồi hóa thành xa lạ... 
Hay là từ chiếc khuy áo bạc màu
Anh cài then lên miệng cây đàn
Để theo anh suốt đời làm bạn
Suốt đời
Cầm tù trong câu hát.
Tình ơi... 
Hay là từ con số hai mươi
Anh chép trong nhật ký một người
Một người có tên, cố nhiên, nhưng em đừng nên biết.
Con số ấy đã chết. 
Hay là từ một ngã tư đêm hai lăm
Rẽ đời anh vào một ngõ tối tăm
Đầy gió lạnh.
Nhưng anh hiểu, những lối đi vòng quanh
Đều tìm về ngả rẽ. 
Hay là thôi, cho anh kể
Từ một đêm về cuối mùa đông
Đoạn đường không
Mưa phùn gieo hạt.
Cơn say cũ ướt mèm
Một người sang hai bảy
Liêu xiêu vấp gió trời
Từng giọt từng giọt xô nhau rơi mặn chát. 
Hay là... 
Nhưng câu chuyện ấy biết nơi nào đoạn kết
Khi lời mở đầu anh chẳng biết từ đâu 
Vụn vỡ những mảnh ghép li ti

 

Như những vì sao vụn vỡ trên đầu


 

Đêm nay sáng mãi.




Thành phố lạ chìm vào đêm sâu..."




 

21/10/20

...

 





Ngày xửa ngày xưa, có ba cái cây mọc cạnh nhau trên một triền đồi. Chúng cùng nhau nảy lộc vào mùa xuân, xanh tươi mơn mởn khi hè đến. Thu sang, chúng thong thả trút lá bên nhau, rồi khi mùa đông tới, chúng im lặng đứng cạnh nhau giữa đất trời tĩnh mịch. 
Ba cái cây ấy là ba cái cây hạnh phúc nhất thế gian.







19/10/20

...

 


Chập tối, vừa cầm điện thoại lên liền thấy rợn người. 

Tôi nhận ra mình càng lúc càng kinh hãi mạng xã hội (một cách nghiêm trọng), cụ thể là những nơi có một lô một lốc người đua nhau bình phẩm, phê phán, kể lể, nói này nói nọ... Những kẻ độc địa, trút hằn học vào những nơi mà không ai biết chúng, ẩn nấp trong một góc tối an toàn và nói cho thỏa mồm. 

Bỗng nhiên muốn hóa thành một cái cây nhỏ trên núi, chỉ để ngắm mặt trời mọc rồi lặn, và lắng nghe tiếng chim hót đâu đây...

 





15/10/20

...

 





Càng có nhiều chuyện muốn nói, tôi lại càng im lặng.

Thật chẳng hiểu tại sao.