30/12/14

Goodbye 2014!



1. Chuyện khó lý giải nhất năm 
Đi xin việc. Lúc ra liền tơn tơn tạt vào quán nước ngay bên cạnh công ty ngồi đợi thằng em đến đón. Cái ông anh bảo vệ công ty chả hiểu thế nào bắc luôn cái ghế ra sát ngoài rồi ngồi chống cằm nhìn tôi mà cười tủm tỉm, được một lát thì chuyển từ cười tủm tỉm sang cười toe toét, hai mắt chớp chớp như chó cún. Thằng cha đó chắc chắn bị điên mà.

2. Chuyện được nghe nhiều nhất năm 
"Thằng đó bề ngoài được lắm, lại ngoan ngoãn, công ăn việc làm ổn định, con nhà gia giáo."
Vầng, tại sao tôi toàn được giới thiệu với những thằng "con nhà gia giáo" có công ăn việc làm ổn định thôi nhỉ? Sao không phải là thằng đó xăm trổ đầy người, thích đua xe, đai đen đến đẳng gì gì ấy, thường tụ tập đánh nhau trong nghĩa địa? Tại sao bây giờ nghe ngóng đâu cũng toàn những thằng con nhà gia giáo mà xã hội vẫn bê bết thế này nhờ? Tóm lại là không thể tin lời người lớn được đâu.

3. Chuyện làm nhiều nhất năm 
Vẽ.
Chỉ vẽ thôi.
Không phải vì tôi chăm vẽ, mà vì quá lười làm những việc khác!

4. Chuyện sứt mẻ nhất năm 
Thích một bạn nam dễ thương, và bạn ấy là hoa đã có chậu. Cái chậu ấy là một bạn nam dễ ghét khác. Đến giờ lòng mề tôi thỉnh thoảng vẫn âm ỉ đau đấy nhé. Hai bạn đi chết đi... chẹp... 

5. Chuyện tốt nhất năm đã làm 
Mua quà và viết thư cho những người tôi thích. Chăm sóc môi và da. Tập thể dục mỗi ngày.

6. Chuyện nhảm phè nhất năm 
Mua một đống quần áo về đăng bán, mới bán được vài cái liền lôi ra mặc, thấy đẹp, thấy tiếc, thế là dẹp không bán nữa. Kinh doanh thất bại!  =))  

7. Chuyện cảm động nhất năm 
Bò Sữa vượt qua cơn sốt bại liệt, nay đã trở thành con chó mập mạp khỏe mạnh, thích nhất là được tắm nắng và được tôi mơn bụng mỗi ngày.

8. Chuyện buồn của năm 
Vậy là căn nhà có cây sấu cổ thụ ấy đã bán. Căn nhà có chiếc ghế sô-pha mềm mại đặt nơi cửa kính đầy nắng sớm, có chiếc máy nghe nhạc cổ xưa phát ra giọng hát mềm mại của Molly Drake, có Phong của chúng tôi ngồi ngoan hiền dưới gốc sấu suốt những tháng năm tuổi thơ. Cuối cùng, thời gian tựa như ly nước trong, mà nỗi đau mất mát chính là thứ cặn trong ly nước ấy, bị khua khoắng loạn lên rồi cũng có lúc phải lắng xuống. Chỉ là nó sẽ vĩnh viễn nằm yên trong ly nước ấy mà thôi.

9. Người tốt của năm 
Mẹ. Sói.
Và tôi nữa, tôi hiển nhiên cũng là người tốt, xét theo một khía cạnh nào đó.

10. Bữa ăn ngon nhất năm 
Là hôm đi nhậu với thằng em tôi và nàng Bệnh ở Sài Gòn. Chúng nó hẳn không biết tôi cảm thấy thanh thản như thế nào đâu. Đời người mấy khi được như vậy.

11. Người tình xinh đẹp của năm 
Em giày da lộn màu cà rốt, vừa bụi bặm vừa cổ điển, đứng kiêu hãnh trên giá giày giữa những em boots da đen bóng loáng. Em ấy là món quà tôi tự mua tặng chính mình để nhắc bản thân nhớ những năm tháng 23 cô đơn tươi đẹp.

12. Việc lần đầu tiên làm vào cuối năm 
Chính là ghi chép cái entry này.





22/12/14

...













21/12/14

...








Laugh, and the world laughs with you.
Cry, and you cry alone...|


(From tumblr tuesmonlilas)






18/12/14

...






Sài Gòn có lạnh không... (◡‿◡✿)





16/12/14

Saphia






Khác với Ruby - chị của nó, con bé rất thích cười :")







15/12/14

[hə'lou di'sembə]






1. Tôi đã mua một cái khăn ống đỏ rực, món tôi ưng ý nhất trong kỳ mua sắm mùa đông này.

2. Mẹ đòi tôi phải kiếm cuốn Miếng ngon Hà Nội của Vũ Bằng về để đọc cho bà nghe. Và hôm qua ra nhà sách, tôi lại đi vác về cuốn Thương nhớ Mười Hai do Nhã Nam xuất bản, đầy những lỗi chính tả.

3. Hôm xuống Sài Gòn thăm nàng Bệnh, lúc đứng bên này đường nhìn nó đi mua mấy miếng băng cá nhân cho tôi, tôi mới thấy nó càng lúc càng gầy. Ngồi sau xe ôm nó, cái eo nó đáng một chẽn tay. Vậy mới cảm thấy nhớ thiết tha những tháng ngày còn ăn ở chung với nhau, hai con đều tròn phây phây, khỏe mạnh hồng hào. Trước đây vẫn nghe người ta bảo, con gái đi làm rồi mau già lắm, hóa ra là như vậy...

