3/9/12

Con sứa trong đại dương sâu thẳm






Lou bảo, dạo này không hay thấy tôi viết những entry như hồi xưa, không còn những tiêu đề trừu tượng hoa mỹ, cũng chẳng mấy khi thấy những dòng hết sức "tự kỷ" đầy sầu khổ nữa. Tôi hơi bất ngờ. Vì Lou là người rất kiệm lời đánh giá, và nhất là cái kiểu lãng đãng của cậu ta thường gây cho đối phương cảm giác rằng cậu ta chẳng quan tâm gì đến họ cả. Tôi thở dài thượt, cố bông đùa: "Ờ, hình như não tớ thay đổi rồi!".


Trước đây, có giai đoạn tôi hay viết những entry kiểu mấy dòng ngắn tun ngủn, ngắt đoạn linh tinh theo cảm hứng, như cà phê nhỏ giọt. Có giai đoạn lại viết những dòng dài lê thê, toàn những lời như được chắt ra trong mấy thứ tiểu thuyết ngôn tình TQ vậy. Cơ bản là viết kiểu gì thì ngôn từ của tôi cũng thấm đẫm một thứ màu sắc rất đặc trưng của sự buồn bã. Hồi đấy tôi buồn nhiều hơn vui.


Tất nhiên nói thế không có nghĩa là bây giờ tôi đang rất vui vẻ, và cũng không hề tươi hơn hớn đủ để nhìn lại những thứ trước đây mình viết ra rồi bĩu môi: "Sao mình lại có lúc sướt mướt đến thế này nhỉ?". Đại khái là tôi vẫn thế thôi, vẫn ngập đầu trong những chuyện chả ra đâu vào với đâu, vẫn phải tẩn mẩn vá víu cái tâm trạng mỗi lúc một nát toét ra như miếng giẻ lau này, và luôn mang nụ cười đến những nơi buộc phải dùng đến nó. "Thế thì cậu trút những thứ đó vào đâu nếu như cậu không còn viết như ngày xưa?" - Lou đã hỏi tôi như vậy, và khiến tôi tần ngần.....


Đã từ lâu tôi không còn thói quen trút hết những buồn phiền của mình vào câu chữ nữa. Tôi có viết, nhưng luôn cố gắng để từng câu từng từ không bị nhuốm quá nhiều thứ màu xám đặc sệt đầy ứ trong não mình. Gì chứ, viết cho người khác đọc (dù chẳng biết có ai đọc những thứ tôi viết không =.=) cũng giống như bón cháo cho một đứa bé vậy, không thể cứ ra công ấn thứ cháo khét lẹ nhão nhoét mình nấu vào mồm nó được, như thế thì thất đức lắm, tôi không đang tâm. Thêm một điều nữa là tôi đang trở nên rệu rã và mệt mỏi. Đó là thứ cảm giác của một con sứa biển mỏng tang, trong suốt, đang trôi một cách vô định vào khoảng không sâu hút và đậm đặc của biển. Cuộc sống qua con mắt của tôi bỗng trở thành một đoạn phim quay chậm, vô thanh, nhưng vẫn khiến tôi phải run lên khi chờ đợi một cái gì đó sẽ vỡ tan, giải phóng thứ âm thanh kim khí sắc nhọn đến gai người. Tôi mệt. Thật sự rất mệt. Và cũng chẳng còn biết diễn đạt bằng từ nào khá hơn.



Tôi đùa với Lou rằng, tớ đã bị một đứa xấu tính nào đó quẳng xuống biển trong khi vẫn còn say giấc. Tệ một cái là tớ không thể tỉnh dậy. Tớ cứ ngủ mãi, ngủ mãi mà không biết rằng mình đã chìm xuống đến tầng nước tối đen của đáy biển tự lúc nào. Có thể trong nay mai thôi, rồi tớ sẽ trong suốt như một con sứa, hoàn toàn ngu ngốc và vô định. 
Là tớ đấy, Lou à.


Một buổi sáng mưa tầm tã, 
Tôi ngồi ngoáy sâu thêm cái khoảng đen hun hút trong lòng mình.