28/6/20

Một ngày chủ nhật





Chủ Nhật. Mưa tầm tã.  
Lúc đứng rút tiền ở cây ATM, có một gã mặc áo đỏ bước vào. Người gã có mùi của say xe, nôn ói, máy lạnh trong phòng kín, rượu, thuốc lá, hành tỏi, cá ươn và có lẽ là một lô một lốc những thứ nặng mùi kinh khủng nhất trên đời này. Suýt nữa thì tôi ộc ra chính chiếc khẩu trang của mình. Đầu tôi váng vất, hốc mắt và hai bên thái dương hơi đau.  
Rút tiền xong chúng tôi ghé siêu thị dưới chân Tháp Nước. 
Siêu thị hôm nay dựng một mái che lớn màu mè và một sân khấu nhỏ, áp phích ghi mừng ngày Gia đình Việt Nam. Đám trẻ con thi nhau chạy lên chụp hình cùng mascot Pikachu khổng lồ và hát hò nhặng xị (tại Việt Nam, khi nhắc đến gia đình, kiểu gì họ cũng sẽ hát bài Ba ngọn nến lung linh). Gần đó là một nhóm những bác gái trung niên béo tròn đang thi nhau lựa vải và táo giảm giá. Lúc lướt qua họ, tôi nhớ đến thùng vải ngọt lịm mà thiếu niên gửi cho. Tôi nhớ thiếu niên. 
Những thứ tôi thật sự muốn mua thì siêu thị không có, nên tôi và thằng em liền mua (mà chả biết tại sao lại mua) một chiếc bấm móng tay, một bộ sáu chiếc dũa móng (tất cả đều của kềm Nghĩa) và kem bôi gót chân. Rồi chúng tôi la cà sang quầy bán quần áo để lôi mấy chiếc váy nữ in hoa màu mè kinh dị ra và lén lút cười đau cả mạng sườn. Thằng em tôi mua hai chiếc áo thun. Tôi mua cho mẹ một chiếc váy xanh in hoa cúc trắng và mua cho mình một chiếc áo thun màu xanh cobalt in hình tàu vũ trụ ở quầy bán áo trẻ em. Tất cả đều giảm giá, rẻ rề, và vui. Chẳng chọn được chiếc áo thun nào hợp với bố tôi cả.  
Khi từ siêu thị về, trời vẫn mưa lâm thâm. 
Ăn cơm xong, trời vẫn mưa. 
Lúc uống trà, trời mưa rả rích. 
Chúng tôi quyết định đặt mua một chiếc nồi chiên không dầu trong một nỗ lực hướng đến chế độ ăn (được cho là) lành mạnh. 
Và khi tôi ngồi gõ những dòng này, trời vẫn mưa, thậm chí còn mưa to hơn lúc nãy. Điện thoại vừa nhận được một tin nhắn từ Cục Trẻ em với nội dung cấm tôi không được thực hiện hành vi xâm hại trẻ em và nếu phát hiện kẻ nào thực hiện hành vi này, tôi phải gọi ngay 111.  
Thôi, tôi đi tập thể dục cho đỡ chán đây.




22/6/20

5 for today

 

1. Lúc nào tôi cũng chỉ được nghe một trong hai đáp án sau khi có ai đó cố phiên ra tên tôi từ cụm "vuthuyngocha":
- Vũ Thúy Ngọc Hà hả em?
- Thế là Vũ Thụy Ngọc Hà hả?
Cuộc sống đôi khi tẻ nhạt như vậy đấy.
 
2. Hôm nay ra phố. Đến khúc ngã tư, chúng tôi thấy trên mặt đường còn vài mẩu xe máy vụn nát, một đôi dép phụ nữ nằm chỏng chơ, và ngay sát vỉa hè là chiếc mũ bảo hiểm của trẻ con màu xanh Doreamon lăn lóc. Có lẽ một người mẹ chở con đi học vào sáng thứ hai đầu tuần nhưng chỉ đi được đến đây... Có lẽ vậy.
 
3. Đến sợ mấy app selfie. Dành một lúc để vọc vạch cái ULike xem thế nào, và dù đã giảm các chế độ làm đẹp xuống dưới 30% nhưng tôi vẫn thấy con bé nào xinh xinh trong ảnh chứ chả phải mình :)) Nhìn nhìn một hồi lại còn sinh ra ảo giác nghĩ rằng mặt mình chính là như thế. Quá kinh khủng. Thôi, từ nay chị đây không thèm rớ vào nữa.
 
