28/6/19

5 for today



1. Mưa tầm tã cả ngày. Đốm núp sùm sụp trong chiếc áo nỉ, ngồi lút sâu vào trong ghế và hì hục vẽ vẽ vẽ.

2. Ký ức độc quyền vậy mà cũng đã chuyển thể thành phim, nam nữ chính đều y như trong truyện bước ra. Tuy phim cải biên hơi nhiều nhưng xem hay ho không kém gì đọc truyện. Hồi xưa đọc truyện này, Đốm khá thích thầy Mộ Thừa Hòa nhá. Thầy Mộ và Tiết Đồng đúng kiểu trầm lắng, không mong rực rỡ như mặt trời, chỉ cầu trong trẻo như ánh sao buổi sớm, bình thản đi cạnh nhau vậy thôi mà đi được hết cả đời người. Đọc truyện kiểu này được cái không bị đau tim vì những tình tiết yêu đương ngu xuẩn :)) 
Note: thầy Mộ trong phim rất đẹp trai :))

3. Người Đốm hồi này xuất hiện liên tiếp những vết bầm tím. Tuy không còn mấy giá trị thẩm mỹ nhưng nếu nghĩ theo chiều hướng tích cực, nàng vẫn mang chút vẻ đẹp của một quả chuối chín đốm trứng cút. Không tồi, không tồi... chậc...

4. Đôi lúc bóng đen trong Đốm bùng lên thành một sinh vật to bự mà nàng không tài nào kiểm soát được. Sinh vật đen bóng, phập phồng tựa khối thạch việt quất chứa đầy giận dữ, phẫn nộ, ghen ghét, ủ dột, tự ti và ti tỉ những sự xấu xa trồi lên từ những vùng tăm tối nhất trong bản thể của nàng (nom gớm guốc lắm, còn chẳng được dễ thương như Vô Diện cơ) 
Thiếu niên nói, mỗi lần giận dữ, cứ trút sang cậu chàng, và cậu ấy sẽ trút vào bao cát khi tập đấm bốc. Nhưng Đốm hoang mang trước tưởng tượng bóng đen xấu xa ấy là kẻ lạ nguy hiểm sẽ làm tổn thương thiếu niên. Liệu sinh vật đen xấu xa đó có nuốt chửng chúng tôi không...?

5. Đốm từng xem More than blue (bản Hàn) nhưng thực ra nàng không thích phim này cho lắm. Nàng không thích phim có kết cục buồn, vì nàng tích góp được đủ bi kịch để gặm nhấm đến hết đời rồi. Nàng thích phim gì đó như Hello schoolgirl hơn, những mối quan hệ nhẹ nhàng và thong thả, những chuyện hằng ngày giản đơn và bình lặng. Không yêu cuồng nhiệt, không khóc đau đớn, chuyện của họ có lúc như bầu trời trong trẻo của một buổi sáng mùa hè, có lúc lại như con hẻm nhỏ lõm bõm nước những chiều mưa, và đôi khi giống một tối mùa đông bọn mình khoác vai nhau ra phố ăn cá viên chiên nóng hôi hổi. 
Chỉ là sống thôi mà. Hít vào thở ra thôi mà. Dịu dàng với nhau thêm một chút khó lắm sao...




24/6/19

...



Sau bữa tối vào lúc 5 giờ 30 phút chiều, tôi ngủ lịm đến gần 8 giờ tối mới giật mình tỉnh dậy trong tư thế còng queo như con tôm, một tay vẫn giữ cuốn Cuộc săn cừu hoang đang đọc dở. Mép giấy hơi quăn queo. 
Tôi mất gần 15 phút rửa mặt và dưỡng da. Thêm tầm 5 phút đứng trước tấm gương dài nơi phòng ngủ để nhìn kẻ ngơ ngác trong đó. Rồi tôi quay ra cắt móng tay, trong khi Nat King Cole bắt đầu hát Quizas Quizas Quizas một cách tình tứ trên youtube. Tôi thích những buổi tối cô đơn bên Nat King Cole. 
Lá thư đầu tiên em Cantarella viết cho tôi cách đây đã 6 năm. Quãng thời gian trải dài mênh mông như bờ biển bên rìa thế giới. Khi ấy cô nàng hơi nhút nhát và băn khoăn với ti tỉ những chuyện bé con con. Tôi thậm chí đã khá ngạc nhiên khi nhận ra mình từng tặng cô nàng một chiếc ly sứ. Dòng cát thời gian cuồn cuộn chảy suốt 6 năm đã khiến những câu chuyện trong bức thư của Cantarella phai mờ như một bức ảnh ố vàng. Em có lẽ không còn là em. Mà tôi cũng chẳng còn là tôi. Một lần nữa, tôi lại thấy mình già sọm đi. 
I love you for sentimental reason... 
Nat King Cole hát dịu dàng đến nỗi mũi tôi khẽ cay cay. Giá mà đêm nay nằm ngủ một giấc ngủ vĩnh viễn. Để ký ức cuối cùng của tôi là nỗi tủi thân dịu dàng này, là sự cô đơn bình thản này và là những ẩn ức mãi mãi không thể diễn giải này. 
Giá mà sáng mai không bao giờ đánh thức được tôi nữa. 
Và thiếu niên sẽ khóc vì mất tôi...

