29/12/12

Eh...!













25/12/12

In the morning...





Phải chi một buổi sáng tỉnh dậy, tôi có thể thấy mặt trời qua cửa sổ thật dịu hiền...








My desktop, today.



\(~.~)/

Happy Holidays!








17/12/12

Khi không còn ở bên một ai đó


Entry tháng 6/2011: 



[ .....thế giới này đầy rẫy những người cô độc
vì thật quá khó để tìm ra nhau ]


Vào một ngày chết tiệt của cái tháng chết tiệt, và đương nhiên là trong cái năm cũng đáng chết theo, tôi phát hiện ra rằng, phá hỏng mọi thứ thật quá dễ dàng. Người ta chẳng cần phải cố gắng làm trò gì cả. Chỉ cần đơn giản là thôi không làm nữa.....

Lời chia tay của tôi đã biến ngày hôm đó trở thành một ngày nhẹ bẫng đến không ngờ. Nhẹ vì nó đã trở nên rỗng tuếch. Tôi thậm chí chẳng có phản ứng gì thêm, hệt như anh chàng Henry trong bộ phim Henry's Crime vậy, hoàn toàn không có giọt nước mắt nào, chỉ là lâu lâu giật mình với bộ mặt toát lên một cách hoàn hảo ý tứ của câu nói: "Ồ, đã xảy ra rồi sao!".

Việc không còn ở bên một ai đó không quá khủng khiếp như tôi từng nghĩ. Nhưng bỗng nhiên nó cũng không còn đơn giản như tôi đã tự an ủi mình.

Đôi khi, tôi như ngửi được mùi vị từ miếng bánh doner kebab mà tôi từng ăn vào những sáng cuối tuần. Đôi khi tôi đâm ra thèm kẹo mút hương táo đến chết đi được. Đôi khi tôi muốn đem cái gối ôm đi hấp để ngửi lại một mùi hương đã từng rất quen thuộc.

Đấy, đôi khi là như vậy. Nhưng sự thật là, tôi đã và sẽ không bao giờ quay trở lại con đường ấy để mua doner kebab nữa. Sự thật là tôi đã mất thói quen ngậm kẹo mút, cho dù có là táo, dâu, cam, nho hay gì gì đi nữa, loại nào cũng vậy cả thôi, ngọt đến không chịu nổi. Tất cả cảm giác trong tôi hồ như gom lại trong một ly nước đường, rồi người ta thuận tay thả ào ào đá vào. Khi đá đã tan hết cả thì cũng là lúc mùi vị nước ban đầu không còn nữa.

Mọi người cứ luôn lải nhải không ngừng với tôi cái câu "Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua". Ồ, hẳn rồi, đương nhiên là sẽ qua. Nhưng nói thật thì tôi chưa từng nghe thấy một cơn bão lớn nào càn quét qua mà lại lịch sự để quang cảnh nhà cửa, cây cối, con người giống y như lúc nó chưa đến. Đấy, tôi phát hiện ra, chỉ cần bạn không chết hoặc không gây ảnh hưởng đến ai là một số người đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, còn sẹo trên người bạn thì đó là vấn đề của bạn thôi. Hờ...

Khi không còn ở bên một ai đó, đối với một vài người, không hẳn là quá đau, nhưng tuyệt nhiên không dễ dàng chút nào. Có thể sẽ chẳng có nước mắt, nhưng nguyên cái việc định choàng tay ôm theo thói quen mới chợt nhận ra không còn ai, phải, nguyên cái việc đó thôi cũng đã là đau lắm rồi...

:-)





Trưa vắng


Entry tháng 10/2011:




Thỉnh thoảng, vào một buổi trưa vắng lặng thế này, khi mà không gian quanh tôi chỉ có tiếng xào xạc của vòm cây xanh biêng biếc, tôi lại tưởng tượng về ngôi nhà nhỏ trong tâm trí của mình... 

Đó là ngôi nhà gỗ ấm áp nằm lưng chừng đồi, bao quanh là hành rào gỗ thấp, con đường quanh co hơi dốc dẫn đến cánh cổng kiểu cổ, lòa xòa những tigon và hồng dại. 

Ngôi nhà của tôi có những cửa sổ thật rộng trông ra khu vườn ngập hoa và nắng sớm, những lối đi hẹp lạo xạo sỏi, và chiếc xích đu nho nhỏ phía dưới hàng cây xanh mượt mà. 

Ngôi nhà của tôi có một khoảng sân con con, nơi tôi ngắm mặt trời lên vào mỗi sáng sớm, thong thả ăn vài lát bánh mì trong cái làn tre, và thỉnh thoảng tôi sẽ rải vụn bánh cho những con chim nhỏ đang nhẩn nha quanh đó. 

