31/8/15

29/8/15

5 for today



1. Kiểu thấy mấy bạn trẻ bây giờ có vẻ hâm mộ Sơn Tùng M gì đó quá nên cô gái cũng cố gắng coi thử một cái MV xem như nào. Cái MV ấy gọi là Âm thầm bên em (hay "yêu em" gì chả nhớ). Sau khi xem xong, điều đầu tiên cô gái ngộ ra chính là, đám con gái (nhất là những em mắc hội chứng Thánh nữ) thường giận hờn và đòi chia tay vì những lý do vô cùng tào lao bí đao. Anh có thể cưỡng gian, giết người, đốt nhà, tôi đều chấp nhận và bỏ qua hết. Nhưng nếu anh nói dối tôi rằng mặt trời có thể mọc đằng Tây thì xin lỗi nhé, chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt. Đã thế, thằng bé nam chính trong MV này còn bị nó chơi cho một vố rõ đau, đang từ tóc bạch kim bá đạo hạt gạo chuyển thành hình tượng tóc đen bết rệt quê mùa, tay thì tẩy xăm nhoe nhoét thấy ghê, vậy mà cuối cùng nó cũng không thèm quay lại. Nhọ. Đại nhọ. 
Tóm lại, làm gì thì làm nhưng nhất định phải là chính mình, không nên vì ba cái lời xàm xí của mấy đứa tự cho bản thân là đúng mà chuốc họa vào thân.

2. Từ hồi đi học đến giờ, tôi chưa từng có khái niệm thức khuya dậy sớm học bài. Đã đành là lười rồi, nhưng cái chính là não tôi chỉ hoạt động tốt nhất trong quãng 12 rưỡi trưa đến 2 rưỡi chiều, thành ra bài vở gì cần tập trung để nhớ là tôi toàn gom vào giờ đó để học, qua giờ đó thì tôi nghỉ ngơi luôn, chả học hành gì nữa. Tôi trước nay cứ tưởng ai cũng như mình, không ngờ có lần nghe thằng em tôi hỏi: "Hồi xưa bạn trẻ ôn thi đại học kiểu gì mà mới gần 9 giờ tối đã thấy sột soạt trải chăn đi ngủ vậy?". 
Tôi nghệt mặt ra: "Thì giờ đó là giờ đi ngủ mà, không ngủ chứ biết làm gì!" 
Thằng em tôi: " (“▔□▔) "

3. Bạn diễn viên Dương Dương ý, tuy dáng đứng không đẹp, nhưng công nhận có cái mũi cực phẩm thật, đẹp không rời mắt được luôn. Aiguuuuu  T^T

4. Chả biết ăn ở kiểu gì mà lại nhận được email mời đến tham gia khóa học "Cha mẹ thông thái". Nhẽ ra bọn họ nên gửi cho Sói mới đúng, cậu ta mới chính là đối tượng cần tham gia khóa học này  =.=

5. Câu nói gây xúc động nhất của tuần: 
"Tôi mong chọn được màu đôi giày em yêu thích."




28/8/15







Chất chơi như người dơi :))







27/8/15

5 for today



1. Người yêu là đường, bạn bè là trâu. Đời người chỉ có một con đường, trên đường sẽ có rất nhiều trâu. Lúc có tiền đừng đi sai đường, khi hết tiền cũng chớ bán trâu.

2. Sau này, nếu tôi có một đứa con trai, tôi nhất định phải dạy nó cách tặng quà cho phụ nữ. Thời buổi này rồi mà vẫn có người đàn ông tặng cho vợ một dàn karaoke gia đình nhân dịp nàng đỗ tiến sĩ cơ đấy! Làm ơn đi, có biết cái gì là nước hoa Daisy-Marc Jacobs hay cái gì là son Rouge In Love không? Thậm chí một chiếc đồng hồ Titan cũng được. Tại sao lại là một dàn karaoke cho người phụ nữ thành đạt đã sinh cho anh ta một thiên thần xinh xắn như vậy cơ chứ? Một người đàn ông không tinh tế chắc chắn có một phần lỗi ở người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh ta: người mẹ.

3. Phim Monkey King-Hero is back: Tề Thiên Đại Thánh siêu dễ thương! 
Mặc dù cảnh hang ổ quái vật có lấy ý tưởng từ phim The Hobbit, và cảnh mấy đứa bé bị nhốt trong cái lồng rễ cây lấy ý tưởng từ phim Cướp biển Ca-ri-bê, nhưng tạo hình nhân vật thì thiệt oách xà lách. Tôn Ngộ Không vừa ngầu vừa dễ thương này chính là hình tượng mơ ước bấy lâu nay của cô gái đây mà, hí hí :"> Một điểm rất hay nữa là phần nhạc đậm chất truyền thống đan xen với những cảnh hành động vô cùng hợp, thậm chí phần nhạc còn khiến mấy pha hành động này có vẻ hoành tráng hơn hẳn. 
Không bàn về nội dung và kỹ xảo, phim này khiến tôi rất thích, vì nó quá đáng yêu, và quan trọng hơn cả là Tề Thiên Đại Thánh chính là tượng đài nam thần trong lòng tôi từ bé đến lớn chưa bao giờ thay đổi. Khà khà!

4. Hình như sau phim Hoa Thiên Cốt sẽ là Vân Trung Ca. Chắc phim này sẽ có cảnh bọn nhân vật hở tí là thắp nến đầy sàn nhà, và nữ chính kiểu gì cũng sẽ có cảnh vừa tắm vừa ngắm tay chân mình, vì đây chính là phong cách của thím Vu sến sẩm. Còn mẹ Đồng Hoa, như bao lần, hẳn sẽ hành anh nam phụ đến chết mới thôi. Riêng Angela Baby, trông nàng sẽ đỡ xấu hơn khi nàng không cười. Dương Dung thì giống như Tưởng Hân vậy, dù đóng vai phụ cũng toát ra thực lực.

5. Lượm lặt: 
Khi người ta khen bạn, tự bản thân phải hiểu mình chưa đủ giỏi. Khi người ta chê bạn kém, tự bản thân phải biết mình không tệ đến thế. Khi cả thế giới chống lại bạn, thì đó là lúc bạn phải tin vào bản thân nhiều nhất.




26/8/15

...