4. Thằng em trai có bạn gái. Cảm thấy nó có chút không giống với em mình nữa. Nó hình như bớt ngu hơn =))

5. Tôi định bán thử ít quần áo, nhưng thấy cái nào đẹp đều vơ vào mặc hết, thế là bể show, khỏi bán chác gì nữa luôn. Thiệt tình! =))

6. Tôi có cô bạn học cùng cấp III, lấy chồng sớm, nay đã có đứa con gần một tuổi. Hôm nọ gặp nhau, thấy nàng ta béo phì ra vài vòng, tôi kinh ngạc hỏi sao không lo tập gym giữ dáng, nàng liền thở dài bảo bấn bận con cái, nó biếng ăn lại mất ngủ luôn, cả hai mẹ con đều sa sút. Lúc mặc thử váy, nàng còn thỉnh thoảng nhìn tôi bằng ánh mắt ngại ngùng xấu hổ khiến tôi cũng chả biết nói thế nào. Phụ nữ, nếu không biết yêu thương bản thân mình sẽ đều như thế đó.

7. Sói tự hào khoe với tôi rằng Kyu là đứa trẻ có năng khiếu ngoại ngữ nhất mà cậu ấy từng biết. Kyu thích món ăn Việt Nam và món ăn Pháp. Thằng bé mỗi lần nghe hòa tấu đều im lặng và rất nhập tâm. Thằng bé giao tiếp cũng rất có phong thái... Đại thể là từ ngày có thêm Kyu, những câu chuyện của chúng tôi lại nhiều lên gấp bội. Lần đầu tiên trong đời tôi mới manh nha cảm nhận được ý nghĩa quan trọng trong sự tồn tại của một đứa trẻ. Đó là một loại hạnh phúc đơn thuần và giản dị nhất trên đời.

8. Ruby nay cũng đã gần ba tuổi. Mặc dù gương mặt con bé lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng nó lại có thứ tình cảm thủy chung đến kỳ lạ với những người nó thích. Mỗi lần nó ngang bướng làm tôi tức giận, nó sẽ im lặng lẽo đẽo đi theo tôi và bắt đầu lí nhí hát vu vơ để gây sự chú ý, nó sẽ làm vậy cho đến khi tôi chịu quay lại nói chuyện với nó mới thôi. "Không phải ai cũng hiểu được con bé" - mẹ tôi đã từng nhận xét như vậy.

9. Không ít người từng nói (thậm chí còn bực mình khi phải thừa nhận) rằng tôi là cái đứa chẳng biết sợ là gì. Khi người ta tin vào bản thân, người ta sẽ không sợ. Ngoài ra, người ta cũng sẽ không sợ khi người ta chẳng còn gì để mất.

10. Lần trước, lúc đi trên đường, tôi thấy một dáng người giống cậu ấy như đúc. Giống đến nỗi trong một vài phút tôi đã cảm thấy mình choáng váng như bị nhấc bổng lên. Cũng may, cậu ấy đã không bao giờ trở lại được nữa... cũng may...

11. Bầu trời đêm mùa này rất đẹp. Đen sâu thăm thẳm, và có cơ man nào những ngôi sao to nhỏ lấp lánh. Tôi có thể ra hàng hiên mà ngồi hàng giờ nhìn lên trời, cho đến khi có tiếng chuông điện thoại reo, và sau đó là giọng Sói nghiêm nghị: "Mấy giờ rồi, bé còn chưa vào nhà là đóng băng ngay đấy, biết không hả?".

12. Sáng nào mệt, cứ nghe một chút Somewhere only we know của Lily Allen...




10/12/14

Ngày xưa




Image from hanoisaigon.tumblr.com

Những ngày đó chúng tôi chơi ở ngoài chứ không online. 
Bố mẹ gọi tên chúng tôi chứ không gọi điện thoại.
Chúng tôi lưu ảnh bằng cách rửa rồi cất vào album chứ không để trong thẻ nhớ. 
Chúng tôi tặng bánh xà phòng, vở tập và bút cho nhau vào ngày sinh nhật. 
Bánh ngọt và sữa khá xa xỉ. 
Đợi nhang cháy hết để mẹ bê mâm cúng có gà luộc xuống quả thực rất lâu. 
Và nếu không ăn thức ăn mẹ nấu, bạn sẽ phải nhịn luôn. 
Chúng tôi biết mình già rồi...
(st from tumblr) 




9/12/14

...





she. today






7/12/14

Doobee Shop






Một số váy đầm các loại mà bạn Sonata đang bán  :">







30/11/14

...





Hít thật sâu, thở thật mạnh. Chỉ là một ngày không vui thôi mà, cuộc sống đâu tệ hại đến thế.






26/11/14

Thôi quên đi vậy...







Bạn không có cách nào đánh thức một người chỉ giả vờ ngủ, cũng như không có cách nào làm cảm động một người không hề yêu bạn.

(Nguồn: Weibo - Dịch: ruadainhan)




24/11/14

...




Cả tỉ năm rồi mới cảm thấy thích một bạn đến vậy. Chỉ cần mỗi ngày vô tình nhìn một chút thôi cũng đã thấy thích rồi. Và hôm nay, biết được bạn ấy đi học làm bánh vì một bạn khác rất đẹp trai. Nhọ cái là vừa cảm thấy ghen tị với cái bạn đẹp trai kia, vừa không thể ngừng thích cái bạn đáng yêu này.