Một ước mong đau đáu đến nhói lòng.






22/6/19

...















14/6/19

5 for today



1. "Chắc chắn là điều chưa-từng-xảy-ra trong đời tui."

2. Cần dồn những thứ trong đầu mình vào một cuốn sổ mới được. Vẽ truyện chưa đủ. Khâu vá chưa đủ. Viết blog chưa đủ. Chụp hình cũng chưa đủ nốt. Mình vẫn còn quá điên.

3. Paul McCartney lúc trẻ nom ngây thơ và giống công tử bột nhất nhóm. Paul McCartney khi về già trông chả khác gì bà nữ hoàng kiến lụ khụ trong phim hoạt hình A Bug's Life...  (¯ . ¯ ")

4. Lần nào cũng bị khóa tài khoản weibo. Vương Khải của mị, giờ này anh ra sao... ~

5. Một trong những vấn đề nghiêm trọng ở con người tôi là quá ít niềm tin vào mọi thứ trong thực tại. Làm sao để sống tiếp đây... 
làm sao bây giờ... 
làm sao đây...








12/6/19

5 for today



1. Hôm nay Đốm lại đi ra phố. Trước khi đi nàng hứa với thiếu niên là sẽ nhìn trước ngó sau cho cẩn thận, và nàng đã kiên định giữ lời... cho đến lúc về đến đầu ngõ. Vì mải mê nhìn mấy chậu sen đá, nàng bị chiếc xe máy nọ xô ngã và cán lên bàn chân. Đốm lê được về đến nhà, bù lu bù loa với mẹ và thiếu niên. Mẹ cười vào mặt Đốm. Còn thiếu niên ngao ngán rồi cũng cười vào mặt nàng.  
Đừng như Đốm, kẻo bạn sẽ bị cả thế giới cười vào mặt! =))

2. Tôi trộn ít gỏi từ cần tây, một túm rau càng cua bứt trong vườn và mấy con tôm múp míp. Chị mẹ đoảng vị nhà này mua phải bó cần tây già khằng như rễ nhân sâm (ai đó đang gào lên, nhìn mục số 1 đi, nhà ngươi thì không đoảng???). Thiệt tình... vừa bực vừa buồn cười khi phải thú nhận rằng người nấu ăn chán nhất nhà chính là mẹ.

3. Khi tôi hất hết tóc mai ngược ra sau, trông tôi không khác gì một samurai với quả đầu chonmage. Khi tôi cụp tóc mai ệp xuống trán, tôi chính xác là một gã biến thái thất nghiệp chuyên lén lút trộm quần áo của phụ nữ ở chung cư kế bên. Một mái tóc không làm nên thầy tu ( =]] ) nhưng cái răng cái tóc thật sự là góc con người đấy!

4. Có một huyễn tưởng rối mù như sau:  
Tuy hay tưởng tượng nhảm nhí nhưng tôi lại khá thích những sự thật rành mạch. 11, 22. Song vào một ngày mà tầm nhìn chỉ còn 0.5 km trong mưa, 1 có thể không còn là 1, 2 có thể chẳng còn là 2. Biết đâu tôi lại nhầm 5 thành 2. Còn 7 có khả năng đang cải trang thành 1 và ẩn nấp nơi khúc quanh ẩm ướt nào đó. 
Đứng trong sương mù, tôi mất dần mọi khái niệm. Đôi khi, tôi cố tập quen với chuyện 110, hoặc 23. Đôi khi, tôi lại phải học cách nhận biết đâu mới thực sự là 1. Nhưng dù tôi có làm gì đi chăng nữa, khẳng định hay phủ nhận, sự thật vẫn luôn là sự thật, rành rành ra đó (tôi không thấy là do tôi thôi). Tôi tin là vậy. 
Ngay khi tôi vừa bảo là tôi tin, một kẻ xấu như ma đến vỗ vai tôi và nói: "Ê, ta chính là Sự Thật đây!".
Tôi lắc đầu nguầy nguậy và gào lên: "Không, mi không phải! Sự Thật vốn đẹp trai như Brad Pitt cơ mà! Mi soi gương chưa???"
Sự Thật nhún vai: "Ta vừa phẫu thuật thẩm mỹ hôm qua. Ta muốn có được gương mặt nam tính như Gian Trá! Sorry nha ~"
Tôi, hoang mang đến gần mất trí... Wtf is going on...?

