19/10/12

Giã từ tuổi nhỏ




Trái sắp đậu thì hoa phải tàn, nếu hạt thóc không chết đi thì cây lúa cũng không sống, em cũng biết rằng ta muốn ôm em lại mãi, nhưng có thể như thế được đâu. Thế là em đi, còn ta thui thủi về một mình, con đường thơ mộng đã trở thành con đường đời, ta bước đau thương, vì lòng ta trống cả em! Ta không muốn quay đầu lại nhìn, em đi rồi, ta phải thành một người lớn, phải siêng năng chứ, nào là công việc, nào là cuộc sống, nào là cái đời...

Còn em, Tuổi Nhỏ ơi, ta không cần thì em cũng không ở; em đi chầm chậm, lưng quay lại cho ta. Em mang theo mặt đẹp của em, hai má trai tơ, đậm như mặt trời sắp mọc; trán em tinh khiết, chưa hề oán hận; lòng em ngây thơ, chỉ thích đùa cười. Từ bấy đến nay, em vào trong Thời Gian, con đường mờ mịt không em?

- Xuân Diệu -





8/10/12

Tôi nấu ăn



Tôi định mua một phần ức gà tươi ngon về. Ức gà này chưa biết nên để sống rồi thái dạng sợi, hay đem luộc sơ rồi xé kiểu khi mình làm gỏi nữa. Nhưng mà khi đã chọn được một trong hai cách ấy, tôi sẽ đem thịt ức gà tao với rất nhiều hành tím băm nhuyễn, gừng băm nhuyễn, một ít tỏi cũng băm nhuyễn, kèm theo cả ớt xanh và tiêu. 
Sau đấy, tôi đun sôi ít nước để lọc me tươi lấy nước cốt, lại phi thêm ít hành tỏi rồi đun nước cốt me với lửa liu riu. Nêm vào đấy nước tương, ớt, và một vài loại gia vị cho vừa ăn, rồi thì giã nhỏ đậu phộng đã rang chín cho vào, khuấy đều. Nước sốt tôi làm thường chủ yếu là tương và nước, phần nước cốt me chỉ cho một lượng vừa đủ chua thôi. Thật ra với nước sốt loại này, mình có thể thay nước tương bằng nước mắm, nhưng tôi thấy thịt gà với nước tương sẽ hợp hơn, nước mắm làm cho thịt gà hơi chua, mà nước sốt me cũng đã đủ chua rồi.
Tôi đem hành tây đã thái sợi mỏng, cùng với giá đỗ trụng nước sôi. Tôi muốn giá đỗ phải vừa chín, mùi giá đỗ sống luôn khiến tôi cảm thấy khó chịu. Húng quế, húng dũi và ngò ta tôi sẽ thái nhỏ mịn, nếu có người thích vị đắng của lá chanh thì tôi mới thêm vài cái lá chanh vào, chứ tôi thì chẳng thích lá chanh cho lắm. 
Cuối cùng thì xé đều sợi phở Bắc ra tô, bỏ vào đấy gà xào, hành tây, giá đỗ, các loại rau gia vị, rồi rưới nước sốt lên, trộn đều. Phở bắc khá hợp với vị me, kết hợp với nhau được cái vị chua thanh mát tôi rất ưa, tất nhiên nếu có món sấu của Hà Nội thay cho me thì còn tuyệt vời hơn nhiều. Tôi cho nhiều ớt vào món phở của mình vì tôi thích nhất vị cay nồng, cho ngò vì chúng khiến tôi nhớ đến vị cỗ Tết đặc trưng của người Bắc, và cho nhiều rau gia vị vì chúng luôn cuốn hút tôi. 
Tóm lại đây là món phở của tôi. Hôm nay tôi làm món phở gà trộn sốt me :D





1/10/12

Dư vị của những lưu ảnh *






Đã là tháng Mười. 
Phố núi buồn và lạnh. Trong không khí có mùi của nước mưa và lá mục, còn bầu trời thì uể oải những mây là mây. Thời tiết thế này khó mà vui lên được. Tôi cứ ngồi thu lu trong phòng, để cho máy tính rên rỉ một bản nhạc rồi nhìn ra cửa sổ suốt từ giờ này sang giờ khác. Tôi đang cố không nghĩ về khoảng vườn phủ nắng vàng ấm áp của mùa khô.

Tháng Mười đến thật lặng lẽ. Những vạt nắng yếu ớt không đủ để xuyên qua cả lớp rèm cửa màu da trời mỏng tang nơi cửa sổ, nên chỉ có thể đậu xuống sàn nhà như những cánh bướm trong suốt, chấp cha chấp chới, một kiểu nắng mong manh đến phát rầu lòng. Tôi lại đánh bạn với nỗi buồn muôn thuở của mình. Tôi nghĩ về bản thân, về mẹ, về những người còn lại trong nhà, về phở trộn, về thịt bò ướp tương và tiêu sọ, về húng quế và húng dũi, về một nhóm người nào đó ngoài kia đang mệt mỏi lao đầu vào cái ngày đầu tuần xuẩn ngốc, về khoảng trời xanh xanh xám xám như mực loãng phía trước mặt... Tôi chỉ gọi tên những thứ đó trong đầu thôi, như một kiểu liệt kê vậy, tuyệt không tưởng tượng ra nổi vẻ mặt của mẹ tôi lúc này đang ở dưới bếp, cũng không thể phân biệt nổi húng quế và húng dũi loại nào tôi thích hơn, tất cả chỉ còn đơn thuần là những hình ảnh, chúng lướt qua tôi như những lưu ảnh lấp lóa. Còn tôi thì chìm dần vào trong đó.

Nỗi buồn cũng có những lúc hiền lành và dễ chịu như thế này đây. Tôi cứ ngồi im một chỗ, để mặc cho những chuyện đã qua ùa vào mình, cảm giác như được nằm trên cánh đồng cỏ lau vào một chiều cuối hè vậy. Tôi đoán màu của khoảng không lúc ấy là một sắc gì đó xen giữa vàng nhạt, hồng nhạt, và xam xám. Còn dư vị của chúng, có lẽ là một vị ngọt dịu dàng. Tôi đã ngồi như thế. Cũng được rất lâu, rất lâu rồi.
Những lưu ảnh đầy mùi vị đó, nỗi buồn rất dịu dàng đó, là những gì tôi nhận được mà không biết đấy là món quà chia tay của tháng Chín, hay món quà gặp mặt của tháng Mười. Thật chỉ muốn nói một lời cảm ơn, nhưng rồi cứ băn khoăn mãi đến nỗi dư vị của sự biết ơn cũng đã tan trên đầu môi từ lúc nào không hay..... 

Tháng Mười. Ngơ ngẩn buồn.