Vậy đấy, mình rất ít khi xảy ra chuyện gì, nhưng hễ có chuyện là y rằng toàn loại không thể cứu vãn được.

Đời thiệt sứt mẻ!





23/11/14

Be strong, girl!







Lúc khóc không ai dỗ, tôi học được mạnh mẽ. Lúc sợ hãi không ai giúp, tôi học được dũng cảm. Lúc phiền muộn không ai hỏi han, tôi học được chấp nhận. Lúc mệt mỏi không ai dựa dẫm, tôi học được tự lập. 
Cứ như vậy tôi mới phát hiện, hóa ra mình rất xuất sắc, điều đáng giá nhất chính là trên thế giới này chỉ có một tôi. 
Dần dần tôi trưởng thành, bởi vì chẳng còn chuyện đáng thất vọng nào lớn hơn nữa, cho nên hiện tại, thỉnh thoảng không được như ý mình cũng là một loại hạnh phúc.
(Cre: 唯美式情感语录)





21/11/14

...














19/11/14

...










16/11/14

[135]






Lou nói: "Quen biết cậu nửa năm, người ta sẽ nghĩ cậu sâu lắng, trầm tĩnh. Quen biết cậu hai năm, người ta sẽ nghĩ cậu chính là con khốn ích kỷ. Quen cậu năm năm có dư, người ta mới biết hóa ra mình có thể thương mến một con khốn đáng ghét đến như vậy."

G.lia nói: "Chị trông lúc nào cũng rất hiểu chuyện, nhưng thật ra lại ngốc chết được. Mà thôi, con gái ngốc em mới thích, ngốc cho dễ nuôi!"

Tuli nói: "Bà hâm lắm. Nhiều khi em muốn mổ não bà ra xem có cái gì ở trong không =))"

Ông lão nói: "Con bé ngố!"

Nàng Bệnh nói: "Con chó! =))"

Aryn nói: "Làm một điếu nào người đẹp! Gì? Bỏ thuốc á? Thế rượu, đừng nói là bỏ cả rượu nhé? Đi chết đi!!!"

Yến ú nói: "Con bé Đốm nó cứ độc miệng vậy thôi, chứ bụng nó chả có gì đâu, hehe!"

Sói nói: "Nói gì mà nói! Mấy giờ rồi, leo lên giường ngủ mau! =.= "



Vâng, chính là bọn họ!  :)) 





13/11/14

...





“Khi một người bỏ bạn ra đi rồi lại quay trở về, điều bạn nghĩ tới không còn là việc lo sợ người ấy lại bỏ đi mà sẽ là một ngày nào đó có lẽ bạn sẽ bỏ đi...”





12/11/14

...





Một mình sắm cả hai vai...






10/11/14

8/11/14

...



. Hôm qua trời nắng đẹp. Hôm nay trời nắng thiệt đẹp. Ngày mai chắc cũng vậy. Mùa khô rồi đó.

. Từ lúc đi tập lại, tôi tăng được một cân. Mỗi lần soi gương không thấy mình quá xấu nữa.

. Muốn nghiêm túc tập tành buôn bán với nàng Bệnh. Cơ mà chả biết thế nào. Hai con đều ngố như nhau. Lạy trời cho hai con đừng đem cả nhà đi bán.

. Đi dạo chợ đêm với mẹ. Quần áo váy các thứ muôn màu muôn vẻ, vừa rẻ vừa đẹp. Mẹ tôi thấy hàng nào là sà tới la lên: "Oa, nhìn đẹp chưa này!". Thấy bộ đồ nào sến súa thì hai mẹ con lại nhìn nhau cười trộm. Cái điệu bộ này chả khác nào những năm ở làng Đại học với nàng Bệnh hâm. Nhớ thiệt!

. Đang lăn lăn facebook, tự dưng thấy đoạn nói chuyện của tôi với bạn Nguyệt Hạ, cười không khép được miệng =))  Công nhận thời gian thì cứ trôi ào ào, nhưng thói bệnh hoạn của tôi thì vẫn không thể nào thay đổi được  :))







5/11/14

1/11/14

/nou´vembə/



- Khi nhận được những postcard của em Cantarella, tôi đã nghĩ, có những người như thế đó, họ bước vào cuộc sống của mình chỉ để tô lên những màu thật đẹp, đơn giản vậy thôi. Cám ơn em nhé, Cantarella! :")

- Không biết bao lâu rồi mới lại có một cuộc nói chuyện với Bống. Khi tôi hỏi, sao đến giờ vẫn không có lấy một cô bạn gái thế hả, anh chàng liền vò đầu bứt tai rồi phụng phịu đáp: "Nếu có một con thỏ con như vậy thì anh sẽ chiều nó đến hư mất! Không thể làm hư con gái nhà người ta được. Chịu thôi...". Chậc... tôi thật muốn ước sau này đừng có ai làm tổn thương con người hiền hòa tựa như một ốc đảo đầy cây xanh đó.

- Sau những ngày sức khỏe suy sụp dài đằng đẵng, tôi lại tiếp tục đi tập lại. Mỗi sáng một tiếng mười lăm phút, sau đó là một cốc sữa đậu nành thật ít đường và một phần ăn ít béo. Những hoạt động đó khiến tôi thoát ra khỏi những suy nghĩ đầy rối loạn. Cảm giác không còn muốn phát điên nữa thật nhẹ cả người.