5. Trích đoạn phỏng vấn một số bộ não trên kênh truyền hình CNS (Central Nervous System): 
Mất bao lâu để bạn quên một người mà bạn yêu? - Không bao giờ. 
Mất bao lâu để bạn quên một người mà bạn đã từng yêu? - Sao? Ai cơ...? 
Bạn nhớ người mà bạn yêu được bao lâu? - Cả đời. Tui mới chết năm ngoái. 
Người ta có thể nhớ người mà họ yêu cả đời không? - Không thể nào, mấy hôm là chán ngay thôi! 
Tại sao lại nhớ hoài người mà bạn yêu vậy? - Tại đó là người mà tôi yêu. - Khi không yêu nữa liệu còn nhớ không? - Để xem đã, không rõ mất bao lâu mới hết nhớ nhỉ... nhưng liệu có phải mình nên quên đi không... - Vậy đoán thử mất bao lâu để bạn quên người mà bạn yêu? - Chắc... không bao giờ...





9/6/19

5 for today



1. Lúc 22 giờ 58 phút, có một con bọ cánh cứng len qua khe hở cửa sổ, bay vào phòng tôi, đập lên trần nhà những âm thanh bồm bộp khó chịu. Rồi nó lén lút đậu vào mép rèm cửa. Tôi định cầm vợt điện bắt nó, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Tôi lấy tay túm nó hất ra phía vườn. Nghe chừng tôi vừa ngăn mình giết một mạng.

2. Sau khi chết, linh hồn bọn mình có còn nhớ đến nhau không? 
Một câu hỏi nghe đến là thương. 
Nếu tạm coi có thứ gọi là linh hồn, hẳn bọn mình sẽ tiếp tục bay nhảy cạnh nhau. Bọn mình có thể làm vô khối điều mà cơ thể sống hạn hẹp đã ngăn không cho bọn mình làm. Bay trên những ngọn cây tuốt nơi đỉnh núi. Nhảy từ vách đá xuống biển sâu. Nằm lăn ra giữa cao tốc ngắm mặt trăng xanh xao trên bầu trời thành phố. Hát hò, ngủ vùi suốt một tuần, lật tung những thư viện và hiệu sách, ngồi 12 tiếng dưới mưa. Hẳn bọn mình là những linh hồn hoang dại, có thể trở mặt chán ngán nhau 364 ngày rồi lại quay về vào ngày thứ 365. Bọn mình không cần nhớ đến nhau vì luôn ở cạnh nhau. 
Nhưng nếu không tồn tại khái niệm linh hồn?
Ừ...  thì thôi vậy... Trước khi chết, bọn mình đã kịp nhớ đến nhau cả đời rồi.

3. Nghe đâu ba năm trước từng có một rung chấn nho nhỏ cách đây tầm 1600km. 
Khi hai từ rung chấn vang lên, trong đầu tôi mường tượng ra sự nứt vỡ. Tựa hai mảng kiến tạo lục địa rung lắc thật mạnh rồi gãy đôi. Sau cơn rung chấn, giữa chúng chỉ còn khoảng cách. Hai mảng kiến tạo ấy rồi sẽ phát triển riêng rẽ thành những vùng đất mới. Cây cối lại xanh tương, plesiosaur tiếp tục bơi, khủng long cổ dài thong dong đi lại trên bề mặt mỗi lục địa.  
Thế là hết. Đáng lẽ nên như vậy là đủ. Nhưng hình như tôi chẳng hiểu gì mấy về tác động trong và sau rung chấn. Hình như còn một điều gì đó sâu xa hơn sự nứt vỡ mà tôi không hay biết... Để mai mốt thiếu niên kể cho nghe xem sao...