4. Côn Lăng nhà chúng tôi là một cô bé mèo khiếm thính. Tiếng kêu của nó to hơn, khó nghe hơn những chú mèo khác trong nhà, bởi nó không biết âm thanh nó tạo ra như nào cả và không tiết chế được âm thanh đó. Mỗi lần nghe nó kêu hay nhìn vào đôi mắt ngô nghê của nó, tim tôi như hụt mất một nhịp. Mỗi lần lẹt xẹt đi ngang mà nó vẫn say mê chìm trong giấc ngủ không có phản ứng gì, tim tôi cũng hụt mất một nhịp. Cô nhóc mèo tội nghiệp của chúng tôi...
 
5. Bảo bối nhà mình lên xe và mình cũng say xe theo. Êu ưi ~ thiệt đáng sợ quá đi mà ~





15/6/20

=.=





 Tôi nằm ườn ra giường trong khi ti vi ngoài phòng khách đang chiếu phim Địch Nhân Kiệt gì đó. Tôi nghe thấy: 
- Ta là vô địch thiên hạ!!! 
- Cha! Là con đây! Con của cha, Liệt Dương đây! 
Tôi (và chắc là cả ông bố của vị Liệt Dương huynh kia) hộc máu. _(꒪ཀ꒪」∠)_






10/6/20

5 for today



1. Sao chốn này cô đơn thế nhỉ?
 
2. Tối nay hơi buồn. 
Đôi khi sẽ như thế này. Muộn phiền mắc kẹt trong người như cánh diều mắc trên ngọn thông. Dặt dẹo thế nhưng không sao bứt ra được, lại càng không thể diễn đạt bằng lời. Thế là tôi ngồi ẹo người trên chiếc ghế gỗ và bóc mẩu da khô cong ở gót chân. Nhân tiện nói đến chân, chỗ đầu gối đã đỡ đau tức, nhưng hôm nay vẫn chưa thể tập nặng lại. Không biết bao giờ mới tự tin mặc chiếc váy chiết eo ọt thon thả đây. Chậc.
 
3. Tôi thường dành thời gian và sự kiên nhẫn để ngắm nhìn những bức ảnh phim của Thái. Tôi không đủ sành sỏi nhiếp ảnh để đánh giá kỹ thuật và sự chuyên nghiệp gì đó. Thứ tôi muốn được chìm vào chính là sự ngây ngô và rối bời của tuổi mười chín đôi mươi nơi những bức ảnh ấy. Ở tuổi của Thái, ngay cả nỗi tuyệt vọng cuối mỗi buổi chiều cũng không hề nhuốm màu đen. Nó mang màu tối thẫm của vòm cây trong con ngõ hẹp. Không thể tìm thấy sự tuyệt vọng hay nỗi buồn đẹp đến thế ở bất kỳ đâu, ngoại trừ ở tuổi trẻ.
 
4. Khi mùa mưa đến gần hơn, tôi sẽ đọc lại cuốn N.P.
 
5. Tôi chợt nghĩ, vào buổi tối mùa hè, chúng mình có thể cùng ăn bánh gạo giòn rôm rốp và xem phim hoạt hình Kiki's Delivery Service. Ngoài vườn có tiếng dế kêu ri ri nhưng thiếu niên nhà mình sẽ chẳng để ý gì cả, tay vẫn cầm miếng bánh gạo đang ăn dở và cười tít mắt vào khi nhìn thấy cậu mèo Jiji ngố.  
Đó sẽ là một tối mùa hè yên tĩnh, và thật đẹp.




4/6/20

5 for today



1. Tôi vừa lau nhà. Vừa lau vừa nhớ tới mấy câu ngâm nga ngày xưa từng thấy trên blog của bé Bịnh: 
mỗi khi lòng mệt mỏi
là tôi lại lau nhà
cứ lau đi lau lại
buồn theo mồ hôi ra

2. Sáng nay tình cờ thấy bập bõm trên báo, rất nhiều người ở một chỗ nào đó ủng hộ Black Lives Matter bằng cách nằm chật kín đường, mô phỏng theo dáng nằm của người đàn ông da đen khốn khổ nọ. Chịu, chả biết sao lại làm vậy luôn. Ngoài gây ra một vụ tắc đường kinh dị rồi được lên các kênh truyền thông, tôi chưa thấy nằm dài ra đường có tác dụng gì cho việc đấu tranh bảo vệ quyền lợi của người da màu. Nằm ườn đâu có giúp cải thiện cuộc sống, huh?