Vào những ngày thời tiết xấu, tôi lại lôi những vết rách trong tim ra, tỉ mẩn khâu lại, bởi vì cô ấy ở trong đó, rất có thể sẽ bị ướt mưa. 

(Ngang qua thế giới của em- Trương Gia Giai)



(“▔□▔)






25/8/15

Ngôn tình version lỗi






1. - Sau ngần đấy năm, anh vẫn không bỏ cuộc ư... 
- Anh chưa từng ngừng lại một giây! 
Rồi anh cười, móc trong ví ra tấm ảnh chân dung của cô đã hơi chuyển màu. Cô chỉ biết gục đầu xuống khóc nức nở. 
Hôm sau, trang nhất báo địa phương vui mừng thông báo tú bà X đã bị bắt sau nhiều năm lẩn trốn lệnh truy nã.

2. - Em rất tiếc... 
- Cô sẽ hối hận vì quyết định hôm nay, rồi tôi sẽ cho cô thấy, tôi thề! 
Một buổi chiều 5 năm sau đó, cô về nhà, sững sờ khi thấy anh đứng trong bếp. Anh mỉm cười hết sức ôn nhu, khẽ quay người kéo chồng cô vào lòng đầy tình tứ. 
"Anh... rất tiếc...", chồng cô mặt đỏ bừng khẽ nói.

3. - Anh có thương em đâu...
- Tôi còn muốn đập cho cô một trận ấy chứ, thương với chả không thương!

4. - Đừng có dùng ánh mắt này nhìn anh nữa. Khả năng tự chủ của anh không tốt như em tưởng đâu! 
Cô che miệng cười, lại càng dùng ánh mắt mê người kia trêu trọc anh. 
Ba hôm sau anh bị bắt vì tội hiếp dâm. 
(Trích: Mãi mãi là bao nhiêu cuốn lịch - Diệp Lạc Vô Tư)

5. - Kiếp trước, anh chết, ai cũng làm ngơ thi thể của anh. Có người thương lấy chiếu đắp lại. Còn em, là người đã chôn cất cho anh. 
Anh nhẹ nhàng thì thầm, lại ôm lấy cô: 
- Anh vĩnh viễn không bao giờ rời xa em! 
Cô thẫn thờ như bị sét đánh, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. 
Hai tháng rồi, cái vong chết tiệt này nhất định không chịu buông tha cho cô. 
(Trích: Kiếp trước em đã chôn cất cho anh - Tào Đình)

6. - Tô Vận Cẩm, cái gì em cũng không nói, tại sao em không nói! Thứ đàn bà ích kỷ này, dựa vào cái gì chỉ có thể là anh đi tìm em, chứ em thì không thể đi tìm anh, bốn năm rồi, anh vẫn cứ ở đây, nhưng em thì ở đâu chứ? 
- Bốn năm nay bà mày ở nhà chứ ở đâu!

7. - Cuộc đời của anh vốn là một đường thẳng, chỉ vì gặp em mà rẽ ngang! 
- Không rẽ thì mày đâm hỏng xe bà à thằng đần này! Mù hay sao mà không thấy biển đường một chiều?!!!

8. - Kho báu của anh, bảo bối của anh, ngoan nào, đừng thế nữa mà... 
Nàng chỉ thấy một trận cảm động trong lòng nhưng vẫn xịu mặt, chu miệng ra vẻ giận dỗi: 
- Hứ, chỉ dẻo mồm, có bao giờ chịu đối xử với người ta như châu báu đâu! 
Hắn nghe vậy chỉ gãi đầu cười trừ. Một tuần sau, cảnh sát khám nhà hắn, phát hiện xác một cô gái trẻ bị chôn sống đằng sau vườn.

9. Cứ đi khắp nơi, gặp thật nhiều người, mệt mỏi ngả lưng đánh một giấc, tỉnh dậy lại đi. Đừng để thanh xuân chết trên giảng đường hay bên màn hình máy tính! 
(Một thanh niên chạy xe ôm cho hay)

10. Hai người ngồi cạnh nhau trong công viên, lần đầu tiên anh mạnh dạn nắm tay cô. Cô hơi run lên, nhưng cũng không gạt tay anh ra. Anh sung sướng khó tả, khẽ thì thào: 
- Giá cứ thế này mãi mãi thì tốt nhỉ? 
- Ưm... 
Cô khẽ đáp, tiếng nhỏ như muỗi kêu. 
(Trích: Chuyện về hai cái xác chết đói trên ghế đá)

11. Trời mưa tí tách, anh và cô ngồi chơi. Anh rất vui tính, như mọi lần lại kể chuyện cười trêu cho cô vui. 
Chỉ thấy cô cười sặc sụa, chảy cả nước mắt, một tay ôm bụng, một tay vỗ đùi anh đen đét, miệng không ngừng kêu: 
- Hahahaa... Ôi ôi, cười chết em mất!!! 
Nói đoạn ngã lăn quay ra đất, tuyệt khí bỏ mình.

12. "Em không cần một kẻ háo sắc yêu em chỉ vì vẻ bề ngoài. Chồng em phải là người thực sự nhìn thấy vẻ đẹp bên trong của em!" 
Hai năm sau nàng lập gia đình, chồng nàng không đẹp trai, lại hơi lùn. Anh làm bác sĩ nội khoa, thông thạo chụp X-quang và chẩn đoán bệnh đường tiêu hóa.

13. - Lòng dạ tan nát, tim đã nguội lạnh, nói gì cũng bằng thừa, hai ta vô duyên vô phận, kiếp này chỉ như bèo nước gặp nhau. Dù đau đớn nhưng anh đã hiểu: Thật sự tuyệt vọng! 
Anh tự lẩm bẩm mấy câu như vậy, xong chậm rãi đẩy cửa, nặng nề thở dài: 
- Tôi xin lỗi nhưng ca phẫu thuật thất bại rồi...

14. - Ngay cả lúc này, anh đứng ngay trước mặt nhưng em vẫn thấy anh như xa tận nơi chân trời góc bể. 
Anh nhìn thật sâu vào mắt cô, khuôn mặt lạnh lùng dần xuất hiện biến hóa, cuối cùng bật ra tiếng thở dài: 
- Chắc em bị viễn thị rồi. Đi, anh có ông bác làm bên viện mắt.