4. Người trong xã hội luôn nói về thứ lý thuyết biết đủ là hạnh phúc. Lý thuyết này nghe còn mù mờ hơn cả luật của Việt Nam, vì chí ít khi một điều luật được ban hành, người ta còn vội vàng ra cả chồng thông tư và nghị định để bồi đắp cho thứ luật thiếu khuyết đủ đường đó. 
Nhưng không ai nói thế nào là đủ
Mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh giữa sự đủ của người này và người khác. Ai cũng cho rằng mình biết đủ, và họ dễ dàng đánh giá kẻ muốn nhiều hơn mình là tham lam. Kể mà con người ai cũng là một ốc đảo thì hẳn chúng ta đã yên tâm mà sống với sự đủ của mình, nhưng (bất hạnh thay) con người lại thích cung cách sống bầy đàn hơn, nên cứ tha hồ mà nhìn ngó và so sánh với tất thảy người xung quanh. Biết đủ ư? Hạnh phúc ư? Cũng chỉ là tương đối mà thôi...

5. Bây giờ là quá nửa đêm, và sau khi lảm nhảm một tràng thì tôi đang đói lắm ấy... Đúng là chữ nghĩa chỉ sinh ra khi người ta đói rét bần cùng mà... aigooo...





1/6/19

Em đi đâu, mùa hoa bỏ lại...



Cannabis cookies 
Trưa hôm nọ vừa ăn sữa chua vừa nhấm nháp mấy chiếc bánh. Bánh hợp khẩu vị nên tôi quên khuấy đi mất là không được ăn quá nhiều. Trong giấc ngủ trưa, đầu tôi dập dềnh từng cơn như bị thủy triều vỗ. Sau đó là cả một buổi chiều vừa làm việc vừa căng mắt chống lại từng cơn buồn ngủ.  
Ước gì thiếu niên làm cho tôi một triệu chiếc bánh vị mạt trà để tôi ăn cả đời này cũng không hết. 

Tôi về miền Bắc ở một tuần. 
Mùa hè miền Bắc tuy hơi nóng nhưng lại khiến tôi hồng hào và khỏe mạnh. Làng quê vừa vào mùa gặt, lúa chín thơm mát ngay trước nhà. Tôi có dịp chèo thuyền trong màn mưa bụi, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên chiếc ô, ngắm nhìn mấy con chim le le chạy lon ton trên mặt nước và thỏa thích dạo bộ dưới những tán cây xanh rì của mùa hè. 
Có một buổi chiều ngồi chống cằm nhìn ô ruộng vừa mới thu hoạch xong, người ta đang đốt rơm, khói lảng bảng bay theo chiều gió, tôi bảo: "Làm nông dân và sống ở làng thế này thích quá nhỉ!". Em tôi liền chép miệng: "Bạn trẻ à, ngồi trong phòng điều hòa rồi ngắm nhìn người ta ngoài kia đương nhiên là thích rồi. Chứ bạn trẻ thử ra đấy đốt rơm xem, chưa chắc còn thích được nữa đâu". Tôi hơi tần ngần, gật gù, rồi chìm vào suy nghĩ mông lung.

Cậu ấy 
Cậu ấy thơm thơm. Mùi thơm đó giống mùi hộp nước hoa khô mà tôi đang dùng. Cậu ấy ôm tôi thật chặt, đến mức tôi cảm thấy hai cánh tay của cậu ấy run run. Trong vài chục giây ngắn ngủi đó, tôi gần như tin rằng chú gấu khờ khạo đáng thương này không muốn nói lời tạm biệt, thật sự không muốn nói lời tạm biệt. Không còn là cây cổ thụ lặng lẽ đứng bên kia vách núi trong giấc mơ của tôi, không còn là hình xăm cô độc nơi cổ tay của tôi, cuối cùng con người ấy, bằng xương bằng thịt, đã đứng trước mặt tôi rồi đây...

Mùng một tháng sáu 
Vẫn là Quốc tế thiếu nhi như mọi năm. 
Ngày này những năm xưa, cơ quan của bố sẽ mang đến tận nhà phần thưởng, quà bánh, tập vở cho hai chị em. Hai đứa hân hoan bóc bánh ăn và lật tung tập vở ra để hít hà mùi giấy trắng thơm mát như miếng dưa lê mùa hè. 
Thế rồi,
bánh cũng ăn hết
tập vở vun lại để trong hộc bàn
những mùa hè cứ thế trôi đi loang loáng như bóng nắng vụt qua kính xe ô tô. 
Tôi thuở nhỏ có lẽ đã đến một triền đồi rất xa, tiếp tục hành trình hoang dại và tự do của mình. Ở nơi đó, có lẽ nắng vàng rót mật, cỏ cây thơm mát trên đỉnh núi và những ngọn gió lồng lộng từ biển thổi về sẽ khiến em mạnh khỏe và bầu bĩnh... Tuổi nhỏ của tôi, hãy cứ thế, sống thật tự do, nhất định em phải sống thật tự do như cánh chim hải âu trên những ngọn sóng lớn.