21/3/22

5 for today

 


1. Tôi sốt mất hai hôm vì nhiễm covid. 
Tối qua, lúc ngắm mình trong gương, tôi quyết định kẻ lông mày. Sau khi chấm một xíu má hồng và tô son dưỡng môi, tôi thấy tinh thần khá hơn hẳn. Không việc gì phải để bản thân sa sút mất đẹp vì đau ốm, dẫu cho ngày thường tôi cũng chả phải đẹp đẽ gì cho cam, hehe.

 

2. Sáng nay trời mưa và âm u nhưng lại có ba điều tốt đẹp đến với tôi: 
Một chiếc ôm qua tin nhắn của T - chú bé tóc xoăn. Có lẽ hôm qua là ngày quốc tế hạnh phúc nhưng lại thấy tôi đau bệnh nên chú bé muốn động viên tôi đây. Chú bé tóc xoăn tuy trưởng thành hơn nhiều rồi nhưng vẫn đáng yêu như cậu sinh viên mà năm ấy tôi quen biết. 
Một tin nhắn dài thật dài của Thắm nhắn nhủ tôi cách chăm sóc sức khỏe. Thắm tình cảm quá, làm tôi cay cả mũi, tự nhiên chỉ muốn nắm đôi bàn tay nhỏ xíu lành lạnh của Thắm mà tần ngần một lúc thôi. 
Một nụ hôn xòe cả môi của thiếu niên. Môi thiếu niên hồi này càng lúc càng cong, khéo khi dính được lên tới chóp mũi rồi đới :"))

 

3. Tôi đang ngồi trong phòng, nghe tivi ngoài phòng khách chiếu phim Ấn Độ (bộ phim kinh khiếp lâu nay u tôi vẫn theo dõi miệt mài gần trăm tập): 
- Bác sĩ à, khi nào thì tôi mới truyền nước xong dzậy hả?
- Khi nào bình nước này hết thì cô đã truyền nước xong! 
Ừm, quả là một kiến thức mới mẻ. Quả là rất mới...

 

4. Vậy là chúng tôi đã mua một chiếc xe đạp điện! 
Tôi sướng rơn cả người mỗi khi nhìn chiếc xe và nghĩ rằng đây chính là tài sản chung của hai đứa (mà hôm nọ giận dỗi, tôi còn định trả tiền lấy xe). Lần đầu tiên chở thiếu niên, tôi đi với tốc độ 8km/h, sau đó còn tăng lên được 13km/h - một tốc độ mà tôi cảm thấy thiệt ngầu và đáng nể. 
Chúng tôi còn có một buổi hẹn hò đậm chất học sinh, khi hai đứa mặc quần đùi, áo phông, đi giày thể thao và chở nhau trên chiếc xe đạp điện mới toe. Sau hai chầu rượu soju, chúng tôi đánh võng trên những cung đường vắng và cùng cười vang dưới vầng trăng tháng Giêng tròn vành vạnh.  
Ngày hôm ấy hạnh phúc đến khó tả luôn đó.

 

5. Dzui cô-dzít không quên nhiệm vụ. Tôi vẫn đọc sách đều đặn. Hồi này tôi có hai cuốn:
Một nghệ thuật sống
Trang Tử Nam Hoa Kinh
Cả hai cuốn này đều của cụ Thu Giang Nguyễn Duy Cần, một học giả mà tôi cực kỳ hâm mộ. 
Thế nhé, mong mọi người giữ sức khỏe thể chất và tinh thần thật tốt. Mấy hôm ốm tôi đã nhớ những người bạn nơi blog này rất nhiều đó (っ˘◡˘)˘ω˘ς)






18/3/22

...

 




Hôm đó, tôi chỉ thấy buồn buồn.

Tôi thu vào trong mắt mình cái nhìn khinh khỉnh, cái nhìn như muốn thẳng thắn nói rằng lời của tôi chỉ là lời hăm dọa điên rồ của một đứa vùng vằng gây chuyện.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình bị đánh bật ra khỏi thế giới đó. Tôi chợt nghĩ, con người này, vừa bận rộn hơn một chút, vừa kiếm thêm được chút tiền, thái độ liền thay đổi. Giả mà có thành tựu, không biết sẽ còn cho tôi những ánh mắt khinh miệt và lạnh nhạt đến thế nào. Nghĩ đến đấy lại thấy buồn buồn.

Thiệt tình tôi chẳng tự ái. Tôi biết mình. Tôi không kém, cũng không bám người, cũng chưa từng đánh mất lòng tự trọng. Lòng tôi chỉ rối như tơ vò vì không biết phải làm sao khi áp lực thời gian và tiền bạc như những quả bi sắt người ta ném vào cái thế giới mà tôi nghĩ là của tôi. Nhiều thứ đổ vỡ liểng xiểng. Tôi lúng túng nghĩ, hình như mình đứng nhầm chỗ. Và tôi hơi hoảng nhẹ, chỉ muốn tìm lại thế giới của mình để mà chạy về.

Đây không còn là thế giới của tôi. Tôi rầu rầu đoán vậy.

 

Nhưng thế giới của tôi đang ở đâu?


 

Nghĩ thế, tôi lại buồn...





13/3/22

...

 







đôi mắt em ngày mười bảy tuổi

nuôi hồn anh

xua đi ba mươi năm bóng chim tăm cá