- Facebook của tôi khá ít bạn, chẳng bao giờ quá 60 người, hầu hết đều là những người bạn đã gặp gỡ trò chuyện với tôi, một vài họa sĩ mà tôi yêu mến, và một ít những người muốn tự kết bạn với tôi một cách lịch thiệp. Tôi hay đăng vài thứ này nọ lên facebook, nhưng chỉ để cho có vậy thôi, chủ yếu là tôi dùng nó để ngắm nhìn cuộc sống của những người bạn mình. Chẳng hạn, khi thấy những tấm ảnh của Juan chụp trong chuyến đi chơi Vinpearl với đồng nghiệp, tôi không khỏi mỉm cười khi con bé dường như bận rộn và vui vẻ như thế. Hoặc có lần tình cờ thấy vài câu trò chuyện của Nazgul và Spi, tôi như nghe được lòng mình nhẹ nhõm, bởi vì họ vui tươi, họ hạnh phúc. Những khó khăn và nghẹt thở của cuộc sống này đôi khi chỉ cần một vài điều nhỏ như vậy để hóa giải mà thôi.

- Từ khi tôi chịu dùng Skype, Sói rất thường chat video với tôi. Có lúc thì chúng tôi nói đủ thứ trên trời dưới biển, nhưng cũng có những buổi tối chúng tôi chỉ mở video lên vậy thôi, rồi tôi thì lạch cạch bàn phím làm việc, cậu ấy bên kia cũng sột soạt những giấy tờ bản thảo gì đó, chẳng ai nói lời nào, ấy vậy mà tôi lại thấy bình yên. Dạo gần đây thì Kyu bắt đầu dạn dĩ hơn, mỗi lần Sói mở Skype gặp tôi là thằng bé lại thò đầu lại gần, miệng nhỏ chu lên gọi: "Are u here? Are u here?". Giọng tiếng Anh non nớt được Sói dạy cho luôn khiến tôi thích thú bật cười. Có hôm Sói vừa tắm xong, áo cũng chẳng thèm mặc, cái khăn bông to sụ vắt vẻo trên cổ, Kyu liền chỉ cho tôi thấy rồi lại chu miệng nhỏ nói: "Sexy!". Những lúc như thế, trong mắt tôi, hai người một lớn một bé ấy tạo nên một hiện tại thật đẹp, làm tôi không khỏi nhớ đến một câu nói từng đọc được ở đâu đó: "Hãy mỉm cười thật nhiều trước khi hiện tại trở thành một bức ảnh."

- Tháng Mười Một cứ như thế được rồi, không cần đẹp quá nữa đâu...





21/10/14

[16.1.19.20]







Tám năm rồi đấy, Phong à... Chúng tôi đều rất nhớ cậu...









19/10/14

...






Con người giỏi nhất là ảo tưởng vị trí của mình trong thâm tâm kẻ khác.

(From tumblr tuesmonlilas)







16/10/14

13/10/14

Vĩnh viễn mất đi



1.
Hồi tôi còn bé tí, nhà tôi có nuôi một con chó tên là Mi-nơ. Tôi thích nó lắm, toàn cưỡi lên lưng nó nghịch ngợm. Có lần Mi-nơ sinh ra bốn con chó con mũm mĩm, mẹ tôi liền làm cho chúng một cái ổ đặt ngay lối cửa đi xuống bếp. Ngày nào tôi cũng ngồi ngay ngưỡng cửa đó mà ngắm Mi-nơ và lũ con của nó lim dim ngủ trông rất đỗi yên bình. Đến bữa ăn, tôi bê cả tô cơm ra ngồi cạnh chúng, hai chân luồn dưới bụng Mi-nơ. Nó biết tôi sợ lạnh nên cuộn cả đuôi phủ lên chân tôi để ủ ấm.
Rồi Mi-nơ chết. Sáng sớm năm đó, nó bị bọn trộm bắt đi. Tôi luôn nhớ rất rõ tiếng kêu thảm thiết của Mi-nơ, và nhớ cả những người có mặt trên con đường mòn bẩn thỉu ấy, không một ai trong số bọn họ giúp chúng tôi cứu Mi-nơ cả.
Tôi bắt đầu biết căm hận.


2.
Năm tôi vừa lên trung học cơ sở, chúng tôi lại nuôi một con chó gọi là Mi-nô. Con chó ngoan và hiểu chuyện đến nỗi chúng tôi thảy đều coi nó như bạn thân trong nhà. 
Mi-nô từng có lần suýt chết vì nhấm phải miếng bả chó bị lũ trộm ném ngay ngoài cổng. Nhưng thật may, con chó thông minh vừa liếm vào liền lao nhanh về phía nhà bếp, bổ nhào vào lòng mẹ tôi mà cầu cứu. Mẹ tôi kể, bà ôm nó, ra sức đổ thật nhiều nước vào miệng nó cho đến khi nó nôn hết ra. nó lả đi trong lòng bà nhưng cũng không quên liếm mấy cái lên mặt bà như muốn cảm ơn.
Lại vào một mùa mưa năm nọ, sét đánh cháy trụi một căn nhà ngay đầu ngõ nơi tôi ở. Lúc ấy Mi-nô vừa lững thững từ trong bếp đi ra, tiếng nổ kinh hồn đã khiến thần kinh nó không trở lại bình thường được nữa. Mỗi khi trời âm u, Mi-nô sẽ trở nên hoảng sợ tột độ, cả người nó run lẩy bẩy không ngừng và không ai dỗ dành nó được. Nó đâm trầm tính hẳn, thường chỉ còn thích nằm gác đầu lên mu bàn chân tôi mà nhìn tôi bằng đôi mắt hiền lành dìu dịu.
Rồi Mi-nô cũng chết. Hôm đó tôi đi học về thấy nhà có khách, một đám người quây quần bên bàn ăn mà nhậu nhẹt. Tôi cảm thấy lòng chùng xuống khi nhìn đồ ăn trên bàn.
Tôi hỏi mẹ: "Mọi người đang ăn gì vậy?". Mẹ tôi im lặng không trả lời. Nhưng có một người đáp: "Thịt chó đó con!"
Tôi lại hỏi mẹ: "Tại sao vậy?". Bà lảng tránh không nhìn tôi.
Tôi cười nhợt nhạt, bỏ ba-lô xuống và lững thững đến bên bàn ăn, vung tay hất tung tất cả đồ ăn xuống đất. Mẹ tôi đứng đó, sững sờ nhìn tôi rồi bật khóc.
Tôi bắt đầu biết ghê tởm chính mình.