3. Thiếu niên gửi cho một thùng vải to đùng đoàng luôn. 

4. Tôi thấy càng lớn mình càng có xu hướng dễ dàng nhượng bộ những thỏa thuận về tiền bạc trong công việc. Nghe hơi mâu thuẫn, bởi người ta thường nghĩ rằng lớn rồi sẽ trở nên lọc lõi hơn và không để mình chịu thiệt trong chuyện tiền nong. Nhưng rõ ràng điều đó không áp dụng nơi tôi được. Đã từng có những thỏa thuận tôi đạt được nhưng tôi vẫn thấy cực kỳ khó chịu, chỉ muốn làm cho nhanh xong, cầm tiền rồi không bao giờ quay lại nữa. Nghĩa là đã xuất hiện những giá trị tinh thần mà không tiền nào mua nổi. 
Sao người ta có thể ngày hôm trước còn gay gắt tranh cãi từng đồng tiền một, rồi ngày hôm sau lại ngọt ngào chị chị em em mà hợp tác nhỉ? Tôi không tài nào chịu nổi dù chỉ một phần trăm sự giả dối gượng gạo trong mối quan hệ. Thật chả khác gì hạt bụi trong mắt, sợi rau giắt răng :))  
Thôi thì, lùi một bước để thấy biển rộng trời cao vẫn thích hơn vậy.

5. Trời đang mưa.





2/6/20

5 for today



1. Ngày hôm nay tài khoản ở khắp nơi đều đặt avatar đen, chắc đang ủng hộ Black Lives Matter. Nếu bây giờ có White Lives Matter chắc mọi người cảm thấy khôi hài lắm, kiểu "Hây, cái quái gì vậy, đó là đương nhiên rồi, còn bày đặt WLM chi cho thừa thãi!". Tôi cũng có quan điểm tương tự trước cái BLM này. Vậy mới nói loài người thiệt méo mó đến kinh dị, khi mà chúng ta khiến cho chính đồng loại của chúng ta phải chạy vạy khắp nơi và gào lên rằng "Ê, bọn tao đáng được sống cho ra sống chứ!". Jesus.

2. Đứng trước gương và nhận ra vòng hai của mình dường như nhỏ lại, nhỏ trông thấy luôn. Tôi đã giảm được mỡ bụng và có eo ư? Không hề. Vòng 1 và vòng 3 của tôi nở ra một chút vì tập, thế là chúng đã dẫn tôi vào một ảo giác là vòng 2 của tôi nhỏ lại. Đây chắc chắn là cái bẫy bẩn thỉu do bọn mỡ bụng giăng ra hòng trốn thoát khỏi cặp mắt cú vọ của chị. Khá lắm. Bọn bay khá lắm. Nhưng chị đây không bị lừa đâu!

3. Trong một diễn biến có liên quan đến entry trước. Thấy bố tôi đi đám cưới về, mẹ tôi hóng hớt: "Thế vợ cu Hiếu có xinh không?".
Bố tôi: "Trông con dâu xấu hơn cả mẹ chồng."
Tôi chìa tai ra nghe trong hoang mang và nghĩ: "Chắc đây chính là tình yêu thực sự".

4. Tôi từng thấy Kokopelli là một vị thần khá hay ho trong văn hóa của những thổ dân da đỏ, cho đến khi nghe nói ông ta hay mang trẻ con bỏ vào chiếc bướu trên lưng rồi đi phân phát cho những người phụ nữ, thế là họ sẽ sinh ra em bé. Thảo nào mấy cô gái trẻ sợ Kokopelli. Nghĩ mà xem, khi mà bạn vừa mặc một chiếc váy thật gợi cảm và chuẩn bị ra phố quẩy tung nóc nhà thì một ông gù đến ấn vào bụng bạn một đứa trẻ con mà bạn còn chả có cơ hội để từ chối, để rồi hơn 9 tháng sau bạn buộc phải sinh ra nó. Vừa nghe đã thấy hoảng. Cái ông Kokopelli này cũng quá gia trưởng rồi.

5. "Tái ông thất mã" chính là điển tích gây ức chế nhất mọi thời đại. Thiệt! :))