Đó là nơi tôi có một chú chó con ngoan ngoãn, lúc nào cũng quấn lấy chân, những khi rỗi rãi tôi có thể gãi gãi tai nó rồi ngắm nhìn nó lim dim thích thú.
Đó là nơi mà quần áo trên dây phơi của tôi luôn thơm mùi nắng và gió dịu dàng, còn giếng nước luôn mát lành và trong vắt. 

Đó là nơi tôi bận bịu cả ngày với việc chăm sóc vườn hoa, thu hoạch quả chín, đạp xe đến cửa hàng tạp hóa, may vá, lau chùi dọn dẹp, làm mứt quả và nướng bánh mì. Lúc rỗi rãi tôi lại quay ra vẽ tranh, hay tỉ mẩn với những que đan và mấy cuộn len to sụ. Tôi sẽ được làm tất cả công việc đó như một niềm vui sống chứ không phải như một nghĩa vụ nặng nề. 

Là nơi tôi thoải mái mặc độc một chiếc sơ-mi dài, trắng mộc mạc, đi lại quanh nhà và hát theo một điệu nhạc nào đó phát ra từ chiếc radio cũ kỹ. 

Là nơi tôi có riêng một phòng toàn sách là sách, để khi với tay ra cũng tìm thấy được một cuốn tiểu thuyết yêu thích, hay một quyển sách giấy nâu thô ráp, bìa đã sờn. 

Là nơi khiến tôi cảm thấy thanh thản mỗi khi ngắm những cơn mưa lặng lẽ rơi ngoài thinh không. Và có cảm giác nhựa sống căng tràn những lúc chạy một mạch lên đỉnh đồi để hét thật to gọi hoàng hôn xuống. 

Ngôi nhà của tôi, luôn có tiếng piano của cậu ấy và tiếng cười của tôi. Chúng tôi vẫn là những đứa trẻ năm nào, luôn chăm chỉ với ước mơ, cứ mỗi cuối tuần lại chụm đầu viết thư cho ông ngoại và cho những bà mẹ. Tôi, và cả cậu ấy, chúng tôi sống một cuộc sống trẻ trung, tươi mới, hứa với nhau luôn yêu thương thế giới quanh mình. 

Ngôi nhà ấy, không phải tưởng tượng xa xăm nào cả, nó nằm trên lưng ngọn đồi đằng kia, trong thế giới nội tâm của tôi. Ngọn đồi ấy phủ đầy hoa vàng..... 

Trưa vắng. Trong yên lặng có tiếng gió thổi từ hướng Nam.





12/12/12

Trong thì Tương lai



Trong tương lai tôi muốn mình sẽ làm gì á? 

Ờ, tôi không hay nghĩ đến tương lai lắm, nó hơi mơ hồ, mà tôi thì không ưa những thứ mơ hồ. Nhưng thỉnh thoảng cũng có nghĩ, để nhỡ có người hỏi thì còn có đường mà trả lời. 

Tương lai của tôi, điều mà tôi muốn làm, câu trả lời xã giao sẽ là: "Tôi sẽ làm những gì tôi thích, nhưng đương nhiên sẽ kiếm cho mình một công việc, cố gắng cân bằng giữa việc làm ra tiền và ăn chơi cho đáng với tuổi trẻ." 

Còn câu trả lời chân thành, sẽ là, tôi chìa cho người chân thành đó xem những ghi chép của tôi, rằng điều mà tôi thực sự muốn làm đây này: 

Tôi muốn mình ngồi ở một nơi như thế này, trong bình tâm tĩnh lặng mà ngắm nhìn thế giới.



Rồi người mà tôi cần cũng đến, đứng phía sau mà gọi tên tôi, khi tôi quay lại cậu ta sẽ mỉm cười như thể muốn nói rằng: "Tôi đến rồi đây. Thấy chưa. Không nói dối nhé!".  
 



Và tôi chỉ muốn thế thôi, một người giữ lời hứa với tôi. Chả có gì to tát cả. Nhưng chết tiệt, thế giới này có chỗ nào mà mình muốn gì là có nấy đâu, như Murakami từng viết thế đấy. Tôi đã bảo rồi, đó chỉ là tương lai thôi, quan tâm làm quái gì cơ chứ.....





9/12/12

Say ngủ







Nhiều khi, thực tại đối với tôi khốc liệt đến nỗi tôi những mong lúc nào mình cũng được ngủ. Thậm chí có những ngày tôi chỉ ngồi đợi cho đến giờ được đi ngủ. Tôi không suy nghĩ, không động đậy, như thể chỉ cần lỡ có một cử động nhỏ là cái hiện thực kia sẽ lại thò những móng tay bén ngót ra mà bấu chặt lấy tôi. Tôi bắt đầu chìm vào những giấc ngủ mê man, cố gắng níu giữ hoặc tái lập những cơn mộng mị của mình. Vì tôi sợ thực tại mà tôi phải đối mặt. 

Khi bắt đầu nhận ra mình như thế, tôi biết, đó là một điều nguy hiểm.






7/12/12

Notice





Hello, here i am! I will come back soon!

Love all more : )