29/4/22

5 for today

 

1. Các sư thầy nước ta đang (bất chấp chiêu trò) chạy đua giành nút Ruby của Youtube à?

 

2. Ông bố tôi sau khi nghỉ hưu liền xin làm bảo vệ ở trường mầm non ngay đầu ngõ.  

Lâu lâu sẽ có những chuyện kiểu này:

- Ô, anh làm gì mà tối muộn thế này mới đón con?

- Cháu quên. Nãy dọn cơm tối ra bàn, không thấy con đâu, mới sực nhớ nó còn trên trường.

- Con mà cũng quên được. Nhất anh đấy.

- Dạ, hê hê hê ~

 

3. Nhìn ông chú Johnny Depp tất bật đi kiện con quỷ Amber Heard vừa thấy đáng đời, vừa thấy buồn cười, lại vừa thấy tội tội :"))

 

4. Sống không bằng chết mới chính là loại tình trạng nguy hiểm, nhưng chả ai thèm đoái hoài. Cơ mà hễ nhắc đến chữ chết là cả bầy liền nhao nhao lên cảnh cáo ngay. Lạ thật chứ.

 

5. Người ta thường bảo "làm việc tốt sẽ được hưởng phúc, làm việc xấu phải chịu quả báo".

Tôi cật lực sống tốt (vờ như mình không mong đợi quả phúc trị giá 100 tỉ).

Kết quả, phúc mà tôi nhận được chỉ là chưa gặp quả báo.






26/4/22

5 for today



1. Mấy di chứng sau khi khỏi covid tệ hơn tôi tưởng. 
Thi thoảng tôi vẫn thở khá nặng nhọc lúc nằm nghiêng. Tối nào tôi cũng có cảm tưởng như mình bị chứng bàng quang tăng hoạt. Rồi kỳ kinh nguyệt tháng này của tôi còn chẳng thèm tới nữa.  
Tôi vẫn phải ăn cơm chan uễnh oãng nước canh chứ không ăn cơm khô với đồ ăn được. 
Tôi chẳng thích gì, chẳng ghét gì, nhưng không sao chịu nổi ánh sáng và âm thanh của dàn máy tính. 
Tôi thấy mình giống một bà cô ở thời kỳ tiền mãn kinh vậy.

 

2. Thằng cu Joe xóm tôi (con của ông anh Ba Lan) quả là một đứa bé dễ thương. 
Có lần tôi thấy nó đuổi theo một tờ giấy đang bị gió cuốn lướt trên mặt đường. Gió ngừng, giấy không bay nữa, nó liền ngỡ ngàng và tỏ vẻ thắc mắc, lại còn lẩm bẩm bảo giấy bay đi. Giọng nó ríu rít như con chim non, không hề giống thằng cu Đồng thô thiển láo lếu nhà đối diện tí nào. Trong khi Joe nói được 3 thứ tiếng lận, thì Đồng vẫn còn cái thói sủa thi với chó nhà hàng xóm.  
Tôi quyết định gọi Joe xóm ta là Tiểu Bạch Thỏ, còn thằng Đồng kia phải gọi nó là Bao Công Mặt Sắt! 
Hừm.

 

3. Hình như miền Bắc đang bắt đầu nóng dần lên. Chả biết tháng sau có đi chơi được không. Aigoo...

 

4. Hồi 10 tuổi, tôi ước mình được lười. Khi 20 tuổi, tôi ước mình có tiền. Giờ 30 tuổi, tôi ước mình lười nhưng vẫn có thật nhiều tiền. Tham muốn của con người đúng là tỉ lệ nghịch với năng lực và tỉ lệ thuận với thời gian.

 

5. Trong cuốn Cây cam ngọt của tôi có câu: 
"Ông có thể giết chết một người nào đó trong trái tim ông. Không yêu người đó nữa. Và thế là một ngày nào đó người đó sẽ chết." 
Vấn đề đặt ra là: liệu ông có thể không yêu một người đã lẻn được vào trong trái tim ông không? Ông chắc là ông sẽ làm được chứ?





13/4/22

5 for today

 


1. Tôi nghi ngờ mình mắc chứng căng thẳng lo âu khi nhìn thấy tóc trên sàn nhà.

 

2. Gã sửa quần áo ở dãy nhà trọ đầu ngõ đúng là hay nói linh tinh. Lần nào tôi mang đồ ra sửa gã cũng bảo anh là thợ may đấy, hồi trước có tiệm may ở Sài Gòn cơ, nhưng dịch bệnh kéo dài thế là mất hết, phải quay về Bảo Lộc. 