15. Đau khổ thực sự là mỉm cười tác thành cho người đó, uống cạn ly rượu ngon mà vẫn thấy đắng chát, dù nếm biết bao thứ ngon ngọt nhưng vẫn không giấu nổi sự chua xót đến tuyệt vọng. 
Đó là lúc mày nhận ra mình bị rối loạn vị giác. Đau khổ, thật sự đau khổ a...

16. Sau 50 năm chung sống bên nhau, cô cũng đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời. 
- Em xin lỗi, sau bao năm giày vò khổ sở vậy mà anh vẫn cứ bên em. Anh... có hận em không? 
Anh khẽ gật đầu. 
Hai hàng nước mắt chảy xuống, cô nắm chạy lấy đôi tay nhăn nheo của anh, lại thấy lòng mình như trẻ lại. 
- Vì cái gì mà anh cứ ngốc nghếch như vậy? 
Anh nở nụ cười, vẫn ấm áp như ngày đầu họ quen nhau: 
- Được tận mắt nhìn cô chậm rãi chết đi, 50 năm qua quả nhiên không uổng!

17. Anh bị tai nạn, mất sạch trí nhớ. Cô vẫn không từ bỏ, ngày ngày ở bên chăm sóc, cầu nguyện anh sớm tìm lại kí ức. 
Vài năm ròng rã, cuối cùng trời xanh cũng đáp lại, sau ca phẫu thuật não, bác sĩ nói anh đã dần hồi phục. Anh nhìn quanh, gọi tên từng người một cách vui vẻ, đến khi nhìn thấy cô thì hơi nghi hoặc: 
- Cô... Em... em là vợ anh?! 
Nghe vậy, nước mắt cô trào ra. 
Anh chợt mở to mắt, khuôn mặt vặn vẹo kêu gào: 
- Không, dối trá, đây tuyệt đối là ác mộng!!! 
Dứt lời tự đập đầu vào thành giường, lập tức rơi vào hôn mê sâu.

18. - Tin tưởng cho lắm vào rồi hắn làm tim tôi tan nát thế này đây! 
- Lại thằng bạn trai khốn nạn à? 
- Không... (ho ra máu) Đm thằng bác sĩ phẫu thuật!

19. Ngã tư tan tầm, chợt thấy mình như lạc lõng, ngược chiều với cả thế giới đang hối hả lao đi vun vút. Tủi thân và trống rỗng đến lạ. Đâu đó trong thành phố hơn chục triệu người này, liệu có ai để ý đến em, liệu có vòng tay ai đang mở rộng chờ đón em vào lòng? 
"Mời chị tấp xe vào lề, tắt máy xuất trình giấy tờ, chị không nên đi ngược chiều như thế, rất nguy hiểm!" - Anh giao thông dang hai tay, mỉm cười trìu mến vẫy chị vào chốt bên đường.
(Tác giả: Hoàng Downy)

Nửa đêm hôm qua, trạch nữ Sonata cười không nhặt được mồm. Bạn Downy chập mạch này coi bộ dễ thương a~
=)))))))))




24/8/15

5 for today



1. Sáng nào đọc báo cũng thấy bọn nhỏ năm nay thi đại học thực vất vả, cầm giấy báo đâm đầu hùng hục hết trường này đến trường kia mà vẫn không vào được trường nào. Ngẫm lại, nếu bọn nhỏ này thật sự biết nơi chúng muốn đến thì đâu cần chạy chi cho mệt vậy. Tự dưng tôi lại rất nhớ đoạn trò chuyện giữa Alice và con mèo miệng rộng Cheshire: 
- Tôi nên đi đường nào bây giờ?
- Thế cô muốn đi đâu?
- Tôi không biết nữa.
- Vậy thì đi đường nào cũng như nhau cả thôi.

2. Chuyện là, vào trưa hôm kia, tôi vừa la mắng một tên nhân viên bên dịch vụ giao hàng, can cái tội thu tiền không hóa đơn và có thái độ cực kỳ hỗn hào hách dịch. Mẹ bảo trông lúc ấy khí thế hung hãn của tôi rất dọa người, làm cho thằng bé ấy cũng phải im im không dám gây sự nữa. Nhưng kỳ thực bây giờ tôi đang vô cùng hối hận đây. Nhìn vẻ mặt của tên nhân viên đó rõ ràng là loại tiểu nhân bỉ ổi, tôi gây sự với nó như vậy, nhỡ sau này nó có chuyển hàng mà thấy tên tôi, không phải nó sẽ muốn đập nát luôn hàng của tôi sao? Tôi vẫn thường nghe giang hồ khuyên nhau đừng bao giờ đắc tội với phụ nữ và tiểu nhân, nhưng sao không thấy ai cho kinh nghiệm đối với trường hợp phụ nữ đắc tội với tiểu nhân nhỉ? Lo quá...

3. Mẹ tôi luôn lo lắng cho tiền đồ của bạn nhỏ Ruby, vì bố mẹ con bé quá mải mê làm ăn nên đâm sao nhãng việc dạy dỗ nó. Bởi vậy, hễ Ruby lên nhà tôi chơi, mẹ tôi liền tận dụng mọi khoảng thời gian để dạy con bé đọc thơ, ca dao, hát dân ca, tập đếm số. Là một đứa trẻ khá thông minh và hiếu kỳ nên bạn nhỏ Ruby cũng bận rộn học hỏi. 
Tôi tất nhiên hưởng ứng điều này, song vẫn ngay ngáy bất an khi nghĩ đến cái tính gian manh, ưa chọc ghẹo của mẹ. Và hôm qua nỗi bất an của tôi đã được chứng minh. Khi đó tôi thấy Ruby đang ngồi ở cửa ê a đọc mấy câu thơ lục bát, tôi liền vui vẻ hỏi: "Hôm nay Ruby học được gì rồi, đọc chị nghe xem?". 
Con bé cười tít mắt gào tướng lên: "Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa!". 
Nó phát âm không rõ chữ lắm, nhưng tôi có chết cũng nhận ra được mấy câu quen thuộc này, ngay lập tức cảm thấy choáng váng toàn tập. Mẹ già nhà tôi từ trong bếp thò đầu ra, thấy cảnh mặt tôi dài thượt, còn con bé Ruby đang vung tay làm điệu bộ múa gươm, liền cứ thế cười lăn cười bò. Mẹ tôi đây sao? Em tôi đây sao? Thế thì thiên lý ở đâu???

