24/6/19

...



Sau bữa tối vào lúc 5 giờ 30 phút chiều, tôi ngủ lịm đến gần 8 giờ tối mới giật mình tỉnh dậy trong tư thế còng queo như con tôm, một tay vẫn giữ cuốn Cuộc săn cừu hoang đang đọc dở. Mép giấy hơi quăn queo. 
Tôi mất gần 15 phút rửa mặt và dưỡng da. Thêm tầm 5 phút đứng trước tấm gương dài nơi phòng ngủ để nhìn kẻ ngơ ngác trong đó. Rồi tôi quay ra cắt móng tay, trong khi Nat King Cole bắt đầu hát Quizas Quizas Quizas một cách tình tứ trên youtube. Tôi thích những buổi tối cô đơn bên Nat King Cole. 
Lá thư đầu tiên em Cantarella viết cho tôi cách đây đã 6 năm. Quãng thời gian trải dài mênh mông như bờ biển bên rìa thế giới. Khi ấy cô nàng hơi nhút nhát và băn khoăn với ti tỉ những chuyện bé con con. Tôi thậm chí đã khá ngạc nhiên khi nhận ra mình từng tặng cô nàng một chiếc ly sứ. Dòng cát thời gian cuồn cuộn chảy suốt 6 năm đã khiến những câu chuyện trong bức thư của Cantarella phai mờ như một bức ảnh ố vàng. Em có lẽ không còn là em. Mà tôi cũng chẳng còn là tôi. Một lần nữa, tôi lại thấy mình già sọm đi. 
I love you for sentimental reason... 
Nat King Cole hát dịu dàng đến nỗi mũi tôi khẽ cay cay. Giá mà đêm nay nằm ngủ một giấc ngủ vĩnh viễn. Để ký ức cuối cùng của tôi là nỗi tủi thân dịu dàng này, là sự cô đơn bình thản này và là những ẩn ức mãi mãi không thể diễn giải này. 
Giá mà sáng mai không bao giờ đánh thức được tôi nữa. 
Và thiếu niên sẽ khóc vì mất tôi...

Một ước mong đau đáu đến nhói lòng.