3.
Rất nhiều năm sau, nhà tôi vẫn nuôi thêm vài con chó khác. Tôi chẳng nhớ tên con nào, chẳng biết chúng tròn méo ra sao, và cũng chẳng để ý vì sao chúng chết. Mà thật ra, tôi hoàn toàn không biết liệu có phải chúng chết hay không, đơn giản là thấy con hôm qua được thay bằng một con khác nom có vẻ không giống, thế nên đoán rằng con kia đã chết, thế thôi. 
Tôi không bao giờ cho chó, mèo hay chim chóc trong nhà ăn. Vì tôi nào có biết chúng ăn cái gì đâu. Có một con chim sáo đã chết khi tôi được giao trông nhà trong một tuần liền. Còn con cá rồng thì suýt chết khi nó nhảy vọt ra khỏi bể, và tôi thì đứng nhìn cho đến khi mẹ tôi từ dưới bếp chạy lên.
Con chó hiện tại nhà tôi nuôi cũng tên là Mi-nô (cái tên này do mẹ tôi đặt, bà luôn bảo tôi gọi tên nó với vẻ mong chờ và hy vọng, và tôi cũng luôn đáp lại bà bằng ánh nhìn vô cảm). Khi tôi từ SG về nhà được một thời gian, con Mi-nô ấy bắt đầu rên la ư ử vào khoảng 5 giờ sáng mỗi ngày khiến tôi không sao chịu nổi. Mỗi lần như vậy, tôi thường phát điên lên rồi cầm roi đánh nó lia lịa. 
Nhưng một lần, khi cầm roi đến cửa chuồng chó, tôi trông thấy Mi-nô lê lết nép sát vào tường rồi ngước mắt nhìn tôi, một bên chân sau của nó co giật từng hồi. Tôi chợt nhớ ra khoảng thời gian trước, con của Mi-nô bị bệnh chết vào lúc sáng sớm. Nó đã xô đổ cửa chuồng để chạy vào bếp nằm cạnh xác của con nó. Có lẽ hôm đó lao ra đúng lúc sương xuống nên nó bị trúng gió liệt mất một chân, mỗi khi trái gió trở trời là cái chân đó lại sinh đau. 
Cuối cùng, tôi không tài nào cầm roi đánh nó được nữa. Tôi bắt đầu biết lờ nó đi.
Cuối cùng, tôi nhận ra, thứ vĩnh viễn mất đi không phải chỉ là những con chó tội nghiệp luôn quẩn quanh tâm trí tôi từ năm này sang năm khác.





12/10/14

...






Nếu không thể giết chết ai đó, hãy làm cho kẻ đó trở nên xa lạ.







8/10/14

...





"Đừng nghĩ rằng bạn là ai, mà hãy biết rằng bạn là ai." 
 (Morpheus - The Matrix)






7/10/14

G'morning!







The hardest part of waking up in the morning is remembering everything you were trying to forget last night.





6/10/14

...





How to murder someone: 
Tell them you love them
And never talk to them again.





2/10/14

5



Phim mà khiến tôi cảm động thì chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Chậc...



Father and Daughter 
by Michael Dudok de Wit






Akage no Anne (1979)
with animation by Hayao Miyazaki and Isao Takahata




Grave of the Fireflies
by Studio Ghibli




Hello Ghost! (2011)




3 Idiots (2009)






...




Mỗi người trong chúng ta đều có một vết thương lòng, một số người giấu trong đôi mắt, một số người giấu trong nụ cười, một số nữa tựa như sóng ở đáy sông.
(From karoline-son.tumblr.com) 





1/10/14

28/9/14

...







Sáng ra, ngồi nhóp nhép xong hai lát bánh mì phết bơ kẹp chà bông với hai cây xúc xích, tình cờ thấy tấm hình này trên tumblr, thế là thấy nhớ bầu trời tháng mười hai ghê gớm, nhớ đến cồn cào...





27/9/14

My friend




Lou - in London
by Sonata







26/9/14

Nói nhảm tí...




