23/2/22

n h ớ


 


Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ,
Em thử quay xem được mấy vòng?
Ví chăng nhớ có như vừng nhỉ,
Em thử lào xem được mấy thưng!

Anh ơi! Em nhớ, em không nói,
Nhớ cứ đầy lên, cứ rối lên.
Từ đấy về đây xa quá đỗi,
Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?

Gieo thoi, gieo thoi, lại gieo thoi,
Nhớ nhớ, mong mong, mãi mãi rồi...
Thoi ạ! làm sao thoi lại cứ
Đi về, giăng mắc để trêu tôi?

Hôm qua chim khách đậu trên cành,
Kêu mãi làm em cứ tưởng anh.
Nội nhật hôm qua về tới bến,
Ai ngờ chim khách cũng không linh!

Ngưu Lang, Chức Nữ trên trời cao,
Họ nhớ mong nhau đến bực nào.
Cũng chẳng bằng em mong nhớ được,
Vì hai năm lẻ cách xa nhau!

Đêm đêm từng cặp vợ chồng son,
Gối lẫn tay nhau chuyện nỉ non.
Em gối đầu tay em tủi tủi...
Cuối thôn gà gáy lại đầu thôn.

Anh bốn mùa hoa, em một bề,
Anh muôn quán trọ, em thâm khuê.
May còn hơn được ai sương phụ,
Là nhớ người đi có thể về.

-Nguyễn Bính-




 

15/2/22

n g ư ờ i . t ô i . y ê u

 




và cậu ấy cũng yêu tôi





và chúng tôi định yêu nhau được khoảng 10.000 ngày rồi tính tiếp






11/2/22

in the green ♪









dành cho cuộc đời bộn bề trăm mối...














8/2/22

.

 






một kẻ có bản năng trả thù









5/2/22

Ngày xuân ngắn ngủi

 



 

Lại một đám tang

Vừa chuẩn bị nghỉ Tết thì ông già nhà bên cạnh qua đời. Đâu như tám mươi tuổi, trụy tim lúc gần sáng. Con cháu nhà ấy nhanh chóng và im lặng chuẩn bị lễ tang, chuyên nghiệp như thể tất cả đã được diễn tập từ lâu.

Sinh thời, người chết là một ông già xấu tính, chuyên lén lút đâm đơn kiện hết thảy xóm giềng vì những chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh (kiện cả con gái mình). Ông ta khó ưa đến nỗi hàng xóm xung quanh đều quan sát động tĩnh của nhau, xem liệu có ai muốn đến đám tang hay không.

Tôi, như mọi lần, chẳng có cảm giác gì khi thấy có người chết. Ông bố mê tín dị đoan của tôi bảo tôi đừng mở cửa sổ phòng, vì cửa sổ phòng tôi nhìn sang tường nhà ấy, sợ hơi hướng này nọ. Nhưng tôi vẫn mở để ngắm giàn hoa giấy đương độ tươi đẹp. Còn người đã chết rồi, thân xác cũng chỉ như miếng thịt trên phản ngoài chợ, dần dần bốc mùi mà thôi. 

Tôi nhớ, ngày còn bé tí, tôi rất hay sang nhà bên đấy chơi với ông già và cô con gái út. Nhưng tôi lại chẳng nhớ được gì cụ thể ngoài chuyện ông già ấy vừa đun nước vừa dạy tôi "O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội mũ, Ơ thì thêm râu". Rồi như để minh họa, ông già cầm que cời vẽ từng chữ trên nền đất đầy tro bụi cho tôi xem. Sau này lớn hơn, tôi không qua nhà ấy nữa. Đến lúc mẹ tôi và vợ ông ta cãi nhau một trận to thì hai bên cạch mặt hẳn.

Không hiểu sao tôi chẳng còn nghĩ gì đến mấy chuyện xấu nết của ông già hàng xóm, chỉ nhớ mỗi chuyện trên. Có lẽ khi một cuộc đời kết thúc, những thứ còn lại (dù tốt hay xấu) cũng chỉ là kỷ niệm. Đời người dài như vậy, hà cớ phải vác theo người những thứ nặng nề không vui?

Ông bố tôi hớn hở quyết định sẽ qua tiễn chân người chết đoạn cuối cùng.

Nhưng mẹ tôi thì không.

 

Giấc mộng ngày xuân

Tôi mơ thấy mình yêu sâu đậm một người, nhưng một ngày nọ, người ta đột ngột bỏ tôi đi. 

Trong mơ, chúng tôi đã từng ở với nhau trong một căn phòng trọ trên gác xép của tòa nhà gỗ xưa cũ. Tôi muốn ở đó đợi người ta trở về, nên để có tiền tiếp tục thuê căn phòng, tôi đi đóng phim 18+... (T^T). Cứ mỗi lần nhận được tiền, tôi lại mua một chiếc váy đem về treo trong tủ, đợi người đó về, tôi sẽ mặc cho người ta xem. 

Tôi ngồi trong căn phòng tranh tối tranh sáng ấy, đợi rất lâu, rất lâu. Chiếc tủ gỗ cũ kỹ mỗi lúc một nhiều váy hơn. Nhưng người ta vẫn chưa quay về. Bao lần tôi lấy váy ra mặc thử, ngắm nghía, rồi lại thở dài cất đi. Giấc mơ cứ thế không có hồi kết, chỉ có những hồi lặp đi lặp lại, đẹp và buồn.

 

Thương hải tang điền

Tình cờ nàng Shhh lại đăng lên instagram của nàng đoạn này:

"Xin hãy tin rằng, tất cả gặp gỡ trên thế gian, đều là xa cách lâu ngày gặp lại. Có lẽ tôi là cuộc cờ mà kiếp trước bạn không cách nào giải được, còn bạn là đáp án câu đố mà cả đời này tôi cũng chẳng thể đoán ra."

Nhiều năm trước, khi lần đầu đọc mấy câu này trong cuốn Duyên của Bạch Lạc Mai, mắt tôi đã cay cay. Tôi luôn tin rằng, cái gọi là duyên phận đều có khởi nguồn là những hạt giống mà ai trong chúng ta cũng có. Chúng ta chỉ có vài cơ hội để gieo hết những hạt giống ta nắm trong tay trước khi đời người ngắn ngủi tan biến vào trong sự vô cùng của thời gian. Một ngày nào đó, tại một thời điểm nào đó, trong một không gian nào đó, hạt giống sẽ nảy mầm, duyên phận sẽ lớn lên, rồi một ai đó sẽ đến nắm lấy sợi dây duyên phận ấy, và chúng ta sẽ gặp lại.

Nếu cứ mãi muộn phiền mà không gieo xuống những hạt giống ấy, chẳng phải kiếp người nhỏ bé này sẽ trở thành vô nghĩa hay sao?