4. Đợi dài cổ, cuối cùng Nhã Nam cũng đã xuất bản cuốn Truyện cổ Triều Tiên. Còn cuốn Truyện cổ Nhật Bản nữa, em ở đâu? Chị Sonata mòn mỏi đợi em a~ 

5. Bài thơ tôi làm lúc sáu tuổi: 
Buổi sáng em thức dậy
Nghe chim hót líu lo
Cây trò chuyện nhỏ to
Gà choai vươn cổ gáy 
Không ngờ thế giới ngày bé của tôi lại có vần điệu đến vậy. Còn bây giờ thì sao?




23/8/15

...




Có hết cả  =.=








22/8/15



Paintings of Gustave Jean Jacquet

















21/8/15

...





Đã từ lâu, mục đích duy nhất của đời tôi là tự hủy hoại mình. Rồi, một lần, tôi bỗng dưng muốn được hạnh phúc. Thật là kinh khủng, tôi xấu hổ lắm, hãy lượng thứ cho tôi: một ngày nọ, tôi đã có cái ham muốn tầm thường là được hạnh phúc. Nhưng sau đó, tôi đã hiểu ra: đó chính là cách tốt nhất giúp tôi hủy hoại bản thân mình.

(Tình Yêu Kéo Dài 3 Năm - Frédéric Beigbeder)





20/8/15

5 for today



1. Vẫn là bản piano quen thuộc này hợp với tôi nhất. Cảm giác được yên tĩnh, được thui thủi một mình tại nơi này luôn khiến tôi thấy bình tâm.

2. Bữa nay có phim Oh My Ghost và phim Yong Pal xem khá được, nhất là cặp nam-nữ chính trong phim Oh My Ghost, diễn tốt ra trò. Tôi khoái nhất là mỗi lần anh nam chính tự khen mình, nhìn cái mặt cứ hâm đơ yêu không chịu được, chỉ muốn hôn cho mấy phát  :)) Nhân nói về phim thì nói luôn, cái phim Hoa Thiên Cốt ấy mà, chả bằng một góc nguyên tác truyện đâu (mặc dù thể loại truyện đệ tử yêu sư phụ rồi bị thằng sư phụ não tàn nó hành cho vốn chả hay ho gì). Truyện Hoa Thiên Cốt có một đoạn rất xúc động, đó là cảnh bạn nam đáng thương Đông Phương Úc Khanh chết trước mặt bạn nhỏ xui xẻo Hoa Thiên Cốt, tuy nhiên lúc đưa vào phim lại không khắc họa bạn Úc Khanh tốt cho lắm, thành ra xem đến giờ vẫn chẳng có cảm giác tiếc thương cho bạn Úc Khanh tẹo nào. Chậc chậc... ba cái thể loại phim chuyển thể là nó cùi bắp vậy đó.

3. Không hiểu thằng bé G.lia nghĩ gì mà dạo này cứ hễ nói chuyện được đôi ba câu với tôi là nó lại nảy ra trò giận dỗi như con gái. Xong tôi mà không biết nguyên nhân tại sao thì cậu chàng liền im lặng và tiến hành chiến tranh lạnh mấy ngày liền. Trời ạ, nếu không phải biết chắc nó là con trai thì tôi đã ngỡ nó đến tháng nên khó ở ấy chứ! Bạn bè em út có được mấy mống đâu mà đứa nào cũng chập cheng thế này...

4. Bọn nhỏ thi đại học năm nay ngó bộ như phải lên sàn chứng khoáng ấy nhể. Hồi hộp kinh hồn! :))

5. Câu nói hay của ngày hôm nay được bắt gặp trên một tumblr tên là wunianying
Đừng tin ai cả không có nghĩa là bạn sẽ ghét bất cứ ai mà mình gặp. Nó chỉ đơn giản là đừng mong chờ sẽ luôn được mọi người đối xử tốt đừng vội đánh giá kẻ duy nhất không tốt với mình.




19/8/15

...



Cô gái đang cảm thấy bối rối. 
Vô cùng bối rối. 
Cực kỳ bối rối. 
Hôm nay tự dưng nổi cơn bão não gì không biết, lại muốn ghé qua ngôi nhà có vòm hoa giấy một lát. Bụng bảo dạ chỉ đứng bên ngoài nhìn một tí thôi, nghe thấy giọng rồi đi liền. Nhưng bụng bảo rồi mà dạ không nghe, cố đứng cho rõ lâu vào, đần ra lúc nào cũng không biết, đến lúc nghe tiếng người loạt soạt trong nhà đó đi ra mới quýnh lên, vội vội vàng vàng chạy khỏi cổng. Đẹp mặt một cái là mắt còn để dưới ngón chân, chạy đâm đầu ngay vào cái người không-được-phép-gặp nhất. Cô gái định giả ngây, cắm đầu lủi đi, nhưng không ngờ nạn nhân còn níu vai giữ lại hỏi có sao không. Thật chỉ muốn gào lên: "Có, có sao! Một trời đầy sao!!! Sao không ở trong nhà mà đi đâu về vậy hả??? Hả???". Tất nhiên cô gái chỉ biết ôm một bụng lúng túng, còn ngoài miệng thì ú ớ rồi lắc đầu nguầy nguậy, chỉ mong được thả đi cho nhanh. Vậy mà vẫn không được tha, người không-được-phép-gặp tự nhiên cười cười bảo: "Anh thấy em ở trước nhà anh vài lần rồi. Em muốn tìm ai đúng không?" 
!
!!
!!! 
Ta nói... sao bao nhiêu năm rồi mà giọng vẫn êm nhẹ như vậy. Cô gái nghe mà tự nhiên thấy tủi thân quá sức, mắt mũi cay xè cả ra. Cuối cùng đành mất mặt bỏ đi như bị ma đuổi mà chả nói được câu nào.  
Cuối cùng, sau bao nhiêu năm, không nhớ được vẫn là không nhớ được.  
Cuối cùng vẫn chỉ có con nhỏ ngốc nghếch nào đấy bỏ đi như bị ma đuổi, giờ còn chưa thèm làm việc mà ngồi viết mấy dòng bá láp bối rối với chả không bối rối.  
Cái con hâm này, cái con ngốc này...






...