Đầu tiên, thực cảm ơn bạn Sói đáng yêu nhất quả đất, vì thấy tinh thần tôi dạo này xuống cấp trầm trọng, bạn ý đã tự động đổi nhạc cho blog của tôi, lại còn gửi cho tôi một list những ca khúc pop ballad Hàn Quốc để nghe dần. Hôm qua cậu ta còn hỏi tôi nhạc hay không. Tôi bảo, nghe cũng dễ chịu, mỗi tội ngọt ngào quá hình như không hợp với loại độc thân ế ẩm lâu ngày như tớ. Sói cười rất lưu manh, đề nghị, yêu tớ đi, tớ cho biết thế nào là ngọt ngào. Tôi bĩu môi đáp lại, đừng có nói kiểu ấy, đầu tớ chỉ nghĩ đến vài chuyện bậy bạ thôi. Thế là cậu ta nhoài người, ghé sát mặt vào camera, chớp mắt nói, hay chúng mình làm vài chuyện bậy bạ đi! Chà, thảo nào Sói nhà mình trông xinh trai thế, da cứ trắng mịn như sữa chua, mặt dày thế thì mụn mè nào mọc lên được  =))


Thứ hai, vì chớm mùa khô rồi nên tôi vừa mới đặt mua hai cây son dưỡng môi. Lúc cái anh nhân viên bán hàng của pibook gọi điện để xác nhận đơn hàng, tôi chỉ muốn ngất luôn vì độ nhã nhặn lịch sự đã đạt gần đến đỉnh cao của anh này. Giọng Hà Nội vừa mềm vừa ngọt nhé, lại còn một dạ hai thưa dù nghe cái giọng tôi thì cũng thừa biết là một con bé chíp hôi rồi. Trao luôn cho anh này giải thanh niên (giả vờ) đáng yêu của tuần thôi!


Thứ ba, tôi mới lật sổ xem list việc cần làm trong tháng trước và tháng này, phát hiện ra có mấy phần quà hứa mua tặng bạn mà còn chưa thèm làm. Đợt rồi lười đến nỗi mua giày dép quần áo cũng mua online, rồi cứ thế nằm ườn ra đợi người đến giao hàng tận tay, bụng còn thầm mơ ước giá có dịch vụ thay đồ hộ luôn thì tốt quá. Giờ thì hay rồi, đành mặt dày chuyển việc chưa làm tháng trước sang tháng sau vậy. Ai được tôi hứa tặng quà thì thương tôi với nhé, lười thành bệnh rồi, chữa không có khỏi... :">


Thứ tư, chuyện vui là em Tuli kể em P đính hôn. Chuyện buồn là em Tuli kể em P đi ăn tối với bạn chồng tương lai, hai đứa cãi nhau, bạn chồng tương lai tát em P một cái rồi bị em P tạt hết ly rượu vào mặt, thế là chẳng còn đính điếc gì nữa. Tôi hơi kinh ngạc, sao em P lại đính hôn với một kẻ vũ phu như vậy nhỉ. Tuli nói, bố mẹ em giới thiệu rồi bắt lấy chứ bà P nhà em có muốn đâu. Chậc, cái này chính là trong cái rủi có cái may đây. Tôi từ bé đến lớn luôn cực kỳ khinh thường loại đàn ông con trai thô lỗ với phụ nữ dưới mọi hình thức. Bởi thế trong không gian bạn bè hạn hẹp được chọn lọc của tôi chỉ có những người như Sói chẳng hạn, cậu ta chưa bao giờ lớn tiếng với phụ nữ, bất quá thì chỉ im lặng không để ý nữa mà thôi; hoặc như thầy giáo từng hướng dẫn tốt nghiệp tôi chẳng hạn, lúc đi lên cầu thang cùng tôi, thầy luôn đi sau một chút, lúc đi xuống cầu thang thì luôn đi trước một chút, lúc vào phòng thầy sẽ lịch sự mở cửa để tôi vào trước với phong thái rất nhã nhặn (hồi đó mỗi khi thấy thầy mở cửa mời tôi vào, tôi thường rất muốn vỗ vai thầy để hỏi xem có phải thầy từng là tiếp tân của một khách sạn quốc tế cao cấp nào đó hay không). Vậy mà nay còn có người đánh cả vợ tương lai của mình cơ đấy... Nhưng mà, em P cũng thật là, rõ ràng cũng đừng nên tạt rượu vào mặt người khác như vậy, chẳng phải rượu ở mấy nhà hàng cao cấp thường rất đắt sao, có điều kiện cũng không nên phí phạm như vậy chứ... chậc  :-<


Thứ năm, 12 rưỡi trưa rồi, hết giờ nói nhảm.





24/9/14

18/9/14

...







Mùa thu của Cây Dương - Kazumi Yumoto








17/9/14

[20.9.18.5.4]







Có những buổi sáng thật tệ...|








14/9/14

...





Anh đã từng muốn chinh phục cả thế giới. Nhưng đến cuối cùng khi quay đầu nhìn lại, tất cả thế giới này từng chút từng chút đều là em…
Those Years - Hu Xia (You Are the Apple of My Eye’s OST)



nghe... kinh quá! (“▔□▔)







13/9/14

...





