20/12/22

5 for today

 

 

1. tháng mười hai, thứ ba.

sáng nay tôi làm cho mình một chiếc bánh mì kẹp hai thanh trứng cuộn to ù, vài lát chả giò, một nhúm ruốc tôm mẹ chồng làm cho và một ít dưa chuột lục được trong tủ lạnh (vỏ dưa chuột hơi héo một chút, nhưng được cái vẫn giòn).

một buổi sáng nắng đẹp. bánh mì của tôi chả hiểu sao lại ngon hơn những ngày âm u mấy phần. tôi đứng trong sân, ăn bánh mì, tắm nắng, ngắm bầu trời xanh biếc trải dài hàng dặm, và chẳng nghĩ ngợi điều chi.

 

2. vẫn là tháng mười hai.

chớp mắt đã là tháng mười hai vậy mà tôi chẳng nhận ra. chỉ khi cơn gió đông bắc đầu tiên lay bóng nắng xào xạc bên ô cửa sổ, tôi mới ngẩn ra: mùa khô đến rồi. 

năm nay tôi không mua giày, cũng chẳng sắm áo len. tôi toàn mua thuốc để trị mấy căn bệnh ủ từ thời trẻ trâu phá sức khỏe, đến giờ mới phát. ngoài chuyện tiêu tiền vào chuyện vô bổ chán phèo ấy thì tôi vẫn ăn khỏe, ngủ thi thoảng không ngon, tập thể dục thể thao nâng cao sức khỏe, và vẫn điệu mỗi khi ra đường.

 

3. lâu rồi không xem phim, cũng không đọc sách. vì tôi đang vẽ mấy thứ trong đầu mình. tôi để chúng ở đây: behance.net/ddooms

 

4. để làm rõ cho hai từ mẹ chồng (mà với tôi vẫn còn chút mới lạ), tôi đăng lên đây tấm ảnh nhỏ.

ừ, tôi đã đính hôn với cậu thiếu niên - người mà tôi thà không yêu ai chứ nhất định không quên cậu ấy.

buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng như buổi sáng ở mục số 1, chúng tôi ghé sang ủy ban phường nộp đơn đăng ký kết hôn. rồi hai đứa sang nhà cậu nhóc sinh năm 95 để xăm đôi nhẫn cưới. rồi chúng tôi lại lòng vòng quanh Đà Lạt chụp độ ba chục kiểu ảnh (một cách rất nghiệp dư, thoáng chút gượng gạo của mấy kẻ anti xã hội chưa bao giờ làm dáng trước ống kính, nhưng vui).

rồi chúng tôi trở thành vợ chồng.

vậy mà cậu ấy vẫn sụt sịt mũi mỗi khi trời trở khô lạnh, còn tôi vẫn ngồi bôi kem chống nẻ gót chân.

vậy mà cậu ấy vẫn có thể thao thao nói về nhện và sâu nho, còn tôi vẫn ngửa mặt nhìn trời đuổi theo những cụm mây rực rỡ.

vậy mà chúng tôi vẫn định đi tắm suối nước nóng và mặc quần đùi lượn xe đạp điện quanh thành phố.

tôi vẫn là Đốm. cậu ấy vẫn là Tê Tê.

và chúng tôi vẫn cứ yêu nhau thế thôi.



Yêu
 là gì? Là việc hoặc là không làmhoặc là làm đến tận cùng.



5. cái văn minh của một cá thể đang tập làm người và đang viết blog chính là vui chuyện mình nhưng cũng không quên ngó chuyện người. haha.  
gửi một bài hát be bé xinh xinh ở đây dành cho các đồng chí đang đọc những dòng này. dù có bao muộn phiền thì cũng đừng quên tự mình vui vì mình tồn tại trong đời này nhé (bởi vì tôi cũng đang vui vì có các đồng chí trong đời đấy).











9/12/22

đá tan






muốn

rút bao thuốc nhàu nát

châm một điếu

gió tầng thượng hiu hiu

nhưng mà chỉ muốn thế thôi

chứ tôi

đâu còn 19 nữa

nên

thơ tôi

quá dở hơi

như một đoạn rap không lời














6/12/22

một ngày mãi mãi







dành cho thiếu niên của tôi

vào một ngày buồn tênh

và nhẹ tênh...