17/8/15

Con đường nhỏ của tôi


Tôi kỳ thực là đứa hoàn toàn chả có mục đích sống lớn lao hoành tráng nào trong suốt ngần ấy năm hít thở của mình. 
Mẹ tôi tương đối lo lắng về điều này, và bà không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào nhằm dạy dỗ tôi cho đến nơi đến chốn. Tôi nhớ có một lần, nhân dịp về thăm bên ngoại, mẹ liền cùng mợ và em họ tôi rủ rê tôi đến chơi chỗ một bà bác. Khi đến nơi, tôi được phái đi tìm xem bác tôi ở đâu. Tôi lững thững mò mẫm lên mấy căn phòng lớn, thấy có mỗi một chị trông như thư ký đang hí hoáy lục hồ sơ gì đó, liền chỉ vào phòng tổng giám đốc, quen miệng hỏi bá vơ: "Này chị ơi, bác gái ngồi ở phòng này đi đâu rồi nhỉ?". Cứ ngỡ mình hỏi thế cũng khá thân thiện rồi, thật không ngờ chị thư ký xinh đẹp kia vì vậy mà bật ra khỏi ghế, lập tức khoanh tay chào tôi, rồi còn mời tôi vào trong phòng ngồi chờ với cung cách lễ phép đến phát khiếp lên được. Đến khi đám người mẹ tôi lên tới nơi thì càng khỏi phải nói, thư ký xinh đẹp tiếp tục khoanh tay cúi đầu chào hỏi từng người một. Mẹ tôi lừ lừ nhìn tôi hỏi: "Sao, đã thấy gì chưa?". Tôi gật gù đáp rất thật: "Thấy rồi. Bác sướng thật đấy, lại có thư ký xinh đẹp thế kia, mẹ trông kìa, chân dài tới nách luôn!". Mẹ tôi nghe xong liền trợn trắng mắt ra lườm, mợ tôi che miệng cười, còn em họ tôi rất có tiền đồ, nó dán luôn hai mắt vào vòng 3 của thư ký xinh đẹp. 
Tôi biết mẹ tôi muốn nhắc nhở tôi điều gì, nhưng tôi chưa bao giờ là một người như vậy. Tôi chẳng mấy khi nghĩ đến tiền. Đầu tiên là vì tôi rất lười tính toán nên cộng nhẩm rất kém, mỗi lần ai đó hỏi về tiền nong đều khiến tôi đau đầu cả buổi trời. Tiếp đó, tôi sống tương đối đơn giản, nếu ít tiền tôi ăn ở theo kiểu ít tiền, nhiều tiền tôi tiêu xài theo kiểu nhiều tiền, đại khái là kiểu gì cũng có thể co giãn được nên tôi chẳng bao giờ cảm thấy lo lắng gì về chuyện tiền bạc cả, thành ra hễ có dịp là tôi thường quên khuấy chúng đi cho khỏe người. Cuối cùng, quan niệm của tôi về tiền cũng khá làng nhàng, chỉ cần tôi có đủ tiền để làm gì đó tôi thích vậy có nghĩa là tôi đã thấy đủ rồi, nếu có nhiều tiền hơn nữa tôi cũng chả mặn mà lắm. Tất nhiên, tôi khá thích tiền, nhưng tôi chỉ thích khi chúng giúp tôi làm được việc tôi đang muốn làm, thế thôi. Giữa chúng tôi không có tình yêu. Tôi nghĩ, khi cần, bọn tôi ngoại tình với nhau vài lần là đủ. Hề hề... 
Đối với tiền như vậy, nên với mấy thứ phù phiếm kiểu công danh hay địa vị thì tôi càng chẳng buồn nghĩ tới. Ai đó ngoài kia cứ đua nhau làm tiến sĩ, giáo sư, tổng giám hay chủ tịch thì mặc họ. Anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu nhỏ của tôi. Hồi tôi còn ở trong trường đại học, có một con bé trong lớp Luật còn cứ hăng hái yêu cầu tôi phải tranh cử đối đầu với nó để xem ai giành được chân thư ký của hội nhóm gì đó. Trước đông đảo mọi sinh viên, nó hừng hực khí thế phát biểu như kiểu đang tranh chức Tổng thống Mỹ ấy. Còn tôi, khi đến lượt mình, tôi lững thững lên cầm mic bảo tôi chả ham hố gì làm mấy cái này vì tôi cũng rất ít đi học bên Luật, xong lại quay sang bảo con bé, nếu cậu thích làm thư ký thì cứ nói với tớ, tớ nhường cậu ngay, tranh chi cho mệt vậy, thế là cả lớp cười rần rần  =.=  Tôi ấy mà, biết mình chả phải xuất chúng giỏi giang gì, nên tôi chỉ có mục tiêu được làm những gì tôi thích thôi. Mà không biết số tôi bị sao gì chiếu mạng, lại toàn chơi với những đứa không giỏi cái này cũng nổi cái kia. Song tôi lười đến nỗi còn chả buồn so sánh xem mình có thua kém người ta hay không, tôi chỉ nghĩ rất đơn giản, nếu bạn tôi giỏi giang đến thế thì tôi càng lấy làm tự hào vì được tiếp xúc với họ, và họ còn cho tôi chút động lực để tôi được sống đúng với chính mình. Vậy là đủ. 
Người ta nói thế nào nhỉ, à, đứa ngốc cũng có phúc của đứa ngốc. Nhưng đời này muốn làm đứa ngốc cũng chẳng dễ đâu, trừ khi bạn là đứa ngốc chính hiệu củ kiệu. Quanh tôi vẫn có những người với những quan niệm khắt khe và niềm tin bảo thủ về tiền bạc và địa vị sẵn sàng trồi ra bất cứ lúc nào để uốn nắn tôi đi vào guồng quay của xã hội. Còn mẹ tôi, thân là một người mẹ, bà cũng đâm lo lắng sợ tôi sống như vậy sẽ bị người ta ức hiếp. Tôi chả hiểu sao mọi người phải sợ hãi đến thế. Tôi vẫn đang làm thứ tôi muốn làm, chưa lúc nào phải lo sợ sắc mặt của ai, cũng chẳng có khái niệm hằn học tranh đấu hay kèn cựa với người khác, thậm chí trước khi ngủ còn rảnh não đến độ tự sáng tác ra vài chương truyện. Ấy thế mà họ cứ khăng khăng nói rằng tôi sẽ không sống được ở đời này đâu, rằng nếu tôi không sớm tỉnh táo thì sau này nhất định sẽ hối hận. Kỳ quái. 
Nói chung tôi cứ thích như thế này đấy. Tôi chỉ muốn mình cứ sống như thể mình là một cụm mây ú tròn, dẫu cho có ai muốn đấm muốn đá thì tôi vẫn cứ mềm mại như vậy, không làm tổn thương mình cũng chả làm tổn hại ai. Ai bảo tôi không có chí tiến thủ cũng được, chỉ cần tôi vẫn đi trên con đường nhỏ của mình là tôi vui rồi. Suy cho cùng tôi cũng đâu cần sống quá lâu. 
(Viết nhân dịp có đứa vừa bị giáo huấn một trận giãn cả lỗ tai)




: )









16/8/15

Thiên lý chi ngoại









Mái hiên như vách núi, chuông gió tựa biển xanh...