Rốt cuộc thì chúng ta học cách mỉm cười đến nỗi trở thành một người không dám khóc.
(Thiên Lam dịch) 






11/9/14

[1.12.15.14.5]




Ngày nghỉ.
Tôi nằm trên giường suốt hai tiếng để đọc tiếp cuốn Dance Dance Dance của Murakami, nhằm thư giãn sau mấy chục ngày ngập ngụa trong công việc. Thế nhưng càng đọc tôi càng thấy mệt hơn. Thứ không khí u ám nặng nề từ cuốn sách không ngừng trào ra làm tôi khó thở, ngay cả bọn rau cần và rau diếp được huấn luyện khắc nghiệt để trở thành siêu rau cũng không khiến tôi cười nổi nữa, đến khi Gotanda lao xe xuống biển, tôi uể oải quăng cuốn sách sang một bên, đầu đau như búa bổ.
Vậy là tôi đi tắm. Cố nặn ra lời một bài hát nào đấy để thư giãn trong lúc tắm nhưng đầu tôi không hoạt động nổi, thế là tôi đành đứng dưới vòi hoa sen trong im lặng. Tắm xong tôi lại lau dọn phòng, lau laptop, lau kính, lau bàn, xếp gọn đống giấy vẽ, đổ rác, lau giày, lau mấy cái túi da, lau hộp đựng hoa tai, lau bình gốm đựng bút vẽ. Mãi một hồi lâu, sau khi nhận ra mình bắt đầu lại lau laptop, tôi ngán ngẩm thừa nhận bản thân đã quá mệt mỏi rồi.
Cả tháng vừa qua có vẻ trôi qua một cách đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Tất nhiên, chỉ là "trông có vẻ đơn giản thôi", chứ sao tôi lại mệt mỏi đến độ này, có khi một thứ quái gở nào đó đã đội lốt "đơn giản" để lừa tôi cũng nên. Tôi nghĩ cần phải ghi chép lại những thứ vặt vãnh mà tôi còn nhớ mới được, biết đâu sẽ ngộ ra cái thứ đơn giản đang trá hình kia:
. Tháng rồi tôi suốt ngày vùi sâu trong ghế làm việc, hết nghe Anna Rosinelli hát một cách đầy thách thức lại đến Imany rên rỉ về những trái tim tan vỡ, thỉnh thoảng còn chuyển sang vài album hòa tấu hoành tráng của Kitaro. Rồi trong một khoảnh khắc ngồi đần người, tôi nhận ra những giai điệu trong suốt của Caravansary phát ra từ loa máy tính hình như đang thổi cho lòng tôi trống huơ trống hoác. Tôi ngừng nghe nhạc trong khi làm việc.
. Tôi thổ lộ với Sói rằng tôi muốn mua một cái điện thoại mới. Một cái smartphone nào đó, gọi là Oppo hay Xperia gì ấy, những cái tên nghe thật ngớ ngẩn. Tại sao thế? Sói hỏi. Bé đâu thích kiểu điện thoại như vậy. Tôi lại thành thật khai, cái điện thoại Nokia cà khổ của tôi bị chai pin nặng rồi, thật không biết thời này còn ai dùng một cái Nokia E mà cứ cách một ngày lại phải sạc pin một lần không nữa, đó là tôi còn không hề sử dụng nó đấy, chỉ có mỗi sáng tắt chuông báo thức xong ném loanh quanh trên giường, tối đến lại tắt điện thoại đi ngủ. Sói nén cười, ho khụ khụ, bé không dùng điện thoại thì mua mấy cái smartphone ngớ ngẩn kia làm gì. Nghe nhạc chứ làm gì. Tôi nghệt mặt đáp. Thỉnh thoảng trong vườn nở hoa cỏ gì đẹp thì chụp, chụp cây, chụp mây, chụp nắng, thế thôi. Lần này thì Sói cười toét, miệng ngoác đến tận tai, nói ừ, bé mua cái điện thoại tốt tốt chút mà nghe nhạc trước lúc ngủ cũng được, chứ nhét mấy cái earphone vớ vẩn vào tai lâu ngày hỏng tai mất. Tôi gật gù. Kỳ thực tôi chỉ thích điện thoại Nokia thôi. Chẳng vì lý do gì đặc biệt. Chỉ là tôi hảo cảm với chữ Nokia, hảo cảm với Phần Lan. Tôi yêu cái Nokia nắp gập với mấy cái phím to đùng mà tôi dùng mấy năm trước kinh khủng, nó xinh xinh mập mập hệt như một món đồ chơi trẻ con, nhưng một ngày đẹp trời nó hỏng dây cáp lần thứ n khiến tôi đau lòng không thôi. Trong lúc chán nản lục lọi đám báo cũ ở góc nhà, tôi tình cờ lượm được cái Nokia E, thế là dùng "tạm" cho đến giờ. Nghĩ thật kinh quá, đến điện thoại của tôi cũng già nua lạc hậu như chính chủ nó vậy! Cuối cùng, Sói kết thúc chủ đề điện thoại bằng kiểu cười tủm tỉm quen thuộc: "Rồi, bé thấy thích thì cứ mua thôi, điện thoại tốt thì nghe Les Rois Du Monde cũng thích lắm đấy!"
. Hôm Trung Thu, tôi với mẹ đi mua ít bánh Trung Thu, một cái bánh bông lan cuộn kem, hai phần nem nướng. Lúc đi qua những dãy đèn lồng rực rỡ lấp lóa trên phố, nỗi nhớ khoảng thời gian còn là sinh viên đại học bỗng chốc cuộn lên trong lòng. Ngày đó tôi ở cùng vài anh chị lớn, chỉ là con nhóc năm nhất, đến Trung Thu còn được họ mua lồng đèn cho nghịch, mua bánh rồi pha trà cho ăn. Con bé Bệnh những năm ấy cũng hí ha hí hửng rước đèn với tôi, cười ngoác miệng. Trăng những năm ấy hình như cũng tròn vành vạnh và sáng hơn bây giờ nhiều. Tôi nắm tay mẹ đi trên con phố vàng rực đèn và nườm nượp xe cộ, thỉnh thoảng đây đó còn vọng đến tiếng trống múa lân, thấy trống trải nhiều hơn rộn ràng. Trong đầu không ngừng chảy qua câu nói bâng quơ vào một hôm nào đó của mẹ: "Trung Thu của người lớn thì chỉ vậy thôi, biết hết rồi thì còn tò mò gì nữa, hết tò mò là hết háo hức, hết vui..."
. Có một đồng chí công an địa phương mới ghé nhà tôi mấy hôm trước, nghe bảo là muốn làm mấy bảng điều tra nhân khẩu gì gì đó. Mẹ tôi nheo mắt đầy ngờ vực, chẳng phải hồi tháng ba cậu mới đến làm điều tra rồi còn gì. Đồng chí nọ có vẻ hơi bất ngờ trước trí nhớ của mẹ tôi, liền gãi đầu thú nhận, cháu làm mất giấy tờ ở đâu rồi cô ạ, giờ phải đi làm lại. Mẹ tôi nghe thế cũng chả thèm nể nang gì, phẩy tay bảo, cậu làm công an kiểu gì mà giấy tờ cũng làm mất thế này. Ô, đúng là mẹ tôi, chém đinh chặt sắt tỉnh bơ. Nhân đây cũng phải công nhận, đất nước chúng ta kể ra cũng có chút thất bại thật đấy, có thể đào tạo ra được những đồng chí công an bảnh bao mặc đồng phục đẹp không chê vào đâu được; các đồng chí ấy có thể giữ một nắm giấy tờ từ hồi tháng 3 và đến tận tháng 9 mới phát hiện ra nó mất, sau đó ì ạch đi làm lại; các đồng chí ấy có thể đến nhà người ta uống non nửa bình trà trong lúc điều tra nhân khẩu, tán phét với một bác trung niên rồi hồ hởi đề nghị gặp con gái bác ta để thảo luận về niềm đam mê vẽ từ thuở bé tí ti. Tôi thật lòng cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến viễn cảnh an ninh của hai phần ba quãng đời còn lại phải phụ thuộc vào những đồng chí như vậy. Quả nhiên những anh bộ đội đặc công cao mét tám, tài giỏi dũng mãnh phi thường gì đó chỉ có trong truyện thôi, và cũng chỉ dùng để bù đắp tinh thần của đám con gái mơ mơ màng màng mà thôi... chẹp!
. Khi gõ lạch cạch tới đây thì tôi bắt đầu mơ hồ nhận ra vấn đề của mình rồi, nên thôi, không nói vớ vẩn nữa, đợi một ngày khác sẽ nói tiếp vậy...