Tôi đảo mắt (một cách lén lút).

Thứ nhất, dịch bệnh đâu có lấy mất của anh vải vóc, máy móc và tay nghề.

Thứ hai, anh treo cái biển "Nhận sửa quần áo" ngoài cửa làm gì, nếu anh biết cả cắt may.

Thứ ba, mấy câu chém gió của anh không phải là thứ khiến tôi mang đồ đến đây sửa đâu. Chỉ vì tôi lười đi xa, và vì tôi chưa thấy có dấu hiệu gì của việc làm ăn cẩu thả từ anh thôi. Ây...!

 

3. Lại có thêm một series phim đáng để theo dõi, đó là Tokyo Vice. Trong phim đầy cánh nhà báo, cảnh sát và yakuza vật lộn trong những góc tối của Tokyo. Nom bối cảnh và tình tiết có vẻ thực tế chứ không phải kiểu làm-sao-để-lên-phim-cho-đẹp. 

 

4. Hồi này khó ngủ. Lại còn hay phảng phất chóng mặt. Tôi bỗng thấy mình già sọm đi cả trăm tuổi. Trời ạ, tôi còn chưa kịp trải nghiệm cảm giác làm tỉ phú mà đã bắt đầu thấy ở đây sương khói mờ tử ảnh rồi.

 

5. Ban tối ra phố mua thuốc (đến một độ tuổi nào đó, bạn sẽ chỉ còn đi qua đi lại giữa hiệu thuốc và siêu thị). 

Đang đứng thì trời bắt đầu mưa lâm thâm. Đâu đó bên kia đường có người hát karaoke bài Cơn mơ băng giá khiến tôi cảm thấy thật nhiều hoài niệm của thời sinh viên. Giọng của ông chú Bằng Kiều có thể khiến mấy bài hát lời lẽ bình thường trở nên khó quên thật đấy...









10/4/22

5 for today

 


1. Bị nấc suốt từ sáng tới giờ!

 

2. Kể từ lúc tôi đặt mục tiêu trong vòng một năm này sẽ không tiêu tiền vào quần áo, tôi đã mua 3 chiếc váy và 3 chiếc áo, đó là chưa kể đến mấy thứ lặt vặt như 2 chiếc ốp điện thoại, mấy quyển sách và lọ nước tẩy trang. Tôi không còn dám than thở mình nghèo nữa. Tôi nghèo đến mức này cũng đáng đời tôi thôi!

 

3. Hồi này có một series phim rất hay nhé, tên là Slow Horses

Phim nói về nhóm những đặc vụ phạm lỗi, kém cỏi, hết thời, bị MI5 dồn vào làm việc ở một văn phòng tồi tàn gọi là Slough House. Ông chú Gary Oldman vào vai đặc vụ đứng đầu Slough House, chính là nhân vật tôi thích nhất trong phim này vì cái tính chuyên mỉa mai sâu cay, hở ra liền mắng mỏ cấp dưới thậm tệ, nhưng thực chất ông là người rất tốt và cực kỳ tài giỏi. 

Mới ra đến tập 3. Tình tiết gay cấn và hấp dẫn lắm. Tối qua, lúc tôi xem thì có một đứa đã bị chặt bay đầu khiến tôi vô cùng hứng khởi chờ đợi tập 4 vào tuần sau.

 

4. Có kịch bản tập 3 của Chuyện Này Chuyện Kia rồi nhưng lại lười vẽ... chậc...

 

5. Ôi đau đầu quá... tôi cần ngay miếng dán hạ sốt Polymer 500... _( ∠ 、ン、)_











8/4/22

...





giang thuỷ xuân trầm trầm,

thượng hữu song trúc lâm.

trúc diệp hoại thuỷ sắc,

lang diệc hoại nhân tâm...











7/4/22

...

 


Nghe nói năm nay mùa mưa đến sớm, đâu như giữa tháng Tư.

Tôi chép miệng thở dài.

Nhớ trước kia, những ngày tháng Tư luôn rực rỡ nắng. Tôi trải chiếu ra sàn, nằm sấp đọc cuốn Nắp Biển. Ngủ trưa dậy liền hì hục làm kem ăn. Thi thoảng mang ghế ra ngồi dưới bóng cây, nhắm mắt lim dim nghe tiếng gió xào xạc. 

Hôm nay ngồi nhìn bầu trời âm u, tôi chán chẳng muốn ăn cơm. Nếu có thể quay về sáu hay bảy năm trước một lúc thì tốt biết bao...