Dễ đến sáu năm rồi không nghe lại bài này... Sáu năm, nghe sao mà xa xôi...






15/8/15

5 for today


1. Một phút nóng tánh bắt đầu: 
Bà thợ may - người phụ nữ ngốc nghếch nhất quả đất - khen với mẹ tôi: "Bé nhà em nó ngoan hiền ghê, nói năng nhẹ nhàng nhã nhặn, chị nghe chị thích liền đó!" 
Tôi đứng ngoài hiên, nghe mà run lẩy bẩy (vì tức giận). Bác gái à, ngay cái khoảnh khắc tôi nhận ra bác dùng cái loại kỹ năng may tồi tệ (đến không thể tồi tệ hơn) để biến chiếc váy đắt cắt cổ của tôi thành loại hàng thứ cấp đầy lỗi, thì tôi, con người ngoan hiền này, thật sự chỉ muốn vặn ngay cổ bác ra. Cũng may mấy năm nay tôi tu dưỡng tương đối tốt, bản tính hung tợn di truyền cũng bớt được nhiều rồi, với cả quan trọng nhất là mẹ tôi đang đứng kè kè bên cạnh, nên trời ạ, tôi có lựa chọn nào khác ngoài việc nói năng nhẹ nhàng nhã nhặn nhằm vạch ra mấy đường chỉ sứt sẹo của bác ư???

2. Mới xem cái phim Cây dành dành nở hoa. Phim này kiểu như toàn tập trung vào anh nam chính Hứa Nặc (do bạn Lý Dịch Phong đóng), người tốt tính đến mức ảo ảo luôn, cộng thêm dàn nam phụ nhí nhố nữa, thành ra chị nữ chính (quên tên rồi) bị dìm hàng thảm, cả phim đều chả khác gì con bé vô năng ích kỷ. Nhọ. Nhìn chung tình tiết phim khá cảm động, nhưng diễn xuất của dàn diễn viên thấy còn gượng gạo (trừ anh dzai đóng vai Ngụy Ca), nếu cho một dàn diễn viên có thực lực hơn đóng thì có khi sẽ lấy nước mắt được khối khán giả. Suy cho cùng có mỗi gương mặt ngây thơ trong sáng của bạn Dịch Phong là nhìn mãi không chán thôi. Nom yêu thế chứ lị!(*´▽`*)

3. Anh rầu rĩ kể với tôi rằng anh chị mới chia tay. Tôi khịt khịt mũi, gãi gãi đầu, hỏi lý do. Anh bảo, anh nghèo, đằng nào cũng chả xứng với chị, chị theo anh không chịu được khổ đâu, rồi anh đoán già đoán non là chị chắc cũng muốn quen với mấy người điều kiện tốt hơn anh. Hê hê, nghe anh nói mà tôi thiệt muốn giơ chân đạp cho anh một phát. Biết mình nghèo không xứng với người ta, thế sao không biết làm gì cho sự nghiệp đi để xứng với người ta. Chả biết đây là bị bỏ vì nghèo hay vì hèn nữa. Chẹp, đàn ông con trai hở tí đã sụt sà sụt sùi thì còn ra thể thống gì, thật biết làm cánh phụ nữ mất hết cả thể diện mà...

4. Nhớ hôm nọ có nói về dự án trường tiểu thuyết Thành Kỳ Ý bên comicola. Hôm nay nó mới ra poster nhân vật Lạng Sơn Vương Lê Nghi Dân nè! Aww man!!! Đúng chuẩn gương mặt phản diện thần thánh làm cô gái chết đứ đừ luôn  T^T  Mặc dù anh Nghi Dân này trong lịch sử đằng nào cũng chết, nhưng kệ, đời tôi xem phim đọc truyện bao lâu nay cũng chỉ thích những vai phản diện, hơn nữa vai phản diện lại còn đẹp trai ngời ngời thế này  T^T  Không thích sao được? 

5. Ca khúc Họa do Triệu Lôi trình bày. Nghe nhiều bài hát rồi, nhưng lời hay như bài này thì khá hiếm đấy. Hồi trước mỗi lần mệt đều nghe nó để giải khuây... haizzz... 




14/8/15

Oh Maldives!






Ô la la, hóa ra đến hòn đảo Maldives xinh đẹp này cũng chẳng có gì phức tạp lắm, vậy mà giờ cô gái lạc hậu mới biết vụ này nha! Tự dưng có một nguyện vọng là sau này có bạn nào muốn sống cùng cô gái thì cô gái nhất định sẽ dẫn bạn ấy đến đây chơi, nếu bạn ấy mà yêu cô gái thì càng tốt, chuyến đi đó có thể gọi là tuần trăng mật được rồi! Phải ghim cái này lại làm mục tiêu mới được. Ta-daaa..... (*´▽`*)





:))






- Mình đang thích một anh chàng cùng công ty, không biết con trai nghĩ gì về những cô gái theo đuổi mình nhỉ? 
- Xinh mới gọi là người theo đuổi, không xinh thì là kẻ quấy nhiễu.