5/9/14

10




1. Biên niên ký Chim vặn dây cót - Haruki Murakami 
2. Không gia đình - Hector Malot 
3. Sống như Tiểu Cường - Bukla 
4. Sherlock Holmes - Arthur Conan Doyle 
5. Cổ học tinh hoa - Ôn Như Nguyễn Văn Ngọc và Tử An Trần Lê Nhân biên soạn 
6. Tiếng chim hót trong bụi mận gai - Colleen McCullough 
7. Chuyện bí ẩn thường ngày - Paul Jenning 
8. Những chuyện kỳ bí của Stine - Robert Lawrence Stine 
9. Giamilia-Truyện núi đồi và thảo nguyên - Chingiz Aitmatov 
10. Dế Mèn phiêu lưu ký - Tô Hoài





4/9/14

=))











2/9/14

/sep´tembə/








vẫn cứ mưa thế thôi...








30/8/14

...






Chờ mãi, mùa khô sao mà lâu đến...








26/8/14

Mộng vọng đoạn







*listen* 

喧嚣人世无宁休
Nhân thế huyên náo, chi bằng ta dừng lại thôi 
几许尘缘几许愁
Mấy phần trần duyên, mấy phần sầu khổ
花落余残空悲切
Chỉ còn hoa lặng lẽ rơi giữa trống rỗng thê lương 
万般流水到寒秋
Và cuối thu vạn dặm nước trôi hờ hững

长亭忆君重折柳
Nơi trường đình, nhớ bóng người xưa, lại bẻ nhành liễu thắm
夜不眠兮人消瘦
Thao thức đêm khuya biết thân người hao gầy 
山有木兮生红豆
Hồng đậu trên núi nay đều kết hạt
相思入坛酿醇酒
Mối tương tư này như một vò rượu nồng 

光 斑驳了流年
Cảnh sắc rực rỡ đều đã là hồi ức
漏断疏影弥留 云出岫
Một đêm này, mây lững lờ trôi, bóng người hắt hiu
眉深锁 一池碧波皱
Khẽ nhíu mi khóa chặt những lo sầu
人生如梦难守 怎长久
Đời người như giấc mộng, níu giữ làm sao đây?

落日斜阳影啊 长风盈满袖
Hoàng hôn lộng gió, tay áo bay bay
情网何咎 谁知心忧
Ai thấu được nỗi sầu tơ duyên nay đã đứt
重回首 小楼谁独倚啊
Ngoảnh đầu tự hỏi, nơi lầu cao bóng ai ngồi lẻ loi cô độc
凭栏惹相思
Tựa lan can, ôm một nỗi tương tư 
酒醒梦迟 谁记风流
Tỉnh rượu rồi mà mộng còn chưa dứt, lại tự hỏi lòng ai là kẻ phong lưu...