13/8/15

5 for today



1. Dạo gần đây giấc ngủ của tôi tương đối nặng nề. Hầu như lần nào ngủ cũng nằm mơ, oải nhất là cho dù mơ cái gì đi nữa thì cũng luôn có cảnh tôi phải bế một đứa bé mấy tháng tuổi, không làm sao bỏ nó xuống được. Mà ban ngày, ngoài công việc ra tôi chẳng nghĩ gì khác, chả hiểu sao lại mơ thấy thứ quỷ quái như vậy. Chẹp, cũng may, đến tuổi này rồi nhưng tôi không có sở thích quan hệ linh tinh bên ngoài, nếu không tôi sẽ lại vì ba cái giấc mơ chết tiệt đó mà thêm một phen lo lắng cho sức khỏe bản thân. Chắc chắn là tôi không cần một đứa bé vào thời điểm này đâu... haha...ha....

2. Việc có một trường mầm non ngay đầu ngõ giúp tôi kiểm chứng được độ chân thật của hai điều sau: 
Một là, các cô giáo chỉ ra vẻ tốt với con của bạn thôi, khi bạn đi rồi, họ sẽ mắng và tát con bạn nhoay nhoáy ấy, có điều con bạn đã bị dọa đến phát khiếp nên khi về nhà nó sẽ chả dám kể cho bạn nghe. 
Hai là, phụ nữ thật sự rất thích nói xấu nhau và họ cũng tương đối thơ ngây. Họ cứ người này bôi xấu người kia mà vẫn luôn vững tin rằng làm như vậy thì mình sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Phụ nữ ấy mà, nếu không yêu thương nhau được thì nên tránh xa nhau ra mới phải. Nếu bạn ghét một cô nàng thì cứ đến trước mặt nàng ta mà nói thẳng điều ấy đi, còn đã không nói được điều đó trước mặt người ta thì đừng bao giờ nói sau lưng họ, thế mới là người có giáo dục, đúng không?

3. Nghe có vẻ hơi quái dị, nhưng tôi chả thích thể loại đàn ông con trai lười tập thể thao tẹo nào, nhất là những người đã không tập thể thao lại còn béo múp míp ấy. Phụ nữ béo béo chút thì tôi thấy bình thường, nhưng đàn ông thì không. Thế nên hễ có dịp gặp thằng em tôi là tôi lại bắt đầu lải nhải chê bai cơ bắp của nó, mặc dù nó tập như điên, ngực eo này kia đồ trông cũng không đến nỗi, nhưng tôi cứ luôn có cảm tưởng rằng nếu tôi không nhắc nhở nó thì nó sẽ ngay lập tức béo ù ra. Túm lại, đàn ông con trai mà không chịu tập thể thao trông nó cứ lười nhác và hãm tài kiểu gì ấy, thật sự rất khó chịu nha... (*´▽`*)

4. Hôm nọ, mẹ kể cho tôi nghe rằng bên ngoại nhà tôi có kha khá người mắc bệnh sạch sẽ quá mức (là bệnh luôn ấy). Điển hình nhất là một ông bác của tôi, mẹ bảo mỗi lần ra vào nhà tắm và nhà vệ sinh là bác ấy phải thay ngay một bộ quần áo khác, rồi mỗi lần cầm nắm vật gì là bác ấy đều có sẵn một chiếc khăn trắng tinh để lót tay, thậm chí nếu nhận thấy không khí xung quanh bẩn bẩn hoặc bốc mùi thì bác ấy liền có triệu chứng nôn ói rồi ngất như kiểu người bị huyết áp thấp vậy. Chẹp, có những người như vậy đấy, sống thật không dễ dàng gì, nhưng có lẽ điều xui xẻo nhất với họ chính là thế giới này lại quá bẩn thỉu.

5. Giữa một rừng thiệp cưới, cô gái đang bi phẫn tự hỏi tại sao họ lại phải bày trò tổ chức đám cưới chi cho tốn kém phiền phức vậy, tại sao không chỉ xách đồ về mà ở với nhau cho rồi, tại sao cứ thích làm cho rầm rộ lên rồi lại bắt đầu lo ngay ngáy để trả nợ cho đám cưới vậy? Tại sao? Tại làm saooo???




10/8/15

Khi Sói trả lời



- Dự tiệc cưới mà mặc vầy có hơi đơn giản không?
- Tớ đủ đẹp để mặc như vậy mà.

- Cậu cởi áo trước mặt tớ mà không thấy xấu hổ à? =.=
- Ơ, tớ tưởng cậu mới phải xấu hổ chứ?!
- (“▔□▔) ???
- Lẽ nào cậu không thấy xấu hổ vì không đẹp bằng tớ à?!

- Ê này, cậu có sợ già không?
- Không, người xấu mới sợ già.
- Tầm bậy, người càng đẹp càng sợ tuổi già mới đúng.
- Nhưng tớ đẹp trên mức đó rồi, nên già cũng sẽ luôn đẹp, chả việc gì phải sợ!

- Sao còn chưa đi? Mắc mớ gì gọi tôi lên skype giờ này vậy hả?
- Thì cậu nói khi căng thẳng cậu thích ngắm người đẹp còn gì. Nào, ngắm đi!

(Ghi chép nhân dịp có đứa hâm hấp trước khi đi dự tiệc còn đòi mở skype chat chit)




9/8/15



Tiểu gia hỏa này, dụ khị cả buổi trưa nó mới hạ cố nhếch mép cho một cái để chụp hình :))



Ruby . 3 tuổi






8/8/15

5 for today



1. Bực mình thiệt! Tôi thật sự muốn treo cổ ngay hôm nay. Và tôi đảm bảo ngày mai tôi cũng sẽ ngồi đây để nói câu tương tự. Biết tại sao khi buồn chán xuất hiện trên đời này thì luôn cần có hèn nhát ở cạnh bên chưa? Tất nhiên là để cứu cánh cho cái mạng còm của chúng ta giữa dòng đời trôi nổi đó mà!

2. Dạo gần đây, nghe bảo em Tuli đang theo đuổi một anh nha sĩ người Hoa, mà theo em ý nói thì anh này trông vô cùng điển trai, nho nhã và tri thức. Cứ tuần nào con bé hâm đơ cũng kiếm ra cái cớ gì đó để đến bệnh viện khám răng đặng tiếp cận anh nha sĩ kia. Rất tiếc, mặc dù bạn nha sĩ vô cùng thân thiện và có nụ cười ấm áp như nắng mùa xuân (cái này cũng là con bé hâm đơ nói) nhưng từ đầu tới cuối đều chẳng có vẻ gì là để em Tuli vào mắt cả. 
Cho đến một ngày kỳ tích đã xuất hiện. Hôm đó Tuli nhà ta nổi hứng lôi máy uốn ra uốn tóc bồng bềnh nhưng kết cục trông xoắn tít chả ra đâu vào với đâu. Trên con đường tình yêu dẫn đến bệnh viện, Tuli đáng thương vừa đi vừa ra sức xếp mấy lọn tóc cứng đầu chỉa lung tung beng nhưng không thành, em ý bèn dừng lại soi mặt vô cửa kính một chiếc ô tô ngay bãi đậu xe, vừa kéo tóc vừa giãy đành đạch, miệng thì lầu bầu mắng từng lọn tóc một (đúng bản chất chua ngoa của cô nàng :]] ). Thế mà hôm ấy bạn nha sĩ lại bắt chuyện với em Tuli nha, lại còn khen tóc mới của em ý nữa chứ. Xong cuối cùng bạn nha sĩ còn cười chân thành bảo: "Sau này có soi kính ô tô thì nhớ để ý xem còn người trong xe không đã em nhé!"  :))  
Thông qua câu chuyện của bạn nhỏ Tuli, chúng ta rút ra bài học là: nếu có định tán tỉnh đứa nào thì tốt nhất cứ vác nguyên bản của mình mà đi tán, chả việc gì phải ra vẻ dịu hiền động lòng người làm chi cho mệt, chứ lỡ nói dối rồi có khi xui xẻo sẽ phải nói dối cả đời đấy. Hê hê...

3. Thấy bảo Lưu Diệc Phi và Song Seung Hun quen nhau. Tôi chỉ muốn nói một câu hơi không liên quan, rằng công nhận bà và dì của chị Lưu đẹp thật đấy, nhìn mãi không chán luôn! Nhân tiện, phim Tình yêu thứ ba của hai người này đóng có vẻ chả hấp dẫn tí nào, hai người này không có thần thái gì giống cặp nam-nữ chính trong truyện cả. Chẹp, cứ mỗi lần nhắc đến cái truyện này là tim tôi đã thấy đau nhoi nhói rồi, yêu đương kiểu gì mà bi thảm không thở được...

4. Thú tiêu khiển trên máy tính của tôi: shopping online, ngắm tranh, chơi game Đào vàng cổ điển, viết blog và vào instagram của Ji Chang Wook ngắm bản mặt tăng tăng của anh này :))

5. Tôi có một điểm không tốt, đó là khi tôi thấy thích người nào thật sự thì tôi luôn có xu hướng dựa dẫm (gần như hoàn toàn) vào người đó. 
Ngày xưa, tôi mà đi với Sói là luôn nắm chặt lấy vạt áo cậu ta, mặc cậu ta lôi đi đâu thì đi. Có lần cậu ta nói sẽ đem tôi đi bán, tôi liền tin ngay là thật và cứ thế ôm chặt lấy eo cậu ta mà khóc toáng lên, nhất định không buông. Rồi thời sinh viên ở với nàng Yến, tôi cả ngày chỉ ăn với ngủ, chẳng bao giờ đặt chuông báo thức buổi sáng, bởi tôi biết sáng nào nàng Yến cũng sẽ đúng giờ đó leo lên giường tôi, vừa dỗ ngon dỗ ngọt vừa nâng đầu tôi như nâng quả trứng dậy, thậm chí nàng còn đưa tôi tận vào nhà tắm rồi đứng ngoài trông chừng, chỉ sợ tôi lại lăn ra ngủ trong ấy mất. Đến khi sống với nàng Bệnh cũng chả khá hơn là bao, tôi thích nhất là nằm lăn lóc trên giường và ngắm nó bận rộn nấu nướng trong bếp, thầm nghĩ, nếu đời này được sống như vậy thật tốt, nó sẽ luôn hồn nhiên với đống xoong chảo và gia vị để nuôi tôi béo trắng ra. 
Chính vì nhược điểm này, tôi luôn tự nhủ với lòng rằng tôi tốt nhất nên sống một mình thôi, bởi xem chừng chẳng ai rảnh rỗi để cả đời này dung túng cho tôi cả. Tôi không sợ cô đơn, nhưng thi thoảng, tôi cảm thấy bản thân lại sợ sự tổn thương mà một niềm vui đã mất gây ra cho mình.




7/8/15

Ngắm



Ầy, cái gì gọi là hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, khí khái bất phàm, thiên tư thông minh, ôn nhu tinh tế, vân vân vũ vũ... túm váy lại là đệp choai quớ điiiii ~(‾▿‾~)















Illustrator: Ibuki Satsuki






6/8/15

Let's not fall in love





Thích nhất vẻ mặt dở hơi của bạn G-Dragon ♥








4/8/15

Cách câu chuyện kết thúc


Rất đơn giản!

- Hoàng thượng còn nhớ Hạ Vũ Hà bên Thái Minh Hồ không ?
- Không.
~ Hết Hoàn Châu Cách Cách

- Chân Hoàn, nàng ngẩng đầu cho trẫm xem nào... Xấu hoắc, biến!
~ Hết Chân Hoàn Truyện

- Eve : Ăn táo không?
- Adam : Không.
~ Hết nhân loại

- Ý, cuốn sổ này đẹp quá, phải viết tên mình vào để khẳng định chủ quyền. 
~ Hết Death Note

- Bàn Cổ tỉnh dậy thấy trời đất hỗn mang, quyết định ngủ tiếp.
~ Hết Thiên hạ

- Nữ Oa vá trời xong : "Ủa, vậy là hết trơn đá rồi đó hả?"
~ Hết Tây Du Ký và Hồng Lâu Mộng

- Muội có đến nhà bà ngoại ở không?
- Không thèm!
~ Hết Hồng Lâu Mộng

- Mai có đi làm không?
Tư Mã Thiên: "Không"
~ Hết Sử ký

- Hẹn ở công viên gần trường
Shinichi: "Không đến đâu!"
~ Hết Conan

- Hứa Tiên có ăn thịt rắn không ?
- Ăn chứ!
~ Hết Thanh Xà Bạch Xà

Nguồn: Weibo
Dịch: Nguyễn Hoàng Quy



3/8/15

...




















1/8/15

[ɔ:'gʌst]






h.e.l.l.o


- Liệu chúng ta có thế sống đúng với những gì chúng ta cảm thấy không? 
- Chúng ta có thể. Nhưng chúng ta chọn không.